Vô Địch Chiến Thần - Mạc Khúc Ca Hành - Chương 97: Lại gặp rắc rối
Đi ở phía trước, đội trưởng Long cùng với người quản lý của trung tâm địa ốc văn phòng Châu Thành trao đổi với nhau, sau đó anh ta lại cười lên hì hì, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh đứng ở phía sau lưng để hỏi thăm.
Mà lúc này, Châu Ngọc Ánh cùng với Lý Nhã Kỳ đều vô cùng ngạc nhiên, đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Quả thật, nơi này rất phù hợp để đặt một tòa văn phòng làm việc ở đây.
Chỉ có điều, giá cả được người quản lý đưa ra thật sự quá mức tiện nghi, để cho Châu Ngọc Ánh không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Hơn nữa, liên tục bị đội trưởng Long gọi mình là chị dâu, trong lòng của Châu Ngọc Ánh cũng không có cảm giác thoải mái.
“Ừm, nơi này thật sự rất tốt. Chỉ có điều, tôi muốn trở về thương thảo một chút. Dù sao, chúng tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, lúc đó mới có thể chuyển dời văn phòng đi được.”
Lần này cũng không đợi đội trưởng Long lên tiếng đáp lại, Đàm Tố Như, người tạm quyền quản lý của tòa địa ốc văn phòng lúc này liền mỉm cười, nhìn về phía Châu Ngọc Ánh vô cùng thành khẩn nói ra.
“Thưa quý khách, xin quý khách hãy cứ yên tâm, văn phòng địa ốc của chúng tôi ngoài kinh doanh địa ốc, còn có cả dịch vụ vận chuyển văn phòng, cũng như vệ sĩ hộ tống, tháp tùng khi quý khách có yêu cầu. Chỉ cần quý khách đồng ý với điều khoản hợp đồng mà chúng tôi vừa mới đưa ra, chúng tôi sẽ lập tức cho người đến trợ giúp quý khách chuyển dời văn phòng đến tòa nhà làm việc mới này!”
Nhìn bộ dáng chân thành của ngươi quản lý như vậy, trong lòng của Châu Ngọc Ánh không khỏi cảm thấy nao nao. Mà Lý Nhã Kỳ cũng tinh ý liếc mắt nhìn qua người bạn của mình.
Vốn dĩ, mục đích ban đầu của Lý Nhã Kỳ đến nơi này là để gặp mặt thần tượng. Nhưng không nghĩ đến, khi đến nơi cô mới biết được giám đốc của bọn họ cũng không có ở đây. Hơn nữa, theo như lời giới thiệu của người quản lý, thì ông chủ của bọn họ là một người đàn ông trung niên, cũng không phải nhân vật truyên kỳ trẻ tuổi, giống như trong tưởng tượng của cô.
Hiện tại, nhìn thấy bộ dáng của nữ quản lý tỏ ra cấp bách như vậy, ngay cả Lý Nhã Kỳ cũng cảm thấy rất nghi hoặc. Nơi này, sẽ không phải là trung tâm lừa đảo gì đó chứ?
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, Lý Nhã Kỳ đã nhịn không được, chỉ muốn kéo tay người bạn học cũ đồng thời cũng kiêm luôn bà chủ của mình rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Thế nhưng, vẻ mặt của Châu Ngọc Ánh lại lộ ra mấy phần do dự. Bởi vì, điều kiện mà người quản lý vừa mới đưa ra thật sự quá mức ưu đãi. Hơn nữa, nơi này khoảng cách vị trí trung tâm không quá xa, ngược lại là một nơi vô cùng thuận lợi để đặt văn phòng.
Chính vì thế, trong lòng của Châu Ngọc Ánh lúc này hơi có chút không nỡ, cũng không muốn bỏ qua một cái cơ hội tốt như vậy.
“Nhã Kỳ, hay là chúng ta tạm thời nhìn xem hợp đồng một chút đi, có được không?”
Nghe Châu Ngọc Ánh thấp giọng đề nghị, Lý Nhã Kỳ cũng không có cách nào làm ra quyết định.
Lúc này, Đàm Tố Như liền nắm bắt cơ hội, vội vàng nói ra.
“Đúng đúng, chúng ta vẫn nên xem tiếp hợp đồng. Tôi tin tưởng, quý khách nhất định sẽ rất hài lòng. Hơn nữa, nơi này còn có đội trưởng Long làm chứng. Các cô có thể tin tưởng, công ty văn phòng địa ốc của chúng tôi là môt nơi an toàn, phù hợp để đặt văn phòng làm việc ở đây!”
Trên khuôn mặt của Đàm Tố Như lộ ra nụ cười cực kỳ tự tin. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của hai người Châu Ngọc Ánh cùng với Lý Nhã Kỳ đồng thời liếc nhìn nhau.
Mà lúc này đứng ở một bên, hai mắt của đội trưởng Long hơi khẽ híp lại, trong con ngươi lộ ra mấy phần tinh quang.
“Mẹ kiếp, Đàm Tố Như, cô đang trốn ở chỗ nào? Mau cút ra đây cho tôi!”
Trong lúc Châu Ngọc Ánh cùng với Lý Nhã Kỳ dùng ánh mắt trao đổi với nhau, dự định sẽ thuê môt tòa văn phòng ở trong địa ốc làm trụ sở chính để làm việc. Đột nhiên, một tiếng quát lớn từ phía cầu thang vang lên. Ngay sau đó, một gã đàn ông trẻ tuổi để đầu đinh, trên người mặc lấy một chiếc áo sơ mi ngắn tay hoa văn có chút lòe loẹt, cúc áo mở rộng ra, dẫn theo một đám thanh niên khoảng tầm ba, bốn người, vẻ mặt mang theo mấy phần tức giận, hầm hầm đi tới.
Vừa nhìn thấy đám người này xuất hiện, thần sắc của Đàm Tố Như không khỏi mang theo mấy phần kinh hoảng. Nhưng rất nhanh, cô liền bình tĩnh trở lại, vội vàng tiến nhanh về phía trước mấy bước, cố gắng lộ lấy nụ cười, nói ra.
“Đặng thiếu gia, hôm nay anh đến đây không biết là có việc gì?”
Giống như dầu sôi đổ vào lò lừa, lúc này ánh mắt của Đặng thiếu gia tỏ ra vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn lấy Đàm Tố Như, quát ầm lên.
“Mẹ kiếp, cô còn hỏi tôi đến đây để làm gì nữa hay sao hả? Lần trước tôi đã chẳng phải nói rất rõ ràng rồi sao? Tòa nhà này từ bây giờ trở đi là tài sản của nhà họ Đặng chúng tôi, ai cho phép các cô rêu rao đem ra ngoài bán đấy hả?!”
Nghe được tiếng quát của Đặng thiếu gia, sắc mặt của Đàm Tố Như có chút bị dọa sợ cho trắng bệch. Nhưng mà, cô vẫn kiên cường cắn chặt răng, thấp giọng nói ra.
“Đặng thiếu gia, ông chủ của tôi đã bàn giao vô cùng rõ ràng, đây là tài sản mà nhà họ Đặng của các anh thế chấp. Hiện tại, công ty của chúng tôi đã làm xong thủ tục thu mua. Hơn nữa, phía trên còn có giấy tờ công chứng. Nếu như anh còn ngang ngược, đến đây phá rối, tôi sẽ… tôi sẽ gọi điện báo cho cảnh sát!”
“Mẹ kiếp!”
Lúc này, Đặng Thiên Bình không một chút do dự, trực tiếp vung tay lên, đem Đàm Tố Như đẩy ngã ra phía sau. Đồng thời, vẻ mặt của hắn còn tỏ ra cực kỳ hung ác, trừng trừng nhìn về phía Đàm Tố Như quát to.
“Con mẹ nó, ông đây không biết ông chủ của chúng mày là ai? Đây là tài sản của nhà họ Đặng chúng tao, đứa nào dám động vào, ông đây đều sẽ đập chết!”
Vừa nói, Đặng thiếu gia còn vô cùng hùng hổ lao tới, như muốn đem Đàm Tố Như đánh cho một trận hả giận.
Đúng vào lúc này, thân hình của đội trưởng Long nhanh chóng lao tới, đem vị trí ở trước người của Đàm Tố Như ngăn cản lại.
“Họ Đăng, anh tốt nhất là hãy xin lỗi cô ấy ngay lập tức. Nếu không, hôm nay Trịnh Vân Long tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Mẹ kiếp, mày là thằng khốn nào? Mau cút sang một bên cho ông!”
Nhìn thấy đội trưởng Long chắn ở trước mặt, Đặng thiếu gia không một chút do dự, trực tiếp vung tay lên, dự định đem đội trưởng Long gạt ra một bên.
Nhưng Đặng thiếu gia còn chưa kịp đưa tay vung lên, cổ tay của hắn đã bị đội trưởng Long túm chặt. Sau đó, chỉ thấy đội trưởng Long hơi đảo tay một cái, lấy tức cổ tay của Đặng thiếu gia liền bị văn ngược ra phía, xương khớp tay con phát ra tiếng răng rắc.
“A, đau đau… mau buông tay ra!”
Bị vặn đau, lúc này Đặng thiếu gia không ngừng hét lớn. Nhưng sắc mặt của đội trưởng Long không một chút biểu tình, ánh mắt của anh mang theo mấy phần lạnh lùng, liếc qua đám thanh niên còn lại, đang dự tính chạy lên để hỗ trợ.
“Ai dám tiến lên nửa bước, tôi trực tiếp đem hắn phế bỏ!”
Nhìn vẻ mặt tràn đầy sát khí của anh, đám thanh niên còn lại đều không có ai đám nhúc nhích, mà Đặng thiếu gia lúc này cũng bị dọa cho trắng bệch, cấp tốc kêu lên.
“Mẹ kiếp, mày là đứa nào? Mày có biết bố tao là ai hay không hả? Mau mau buông tay tao ra. Nếu không, hôm nay chúng mày cũng đừng nghĩ rơi khỏi nơi này!”
Nghe đối phương lên tiếng đe dọa, đội trưởng Long không một chút do dự, trực tiếp đưa tay của hắn vặn mạnh.
“Á!”
Tức thì, Đặng thiếu gia không khỏi lớn tiếng hét thảm, mà đám đàn em của hắn cũng bắt đầu nhịn không được, vội vàng xông lên phía trước.
Chỉ có điều, lúc này đội trưởng Long đã đem Đặng thiếu gia khóa chặt, nắm đầu ngón tay còn đem cổ họng của đối phương siết chặt.
“Không được phép nhúc nhích!”
Nghe đội trưởng Long quát lớn, lúc này đám đàn em của Đặng thiếu gia không khỏi đưa mắt nhìn nhau, mà Đặng thiếu gia thì tỏ ra vô cùng tức giận, bắt đầu quát ầm lên.
“Mẹ kiếp, cái lũ ngu này, tụi bây còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xông lên, đem mấy con đà bà kia bắt lại!”
Nghe được tiếng rống này của Đặng thiếu gia, đám đàn em của hắn rốt cuộc cũng kịp thơi tỉnh ngộ.
Ngay lập tức, một đám thiếu niên ăn chơi, vẻ mặt như hung thần ác sát, hương về phía nhóm người Đàm Tố Như xông tới.
“Muốn chết!”
Lúc này, đội trưởng Long đã thật sự vô cùng phẫn nộ. Anh ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, trực tiêp đem gã Đàm thiếu gia đá bay ra ngoài, sau đó cấp tốc chặn lấy vị trí ở ngay trước mặt của mấy người Châu Ngọc Ánh.
Nhưng mà, thân hình của anh còn chưa kịp chuyển động, một tiếng hét thảm từ phía bên hông vang lên.
“A, chết tao rồi!”
Sau đó, từng đợt âm thanh vô cùng thảm thiết không ngừng vang lên.
“Mẹ kiếp, gặp phải một con đàn bà điên!”
“Chạy mau, không chạy coi chừng bị nó đá cho nát trứng!”
“Đừng, đừng đánh! Đại tỷ, em sai rồi!”
Chỉ nhìn qua một lúc, lúc này sắc mắt của đội trưởng Long không khỏi trở nên vô cùng kinh dị.
“Cái này… cứ như vậy liền xong rồi?!”
Trong đầu của đội trưởng Long lúc này không khỏi hiện lên một dấu hỏi lớn.