Võ Đạo Chi Lộ - Lục Thế Điển - Quyển 6 - Chương 191: Hồi Kết Của Cội Nguồn Đau Khổ
- Trang Chủ
- Võ Đạo Chi Lộ - Lục Thế Điển
- Quyển 6 - Chương 191: Hồi Kết Của Cội Nguồn Đau Khổ
– Vậy mà còn mặt dày hơn cả ta.
Hắc liền nhởn nhơ đáp lại:
– Cũng bình thường thôi, không bằng ngươi được.
Vừa nói hắn lại tiếp tục hấp thụ hắc khí để to lớn trở lại, Dương Tử nhấc Sát Thần lên rồi ngoảnh mặt lại nói:
– Dù sao thì sớm muộn cũng phải giết ngươi, dù có đánh đổi bằng mạng sống ta một lần nữa!
Hắn dậm chân xuống đất, đám hắc khí đang lan tới gần hắn cũng bị chấn bay đi. Mảnh đất hắn dẫm cũng đã nát bét, hắn nhắm mặt lại rồi hít một hơi thật sâu. Hắc vẫn đang hấp tụ hắc khí để to lớn hơn, Dương Tử thở ra một hơi dài rồi lập tức biến mất. Xuất hiện ngay sau lưng Hắc chỉ trong chớp mắt, lúc hắn bị đánh bật đi đã ngờ ngợ nhận ra được Hoan Ảnh Cước không chỉ là những cú đá. Chắc hẳn hắn đã luyện được cước thứ tư trong chín cước. Đến Dương Tử cũng không khỏi ngạc nhiên trước tốc độ này mà thốt lên:
– Nhanh quá!
Nhưng vì vẫn chưa thành thạo nên hắn đã bị bay đi rất xa, Hắc vừa rồi chỉ cảm thấy lành lạnh ở sau lưng chứ cũng chẳng theo kịp tốc độ của Dương Tử. Hắn khó hiểu hỏi:
– Tên kia đã đi đâu rồi? Hắn lại có thể biến mất trước mặt ta sao?
Dương Tử lúc này đã bám được vào cái cây gần đó mà dứng lại, hắn chống tay xuống gối mà chân không ngừng run lên. Hắn cố kiềm chế lại rồi cảm thán:
– Vậy mà cước này lại là tốc độ, nhưng lại nhanh quá mức. Ta dùng nó vẫn là có chút miễn cưỡng rồi. Hắn liền thi triển lại một lần nữa mà chạy về lại nơi hắn đang giao đấu với Hắc. Chớp mắt sau hắn đã đến nơi, lần này tuy phanh lại kịp nhưng đất đá có bao nhiêu thì đều bay hết kên mặt Hắc. Hắn tức giận gào lên:
– Mẹ Kiếp! Kiến con chết tiệt kia!
Sau đó Dương Tử lại biến mất rồi liên tục thi triển công pháp đánh vào người Hắc. Dưới áp lực tấn công liên tục đến từ Dương Tử, ngay lúc này Hắc đang có chút đuối sức. Hắn thầm nghĩ: ” Thứ sức mạnh quái quỷ gì vậy, dường như nó đang ăn mòn ta”. Phá Diệt Mâu lại được Dương Tử hợp nhất, hắn lại bay lên định dùng lại Oanh Tạc Thiên Địa. Hắc ngay lúc ấy chớp lấy thời cơ, cơ thể đồ sộ kia của hắn cứ như bị bóp chặt lại. Tốc độ của hắn nhanh một cách bất thường, hắn giơ hai bàn tay ra. Một làn hắc khí bao bọc lấy hai tay của Hắc dần hình thành bộ móng vuốt. Hắn lao đến phía Dương Tử rồi gào lên:
– Hắc Trảo!
Dương Tử dính phải đòn đó khiến chiêu thức hắn định thi triển bị ngắt quãng vào phải nhận lấy phản phệ. Hắc cười lớn rồi nói:
– Uy lực mạnh! Phản phệ không có nhưng ta chỉ cần không cho ngươi dùng chiêu đó là được rồi! Hahahaha!
Hắc bất ngờ rên lên một tiếng:
– Hự!
Hắn quay lại nhìn chỉ thấy thân ảnh Dương Tử đang nằm dãy dụa kia dần biến mất. Để lại một Dương Tử bình thường đang cắm kiếm vào bụng hắn. Hắn quay lại tung đến hắc trảo rồi gào lên:
– Vậy mà lại là phân thân!
Dương Tử nhảy ra đằng sau rồi bứt tốc đá đến phía Hắc hai cú đá vô cùng uy lực. Hắc cũng bao bọc hắc khí vào tay mà làm chệch hướng hai đòn tấn công ấy. Mặt đất xung quanh hoàn toàn bị phá hủy khi Hắc làm chệch hướng hai cú đá kia. Dương Tử lập tức biến mất, hắn lúc này đứng ở phía đối diện với Hắc. Hắn mất kiên nhẫn mà thốt lên:
– Mẹ kiếp! Vẫn là một tên tiểu cường không thể chết!
Sát khí của Dương Tử ngày càng toả ra nhiểu hơn, hắn thở ra một hơi rồi nói:
– Bĩnh tĩnh chút vậy! Sớm muốn gì ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!
Hắn ẩn mình vào trong làn sát khí ấy, Hắc tuy có thể nhìn thẩy Dương Tử nhưng hắn cũng chẳng thể biết Dương Tử có định tấn công mình hay không. Nếu ai đó muốn tấn công người khác thì chắc chắn phải để lộ ra sát ý. Ý muốn trở thành hành động tấn công sẽ để lộ ra sát khí. Nhưng bây giờ cả cái thế giới này gần như ngập trong sát khí và trong cả sát ý của Dương Tử. Hắn có tấn công hay không thì cũng chẳng ai biết, Hắc lúc này đã hấp thụ hắc khí liền tục. Hắn vặn vẹo cơ thể rồi từ bóp chặt lấy bản thân, hình thái của hắn dáng thay đổi. Mảnh khảnh hơn, nhanh hơn nhưng uy lực lại chẳng hề giảm sút. Sát khi của hắn và Dương Tử toả ra lúc này như đang tự đánh nhau. Lượng sát khí của hai kẻ này toả ra gần như bóp méo cả thế giới nơi hai kẻ ấy đang đứng. Dương Tử cầm lên Tru Đế chĩa thẳng về phía Hắc mà nói:
– Xem ra hình thái tối thượng kia cũng chỉ là bốc phét thôi à?
Hắc cũng gật gù đáp lại:
– Ta cũng không nghĩ con kiến cỏn con như ngươi lại có thể ép ta để lộ ra hình thái cuối cùng như vầy.
Dương Tử từ trên trời ném xuống Sát Thần thương mà gào lên đáp lại:
– Vậy đây là quà của ta dành cho ngươi!
Một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc đang lao thẳng tới phía của Hắc. Nhưng hắn lại khá ung dung, chỉ dùng Hắc Trảo thì liền có thể đỡ lại đòn tấn công của Dương Tử. Ngay lúc hắn đang tự đắc thì từ trên trời Tru Đế không lồ đang lao xuống phía hắn. Hắc liền dùng hai tay đỡ lại, hắn gào lớn:
– Ngươi còn trò gì khác không vậy? Chỉ có nhiêu đó thôi sao?
Từ sau lưng hắn Dương Tử đáp lời với giọng điệu âm trầm:
– Còn chứ!
Hắn gào lên:
– Thôn Thiên Chưởng!
Hắc lúc ấy không phản ứng kịp và gần như nhận lầy toàn bộ đòn đánh tất sát ấy của Dương Tử