Võ Đạo Chi Lộ - Lục Thế Điển - Quyển 6 - Chương 184: Chap 74 Hủy Thiên Diệt Địa
– Đây là thân xác của bạn ngươi đấy Đạo Cổ, ngươi để thân xác bạn của mình tổn thương à?
Đạo Cổ không một chút mảy may, cặp mắt lạnh lùng hắn nhìn rồi đáp lại:
– Nếu hắn là kẻ góp phần tạo ra thế giới này thì cũng phải góp phần bảo vệ thế giới này. Cũng sớm giác ngộ được ngày nào đó sẽ phải chết để bảo vệ nơi này!
Nói xong hắn vung mạnh chiến phủ xuống khiến mặt đất bị cày nát, một cái hố rất to xuất hiện. Hắc lúc này đang dùng thứ công pháp gì đó mà hấp thụ lấy bầu trời đêm để hồi phục lại cánh tay của nó. Nó tức giận gào lên:
– Tên khốn! Đã gần như chết đi mà vẫn kiềm chế ta!
Đạo Cổ liền lao đến đạp một cú thẳng vào mặt nó khiến nó càng lún sâu vào trong đất. Đạo Cổ vung chiến phủ lên thêm lần nữa thì Hắc liền trọc tay vào đầu mà lôi thần hồn của Chi Khu ra đỡ đòn đánh đang lao tới của Đạo Cổ. Hắn thấy vậy liền đổi hướng đòn đánh đi và cướp lấy thần hồn của Chi Khu. Vì đồi hướng đòn đánh ấy nên Đạo Cổ cũng đã bị phản phệ mà nôn ra rất nhiều máu. Hắc nhân lúc ấy đấm một cú rất mạnh vào cằm của Đạo Cổ khiến hắn bay tít lên trên không trung. Rút đoản đao của mình ra nó liền vung ra ba bốn nhát chém hướng về phía Đạo Cổ. Ngay lúc ấy Tần Lãnh liền lao lên dùng Thái Cực Kiếm Phổ mà hất ngược lại mấy nhát chém của Hắc. Nó tức giận gào lên:
– Mẹ Kiếp! Lại là ngươi cản lão tử! Vì cớ gì một tên Võ Đế nhỏ nhoi mà dám ngăn cản ta chứ?
Tần Lãnh sau đòn đó bị thương cũng không nhẹ nhưng hắn vẫn đứng lên mà dõng dạc nói:
– Chừng nào ngươi chưa chết thì ta chưa vong! Ta chiến đấu thay cả phần huynh ấy nữa!
Nói xong hắn liền lao lên, lại cùng trùng khớp với hành động của thiếu niên ở nơi âm u kia. Hắn sau khi giết chết mấy tên quỷ sai xong liền ôm đầu đau đớn gào lên:
– Tại sao ta lại phải giết họ! Tại sao ta lại cứ phải đi tiếp chứ?
Hình ảnh của Tần Lãnh và mọi người dốc sức chiến đấu hiện ra trong đầu hắn. Hắn lại đau đớn gào lên:
– Họ là ai! Sao… Sao ta lại thấy đau sót vì họ chứ! Ahhhhhh
Mặt đất xung quanh liền vỡ vụn theo tiếng hét đó, quỷ sai cũng kéo đến ngày một đông hơn. Ở một cây cầu màu đỏ nào đó, một người phụ nữ sinh đẹp đang múc canh rồi thở dài nói:
– Tên nào mà ồn ào vậy chứ?
Thập Điện Diêm La cũng đang nháo nhào lên vì một u hồn đang thảm sát các quỷ sai. Một nhát chém được một tên quỷ sai vung về phía người thanh niên kia, cũng là lúc mà Tần Lãnh bị một nhát chém của Hắc đánh thẳng vào bụng. Thiên Hà liền đỡ lấy Tần Lãnh rồi ném Thiên Tôn lao thẳng đến phía của Hắc. Đạo Cổ cũng được Thiên Hà mang về trị thương, hắn khó khăn nói:
– Tên đó đột nhiên mạnh lên một cách vô lý! Có vẻ như Chi Khu đã kiềm chế hắn nên ta mới có thể tạm thời thắng thế.
Thấy mọi người ngơ ngác nên hắn liền giải thích luôn cho mọi người nghe:
– Bạn ta không phải là thứ kia, hắn bây giờ chỉ tồn tại ở dạng linh hồn thể. Tên kia vào lúc xưa đã chiếm lấy cơ thể của bạn ta, nên mới có sự việc như bây giờ.
Nhìn sang Thông Tuệ hắn liền nói:
– Ngươi có biết mẫu tổ là ai không?
Thông Tuệ như được đưa vào một thư viện chứa rất nhiều thông tin của cả thế giới. Sau một hồi tìm kiếm cô nàng liền lắc đầu đáp:
– Kho tàng quá lớn, ta tìm nhưng không thấy có thông tin gì, hoặc có thể ta không tìm kĩ.
Từ đầu trận đến giờ Cổ đang thức tỉnh lại kí ức nên chẳng giúp được gì. Giờ hắn đã thức tỉnh xong, đứng dậy hắn dậm chân xuống đất khởi lên thần thể rồi nói:
– Ta sẽ đi giúp Thiên Tôn, từ giờ gọi ta là Cổ Y nhé!
Một bước chân hắn đã đến kế bên Hắc, dừng thời gian lại Cổ Y đã châm vào 13 huyệt vị của Hắc bằng những cây kim cực động mà hắn lấy được trong thế giới hắn đến để đề thăng lên Võ Đế ngũ cảnh. Vẫn kịp thời gian hắn ôm theo Thiên Tôn chạy ra khỏi đòn tấn công của Hắc. Thời gian tiếp tục trôi Hắc trực tiếp cảm nhận được lượng độc đang chảy trong cơ thể, hắn trực tiếp chặt đứt tay mà khống chế máu độc chảy ngược ra ngoài. Cổ Y và Thiên Tôn liền há mồm mà đồng thanh nói:
– Tên này cũng đủ tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Lúc này thiếu niên lạ mặt kia đã đi đến Nhất Điện trong Thập Điện Diêm La, một mình hắn đã giết chét cả tỷ tên quỷ sai. Diêm Vương của Nhất Điện cũng chẳng phải đối thủ của hắn mà bị hắn ép vào thế nguy hiểm. Nhưng hắn chẳng có ý định kết liễu lão mà lấy quyển sổ sinh tử ra định gạch tên ai đó. Hắn cố nhớ lại mình muốn gạch tên ai nhưng rồi lại ôm đầu gào lên:
– Ta rốt cuộc muốn gạch tên ai vậy cơ chứ? Ahhhhhh
Theo tiếng kêu ấy Nhất Điện gần như sụp đổ, cả Địa Phủ lúc này đang náo loạn vì một thiếu niên. Trở về với cuộc chiến của nhóm người Hư Không Giới, Hắc gần như đã chết sau lần rút máu ấy. Đột nhiên hắc khí toả ra từ cơ thể hắn không ngừng, hắn đứng dậy vặn đầu rồi cầm tay lên mà nói:
– Ta chưa chết sớm thế đây lũ sâu bọ ạ! Chờ xem ta sẽ giết ai sau niềm hi vọng của các ngươi nào?
Sau đó hắn liền cười nên, vang khắp cả trung cấp thế giới này.