Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Chương 36 - Chương 36
“A!” Đôi mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở to, cơ thể Bạch Đường run rẩy.
Ga giường lộn xộn, tay chân cậu co quắp, mờ mịt xin tha: “Đừng… Đừng đánh nữa, em sai rồi…”
Trong bóng tối, thanh âm giãy giụa nhỏ dần, cuối cùng yên tĩnh lại, chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển.
Cậu lại mơ thấy ác mộng.
Có lẽ là do kỳ phát tình sắp đến, hai ngày nay, đêm nào cậu cũng tỉnh giấc vì ác mộng, nội dung đều là từng mảnh ký ức bị tra tấn khi cậu đến kỳ
phát tình trước đây.
“Đừng mà…” Bạch Đường ôm lấy đầu gối, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm khiến cậu run rẩy, “Đừng mơ thấy nữa…”
…
Cách đó không xa, xe xúc đất đang cần mẫn điều khiển gầu xúc lên xuống, Bạch Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn không có tiêu cự, vẫn cứ nhìn như
thế tựa như đang đi vào cõi thần tiên.
Vậy nên vì sao alpha lại tìm các đề tài liên quan đến omega? Lẽ nào…
“Bạch Đường.”
Là muốn hiểu hơn về pháp luật quốc gia? Hay là muốn đối phó với những người đề xuất quyền lợi của omega…
“Bạch Đường, Bạch Đường!”
Bàn bị gõ mấy cái, Bạch Đường chợt tỉnh táo lại, bạn cùng bàn sốt ruột kêu: “Bạch Đường, thầy kêu cậu trả lời câu hỏi kìa…”
“A!” Bạch Đường lập tức đứng bật dậy, suýt chút nữa đã làm ngã ghế, “Em, em xin lỗi.”
“Nghe nói hôm nay cậu không nghe giảng hả?” Hai cái bàn được đẩy sát vào
nhau, Trịnh Như Vân ghim một miếng cà rốt bỏ vào miệng, “Thầy Phương có
hơi tức giận đó.”
Sau ngày hôm đó, ngày nào Bạch Đường cũng đem cơm đến văn phòng tìm Trịnh Như Vân để cùng ăn.
Hộp cơm thủy tinh của Bạch Đường có một ít thịt và rất nhiều rau cải, đây
là cơm do dì giúp việc Tưởng Vân Thư mới tìm làm, cậu xoa xoa trán, “Tôi thất thần…”
Trịnh Như Vân có lẽ đã biết Bạch Đường gặp chuyện
gì, cậu ta đột nhiên kéo cổ áo Bạch Đường ra xem có vết thương nào
không: “Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải cái tên khốn nạn kia lại đánh cậu
nữa không?”
“Không có, không có.” Bạch Đường nhanh tay che cổ áo
mình lại, mặt đỏ bừng, “Là hôm qua tôi nhìn thấy tài liệu trên bàn hắn,
là biện pháp bảo vệ omega…”
Trịnh Như Vân khoanh tay, vừa tức
vừa có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép, biểu cảm hệt như bốn
năm năm trước, “Vậy thì sao? Có lẽ chỉ là giả vờ để lừa gạt cậu thôi,
hắn đã tổn thương cậu như vậy mà cậu còn tin hắn hả?”
“Không phải, tôi không có…”
Gương mặt nhỏ của Bạch Đường cau lại, không biết bày tỏ ý nghĩ của mình như
thế nào, “Tôi đang khách quan mà nói… Vậy Như Vân, cậu giải thích thế
nào về việc chết não lại hồi phục lại?”
“Không biết,” Trịnh Như
Vân bực bội xoa nắn khuôn mặt Bạch Đường, “Cái này không liên quan tới
cậu, cũng không liên quan tới tôi, hắn đã là người chết rồi cậu biết
chưa? Bây giờ cậu chỉ cần học hành chăm chỉ, thi đậu đại học, ít nhất
thì có thể độc lập về mặt tinh thần và tài chính được không hả cục cưng
ơi, có gì khó khăn thì cậu cứ nói ra, tụi tôi có chết thì cũng sẽ giúp
đỡ cậu.”
Bạch Đường bĩu môi: “Biết rồi mà…”
Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Như Vân đi họp giáo viên, Bạch Đường ở lại văn phòng sửa bài tập một mình.
Nhưng ngoài dự đoán, tình huống hôm qua lại xảy ra, pheromone đột ngột mất
khống chế va loạn trong cơ thể, cậu cuống quít che miệng mình, nuốt hết
âm thanh nghẹn ngào vào bụng.
Bạch Đường trốn xuống dưới bàn,
nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, một chút sức lực cũng không có, khóe mắt
cậu ướt nhòe, ngón tay run run lấy thuốc ức chế trong túi áo khoác đồng
phục ra, qua vài lần mới lấy được.
Cũng không quan tâm đến lực độ và vị trí, cậu dùng hết sức lực đâm kim tiêm lên cánh tay mình.
Cơn đau theo đó mà đến, rốt cuộc cậu không giữ được nữa, ống tiêm rơi xuống sàn đá cẩm thạch, âm thanh vô cùng đột ngột trong văn phòng yên tĩnh.
Bạch Đường chỉ cầu mong trong khoảng thời gian ngắn không có ai đến văn phòng.
Sợ hãi chờ đợi một lát, rốt cuộc thuốc ức chế cũng phát huy tác dụng, cơ
thể nóng ran dần hạ nhiệt, cậu lảo đảo bò ra khỏi gầm bàn, lại phát hiện dưới quần ướt nhẹp.
Bạch Đường cắn môi, sau khi mở hết cửa sổ trong văn phòng ra để thoáng gió thì nhanh chóng đi tới nhà vệ sinh.
Cậu nhìn quần lót của mình, trong lòng quẫn bách, cuối cùng đành chật vật lót khăn giấy xuống.
“Bạch Đường,” Trịnh Như Vân gõ cửa toilet, “Cậu ở phòng này hả?”
“Là, là tôi.” Bạch Đường mở cửa ra để Trịnh Như Vân đi vào, cậu cởi áo khoác ra rồi kéo cổ áo xuống, để lộ sau gáy, “… Cảm ơn cậu, Như Vân.”
Trịnh Như Vân hơi khom người, khi ánh mắt chạm đến vô số vết sẹo trên tuyến
thể, cậu ta lại nổi giận: “Đệt mẹ nó, tôi phải giết cái thằng súc vật
đó!”
Bạch Đường nắm lấy tay Trịnh Như Vân như muốn trấn an cậu ta.
Trịnh Như Vân hít sâu mấy hơi, lúc dán miếng dán ức chế có chút luống cuống,
không dám dùng sức, thật sự nhìn qua rất kinh khủng, cậu ta chẳng dám
tưởng tượng cái này đau đến thế nào.
“Mẹ nó, đừng để cho tôi gặp hắn, nếu không nhất định tôi, nhất định tôi sẽ giết chết hắn.”
Bên kia, Tưởng Vân Thư đang trò chuyện với Chu Triêu Vũ một lần một tuần
theo thường lệ, “Giáo sư Chu, xin hỏi tình huống của Bạch Đường như thế
nào rồi?”
Sau vài tháng tư vấn tâm lý, tình trạng tâm lý của Bạch Đường chỉ được cải thiện chút ít, Chu Triêu Vũ dùng thái độ giải quyết
công việc mà nói: “Cũng tạm ổn định rồi, chỉ cần không kích thích đột
ngột, không nhìn thấy yếu tố gây kích động thì sẽ không có vấn đề lớn
gì.”
“Tôi biết rồi.” Tưởng Vân Thư nói, “Giáo sư Chu, tôi muốn
hỏi một chút, Bạch Đường có bị mất ngủ nghiêm trọng hay mắc chứng lo âu
không?”
“Một năm trước đã từng bị,” Chu Triêu Vũ đáp, “Bây giờ thỉnh thoảng cũng sẽ bị lại.”
Tưởng Vân Thư cau mày, “Là tới mức cần phải uống thuốc ngủ sao?”
“Phát hiện thuốc ngủ trong nhà?” Chu Triêu Vũ hỏi.
Tưởng Vân Thư: “Đúng vậy.”
“Hiện tại thì các phương pháp vật lý có thể làm dịu bớt tình trạng này,” Chu
Triêu Vũ nói, “Với lại ngoại trừ thuốc cảm, sốt, viêm dạ dày cấp tính,
trong ba tháng này Bạch Đường không có dùng qua thuốc nào, tôi chỉ có
thể nói như vậy thôi.”
“Cảm ơn cậu, triển lãm sách thứ bảy này các cậu đã quyết định đi như thế nào chưa?” Tưởng Vân Thư hỏi.
Chu Triêu Vũ: “Chưa.”
Tưởng Vân Thư viết thêm dòng “7, Đổi Estazolam thành Vitamin B” lên tờ ghi
chú ngày mai, nói: “Vậy để tôi đưa Bạch Đường đi, phiền cậu gửi địa chỉ
cho cậu ấy nhé.”
“Ừ.”
Tưởng Vân Thư cúp máy, dùng ngón trỏ và ngón cái xoay bút, thuốc trong nhà đều để trong hộp thuốc, nếu không dùng thì sao lại giấu đi.
Bạch Đường định dùng lọ Estazolam kia để làm gì.
Dọc đường đi, Tưởng Vân Thư luôn loáng thoáng nghe được một hương vị rất
ngọt, như có như không, anh yên lặng đứng trước cửa nhìn theo Đường Đen
đang đuổi theo Bạch Đường lên lầu.
Sau khi Bạch Đường chắc chắn Tưởng Vân Tô không theo kịp, cậu lặng lẽ giục Đường Đen chạy nhanh vào rồi đóng cửa lại.
“Suỵt, Đường Đen ngoan nào.” Bạch Đường lau lau tóc mái ướt nhẹp, dựng ngón tay lên, “Đừng lên tiếng.”
Tay có chút run, Bạch Đường ghim chìa khóa rất nhiều lần mới mở được tủ,
cậu lấy lọ thuốc ngủ dưới từng lớp đồ ra rồi lấy ra ba viên bỏ vào hộp
thiết nhỏ đựng bánh quy, sau đó dùng bình giữ nhiệt nghiền nát thuốc ra.
Sau gáy dán hai miếng ức chế, làn da dưới khăn choàng ửng hồng, kỳ phát
tình của cậu sắp đến thật rồi, nếu không phải tối nay thì là ngày mai.
Kỳ phát tình rất đáng sợ… Ngón tay Bạch Đường cầm lấy bình giữ nhiệt
dùng sức đến trắng bệch, cậu sẽ đánh mất lý trí, bị thiêu đốt đến nỗi
không biết mình là ai, cơ thể sẽ mất hết sức lực, muốn phản kháng cũng
không được.
Cậu sẽ giống như con chó mà cầu xin alpha chạm vào
mình, khóc lóc uốn éo, nước mắt lẫn nước bọt sẽ rơi xuống đất. Mà trong
khoảng thời gian này, cho dù có đau đớn cách mấy thì cậu cũng sẽ đê tiện mà có cảm giác, vì thế Tưởng Vân Tô càng chẳng kiêng dè gì.
Cậu vừa la hét thê thảm vừa cảm thấy sung sướng, màu đỏ lẫn trắng cùng chảy ra.
Rất ghê tởm, rất buồn nôn… Hô hấp Bạch Đường cũng run rẩy theo, hệt như
đang thôi miên chính mình, “Đừng nghĩ… Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa…”
Tưởng Vân Thư ngồi trên sô pha học khái niệm, đợi một lúc lâu mới thấy Bạch
Đường xuống lầu, anh buông điện thoại xuống rồi đứng lên, cố gắng nhẹ
giọng: “Bạch Đường, chúng ta trò chuyện đi.”
“Vâng, vâng ạ.” Bạch Đường đi vào bếp lấy ly trong tủ khử trùng ra, “Em uống nước đã, anh… Muốn uống không ạ?”
Tưởng Vân Thư lập tức cảnh giác, nhớ đến chuyện lần trước Bạch Đường chủ động hỏi anh có bị dị ứng hay không để thử nghiệm, nhưng ngay sau đó anh lại thầm mắng bản thân lo nghĩ đâu đâu, vậy mà xem ý tốt của người khác
thành âm mưu, nếu Bạch Đường biết được suy nghĩ của anh thì ắt hẳn sẽ
lạnh lòng lắm.
Tưởng Vân Thư: “Uống, cảm ơn cậu nhé.”
Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn thấy Tưởng Vân Thư lại quay lưng về
phía cậu, lén lút bận rộn một hồi, cuối cùng còn giấu đầu lòi đuôi mà
rót thêm một ít nước.
Tưởng Vân Thư nhận lấy thì phát hiện chỉ có một chút nước, anh không để ý mà uống hết, nói: “Dạo này cậu có việc gì không?”
“… Dạ không có.”
Có lòng đề phòng là đúng, nếu chỉ nửa năm ngắn ngủi mà đã buông bỏ quá
khứ, lại một lần nữa tin tưởng anh thì Bạch Đường mới là kẻ ngốc.
Tưởng Vân Thư nhắc nhở, “Nếu cơ thể có gì khó chịu thì tới tìm tôi, tôi sẽ không tổn thương cậu đâu.”