Vì Nơi Ấy Có Anh! - Maii Mít - Chương 35: Tới gặp anh (1)
Nghiên cứu cho thấy khi đang trong một tình trạng vô cùng căng thẳng, việc khóc có thể giúp con người giải tỏa những cảm xúc của mình. Nó thậm chí còn có thể làm sạch đôi mắt và giúp bản thân truyền tải được cảm xúc của mình ra bên ngoài. Nói cách khác, việc khóc chính là phương thuốc giảm đau hiệu quả nhất.
Vậy nếu con người không thể rơi nước mắt thì sẽ như thế nào? Thật ra có một vài lý do con người không thể khóc kể cả khi buồn. Đầu tiên, người ta hiểu rằng mình không cô đơn và họ tin mình sẽ không bị những cảm xúc tiêu cực đánh gục. Cũng có một vài các vấn đề bệnh lý có thể làm con người rất khó khăn hoặc không thể rơi nước mắt. ?a chương nhanh nhấ? ?ại ⩵ ? r U ? ? r ? ? ệ n.?n ⩵
Nhưng Ngọc Nhi biết mình không thuộc loại nào trong bất cứ lý do trên. Cô biết mình không thể khóc, cô biết bản thân đang cố chống chọi với điều gì, biết mình đang cố gắng gồng lên chống đỡ cơ thể nặng nhọc này như thế nào. Cô đang trốn tránh cảm xúc thực của bản thân, trốn tránh không muốn tiếp nhận sự thật quá đỗi đau đớn này.
Cô như người mất hồn bước từng bước về nhà, cả quá trình cô đều rất bình thản, ai hỏi gì, ai nói gì cô cũng tươi cười chào hỏi lại. Nhưng chỉ có mình cô biết thật ra trong đầu cô lúc này đã hoàn toàn trống rỗng. Bỗng nhiên điện thoại trong tay cô đổ chuông, Ngọc Nhi vô thức bấm nút nghe rồi áp điện thoại lên tai.
Bên kia đầu dây dường như cũng hơi khựng lại khi thấy cô bắt máy, sau đó vài giây là tiếng nói dồn dập của Thanh Trà: “Cái con nhóc này, cậu đi đâu mà đến cả điện thoại cũng không gọi được thế hả?” Ngọc Nhi mở cửa nhà và bước nhanh về phòng đóng sập cửa lại rồi mới trả lời câu hỏi của cô bạn: “Mình dọn nhà giúp mẹ, điện thoại hết pin lúc nào mình cũng không biết.”
Nghe giọng cô có vẻ bình thản, Thanh Trà dè dặt hỏi: “Cậu… đã gặp Phong Minh chưa?” Quả nhiên không hỏi tới thì cô có thể coi như không có việc gì xảy ra, coi như anh vẫn đang bình yên làm nhiệm vụ nhưng sự thật nào có phải vậy? Anh đã gặp chuyện rồi! Anh đã trúng đạn rồi! Đây hoàn toàn là sự thật.
Thấy Ngọc Nhi mãi vẫn không lên tiếng, Thanh Trà sốt ruột gọi: “Ngọc Nhi? Cậu không sao chứ?” Không sao ư? Cô có thực sự là không sao hay không? Đã từng có bài báo ghi rằng khi con người chịu đau khổ, ý thức xảy ra một cơ chế phòng vệ bằng cách dồn nén cảm xúc. Hồi ấy cứ cảm thấy chuyện này thật vô lý và nhàm chán nhưng đến giờ thì cô chẳng phải đã hiểu cảm giác ấy như thế nào rồi sao?
Cảm xúc bị dồn nén giống như một bức tường, bí bách và ngột ngạt nhưng đồng thời nó lại là một tấm khiên bảo vệ tình thần cô khỏi nỗi đau đớn hiện tại. Trong cuốn sách *”Những cảm xúc bị dồn nén” của tác giả **Isador Henry Coriat có viết: “Ngay từ đầu, giữa ý thức và vô thức đã có một cuộc tranh đấu liên miên, một sự khống chế liên miên mà kẻ thắng đương nhiên là ý thức. Nhưng vô thức hùng mạnh đến nỗi, nó gây nên những bất ổn từ nhỏ đến lớn ở con người, mà dù con người có ý thức được hay không, nó vẫn cứ diễn ra và điều khiển hành vi con người. Đó là cuộc trả thù đầy ngoạn mục của vô thức, của những cảm xúc đau khổ và chống đối với ý thức. Chừng nào ý thức còn đè nén cảm xúc, đẩy cảm xúc vào lãnh địa của vô thức, chừng đó con người còn tiếp tục bị thúc đẩy bởi những luồng lực vô hình không thể lí giải nổi”
(*) Quyển sách Những Cảm Xúc Bị Dồn Nén được nhà xuất bản NXB Lao Động phát hành
2019 nghiên cứu về cảm xúc của con người.
(**) Isador Henry Coriat (1875 – 1943) Là một bác sĩ tâm thần và nhà thần kinh học người Mĩ gốc Ma-rốc. Ông là một trong những nhà phân tâm học đầu tiên của Mĩ, cũng là một trong những người sáng lập Hiệp hội Phân tâm học Boston. Coriat là nhà phân tích Freud duy nhất ở Boston trong suốt thời gian sau cái chết của James Jackson Putnam. Coriat đã làm việc với Rev. Elwood Worcester, từng là chuyên gia y tế cho Phong trào Emmanuel và đồng tác giả của Religion and Medicine (Tôn giáo và Y học); The Moral Control of Nervous Disorders (Kiểm soát đạo đức đối với chứng rối loạn thần kinh).
Khi đọc cuốn sách này, Ngọc Nhi cũng đã từng nghĩ tới một điều rằng tại sao những con người bình thường được cho là hiền lành và ngoan ngoãn bỗng chốc trở thành tội phạm, thậm chí là tội phạm giết người. Lúc ấy chỉ cho rằng tác giả đang cố làm quá mọi chuyện lên nhưng tới tận bây giờ thì cô mới hiểu rõ cảm xúc bị dồn nén nó tồi tệ đến mức nào.
Cô không được khóc, không được phép rơi bất cứ giọt nước mắt nào bởi nếu cô khóc, cô sẽ thua, cô sẽ phải chấp nhận việc anh đang gặp nguy hiểm tới tính mạng. Đợi mãi không thấy cô trả lời lòng Thanh Trà nóng như lửa đốt: “Ngọc Nhi! Cậu tỉnh táo lại cho tôi, cậu cứ như thế này có giải quyết được vấn đề gì không?”
“Thanh Trà, mình sợ lắm. Mình sợ một ngày anh ấy sẽ bỏ mình đi, sợ khoảnh khắc mình cô đơn ở lại giữa thế gian bộn bề này, sợ tình yêu của chúng mình chưa trọn vẹn đã phải chia xa, sợ mình sẽ nhớ anh ấy tới suốt đời…” Chưa kịp nói hết câu nước mắt cô đã rơi từ bao giờ. Những sợ hãi, lo lắng, giằng xé vây chặt lấy Ngọc Nhi, cô cảm thấy khó thở, bí bách và ngột ngạt như có ai đang cầm sợ dây thừng to siết chặt cổ cô lại.
Nghe thấy tiếng nức nở bên kia điện thoại, Thanh Trà xót xa nói: “Cậu phải biết điều gì là quan trọng nhất. Nếu bây giờ cậu trốn tránh và không lập tức tới tìm anh ấy thì chưa đợi cậu sợ hãi với những tương lai cô đơn kia, nỗi ân hận sẽ đeo bám cậu cả cuộc đời. Cậu tới bên cạnh anh ấy bây giờ ít ra còn tiếp thêm sức mạnh để anh ấy có thể vượt qua nguy hiểm. Cậu hiểu ý tôi nói không, Ngọc Nhi?”
Đúng vậy! Cô bị sao thế này? Cô đã nghĩ gì mà không lập tức đi tìm anh ngay? Tại sao tới giờ này cô vẫn còn ngồi đây khóc lóc trong khi bây giờ là khoảng thời gian anh cần cô nhất? Cô thực sự thấy mình điên rồi. “Mình… bây giờ mình sẽ đặt vé máy bay ngay. Đợi mình chút…” Thấy Ngọc Nhi bối rối lắp bắp nói, Thanh Trà cười khẽ rồi bảo: “Không cần đâu, tôi đặt cho cậu rồi, cậu mau thu dọn đồ đạc đi, chuyến bay sẽ cất cánh vào 7 giờ tối nay đấy. Nếu muốn cảm ơn tôi thì sau khi sự việc qua đi phải đãi tôi một bữa thịnh soạn đấy nhé.”
Ngọc Nhi xúc động nghẹn ngào nói: “Thanh Trà, cảm ơn cậu nhiều.” Tình bạn của cô và Thanh Trà có thể khẳng định là một tình bạn đẹp, một tình bạn không thể chia lìa…
*****
8 giờ 30 phút
Chuyến bay kéo dài một tiếng rưỡi từ Hà Nội vào Đà Nẵng đã rút cạn tinh lực của Ngọc Nhi. Suốt cả quãng đường cô như người mất hồn, cô luôn nhớ lại những kỉ niệm giữa mình và anh để rồi nhận ra số kỉ niệm đó ít ỏi lạ thường. Thì ra giữa cô và anh chẳng có gì ngoài vài lần gặp gỡ rồi chia xa.
Con người thật kỳ lạ, lúc chưa chia xa thì thường coi đối phương là điều đương nhiên, sự tồn tại của họ luôn hiện hữu xung quanh mình, rồi luôn thấy thế là bình thường mà chạy theo những thứ gọi là đam mê, khát vọng ở giữa thế gian vội vã này để rồi tới một lúc nào đó đi chậm lại một chút lại thấy những kỉ niệm mình cùng nhau trải qua thật ít ỏi biết bao.
Đang mải ngẩn người nghĩ ngợi, đột nhiên một bàn tay đặt nhẹ lên vai khiến cô giật mình quay lại. Đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai cùng nụ cười hờ hững của Hoàng Long. Anh ta nhìn cô với vẻ hiếu kì rồi lên tiếng: “Sao trông cô cứ như gặp ma thế? Thấy tôi bất ngờ lắm à?”
Ngọc Nhi lúc này mới hoàn hồn rồi quay người bước thẳng, cô làm gì còn tâm trạng để ý tới anh ta nữa chứ. Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ tới sống chết của Minh Toàn mà thôi. Đương nhiên, Hoàng Long cũng đã nghe thông tin về việc Minh Toàn bị trúng đạn phải nằm viện, chính vì thế mà anh cố tình theo cô tới đây. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật tiếc số tiền bỏ ra bay về Hà Nội để tìm cô gái này, biết thế anh nên ở Hội An chờ thêm một thời gian nữa chẳng phải cô sẽ tự xuất hiện sao?
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh bước nhanh về phía cô, giọng nói bông đùa: “Sao trông cô cứ như gặp phải cú sốc tâm lý lớn lao lắm thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Ngọc Nhi vẫn bước thẳng không thèm quan tâm tới anh ta cho tới khi sắp bắt được xe, bị anh ta chặn đầu khiến cô nổi nóng: “Anh bị điên à? Chuyện của tôi liên quan gì tới anh? Tránh ra nhanh lên.”
Hoàng Long quả thật cũng không ngờ cô gái này ngoài vẻ hờ hững ra còn có bộ mặt như vậy, anh nhìn cô thích thú nói: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi. Dù sao tôi cũng am hiểu đường xá ở đây hơn cô.” Ngọc Nhi sốt ruột nhìn anh ta: “Tôi đi đâu là việc của tôi, phiền anh không cần quan tâm tới tôi. Ở đây không có bố mẹ tôi cũng chẳng có mẹ anh, không cần tỏ ra thân thiết như đã quen biết từ lâu lắm như vậy.”
Nói xong câu đó, Ngọc Nhi cũng quay người bỏ đi, không thèm để ý sắc mặt của Hoàng Long. Hắn ta nhìn theo cô tới lúc cô leo lên chiếc xe taxi đi thẳng mới thu hồi tầm mắt. Nụ cười trên môi cũng giãn ra: “Thú vị thật”…
*****
Bản quyền thuộc: Maiimit26