Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương - Chương 8: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (8)
- Trang Chủ
- Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương
- Chương 8: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (8)
Tác giả: Hồ Dương
Edit: Snail
Hai người không bước vào phòng học cùng lúc, nhưng cũng tròm trèm bước trước bước sau. Vốn trong phòng học có hơi ồn, Tông Khuyết tiến vào liền yên tĩnh trong nháy mắt, bạn học thấy hắn chỉ đi thẳng đến dãy ghế cuối ngồi xuống mà không nói gì, bèn cẩn thận nhỏ giọng thảo luận.
“Câu hỏi chính cuối cùng của bài tập này thật biến thái…”
“Tao mượn chép bài chút, mua đồ uống trả mày.”
“Mày dám không làm luôn hả?”
“Mãi chơi game quên giờ giấc, còn tưởng bữa nay mới thứ Bảy nữa chứ, trời muốn diệt tao mà, nhanh chút đi.”
“Tao cứ thấy mấy nay tính tình Tông Khuyết tốt lên thì phải, không hung dữ như hồi đó.”
“Tôi bắt đầu thu bài tập tiếng Anh nhé.” Liêu Ngôn nghe dãy phía sau thì thầm vụ chép bài bèn đứng dậy nói.
Có người lấy bài tập từ trong cặp sách ra rồi truyền từ dãy bàn phía sau tới dãy bàn phía trước, có người mặt ủ mày ê phát ra tiếng thở dài: “Chờ chút đi mà, nộp ngay đây!”
“Tôi phải nộp bài tập trước khi vào học, nếu cậu không đưa thì làm xong tự mang đến văn phòng mà nộp.” Liêu Ngôn thu một chồng sách bài tập, nói.
“Rõ là làm ra vẻ, không phải chỉ là cán sự bộ môn thôi à, còn cho rằng mình ghê gớm lắm, chờ thêm chút thì có sao đâu chứ?” Dãy bàn phía sau có người vừa nhanh tay chép bài vừa lẩm bẩm.
“Giáo viên tiếng Anh còn không giục thu bài tập khắt khe như vậy nữa là…”
Giọng rất nhỏ, nhưng phòng học cũng chỉ có bao lớn, luôn có thể nghe thấy mấy câu vụn vặt.
Tông Khuyết lấy bài tập tiếng Anh của mình ra, gõ lên ghế dựa ở dãy phía trước.
Nam sinh ngồi đằng trước hận không thể dán cả người mình lên bàn học, cậu ta quay đầu lại, trong mắt chứa vài phần hoảng hốt: “Chuyện gì vậy?”
“Truyền bài tập tiếng Anh lên trước giúp tôi.” Tông Khuyết đưa sách bài tập cho cậu ta.
Nam sinh khẽ đẩy mắt kính, gần như là sợ run nhận lấy, cũng không truyền cho dãy đằng trước mà chạy thẳng lên bục giảng nộp cho Liêu Ngôn.
Liêu Ngôn nhận lấy đặt lên trên cùng, vốn cũng không để ý, khi nhìn đến cái tên dễ làm người khác chú ý được ghi trên sách thì bèn đưa mắt về phía nam sinh đang tùy ý ngồi ở dãy bàn sau cùng.
Thế mà Tông Khuyết lại làm bài tập ư?
Cảnh này hiển nhiên rơi vào mắt Lâm Hành, cậu nhìn thời khóa biểu treo ở cuối lớp rồi đứng dậy nói: “Được rồi, mình thu bài tập toán nhé.”
“Lớp trưởng, thu muộn chút đi mà.” Có người ồn ào.
“Không thể muộn hơn, sắp vào tiết rồi, tối nay có tiết toán.” Lâm Hành đứng dậy cười thúc giục.
Cậu vừa làm thế, các cán sự bộ môn khác đều thu bài tập, phòng học trở nên nhốn nháo, nhưng những lời bảo Liêu Ngôn làm ra vẻ lại không còn vang lên nữa.
Từng chồng bài tập được thu, từng tờ bài làm cũng được truyền tới tay Lâm Hành, Liêu Ngôn mang vẻ mặt phức tạp nhìn một màn trước mắt, cậu ta cúi đầu kiểm tra sách bài tập, ghi nhớ tên của những người không nộp.
“Cần truyền bài tập môn khác không?” Nam sinh ngồi phía trước quay đầu lại cẩn thận dò hỏi.
Tông Khuyết nhìn cậu ta một cái rồi lục lọi cặp sách, bỗng nhiên bàn bị gõ nhẹ lên, ngẩng đầu thì thấy thiếu niên tắm trong ánh sáng ôm chồng bài làm cười nói: “Bạn học, bài tập.”
Trong khoảnh khắc kia, phòng học ồn ào lại lần nữa lặng ngắt, ánh mắt mọi người nhìn bóng lưng Lâm Hành đều có chút kính nể.
“Đậu má, lớp trưởng sẽ không bị đánh chứ?”
“Tông Khuyết chưa bao giờ làm bài tập, lần này có thể nộp bài tập tiếng Anh đã là kỳ tích rồi.”
Tông Khuyết lấy ra một chồng bài tập, đưa hết cho cậu: “Đây là toàn bộ, nộp giúp tôi.”
Thái độ của hắn thoạt nhìn có hơi ngạo mạn, lúc có bạn học bắt đầu bất bình thì lại thấy Lâm Hành nhận lấy chồng bài tập kia, nói: “Được.”
Nếu tự Tông Khuyết đi nộp, không biết có bao nhiêu người kinh ngạc dị thường, hoảng hốt lo sợ.
Nhưng mà…
“Có thể bọn họ sẽ cho rằng cậu đang bắt nạt tôi.” Lâm Hành nhỏ giọng nói: “Lần này nên nói cảm ơn.”
Tông Khuyết nâng mắt nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Lâm Hành ôm bài tập xoay người rời đi, các bạn học khác đều rơi vào một loại cảm giác rất hoang đường.
Đó chính là Tông Khuyết không chỉ nộp bài tập các môn, còn nói cảm ơn.
Thế giới này ảo ma canada vãi nồi.
Bài tập các môn do Lâm Hành nộp, Liêu Ngôn ôm sách bài tập ra khỏi phòng học, trước khi bước ra khỏi cửa cậu ta nhìn thoáng qua vị trí cuối lớp.
Cậu ta nhớ lần trước lúc Lâm Hành đi tới cuối lớp không phải ở chỗ cửa sau, mà đứng bên cạnh bàn học của Tông Khuyết.
Quan hệ giữa hai người kia tuyệt đối không giống biểu hiện bên ngoài, bước chân Liêu Ngôn dừng chốc lát, siết chặt cánh tay rồi lại tiếp tục đi về phía văn phòng, quan hệ của bọn họ có tốt hay không thì liên quan gì tới cậu ta cơ chứ.
Lâm Hành đem nộp bài tập từng môn, ánh mắt dừng trên bài làm môn toán đặt ở trên cùng, phần câu hỏi điền vào chỗ trống đều được điền kín, thoạt nhìn được điền rất nghiêm túc, mặc dù sai nhiều hơn đúng, nhưng dường như mấy câu cậu dạy đều làm đúng cả.
Giáo viên nhìn thấy hẳn sẽ rất kinh ngạc, nhưng vẫn là không nên đặt ở trên cùng.
Lúc cầm tờ bài làm nhét vào giữa, lật mặt sau lên vuốt phẳng lại, Lâm Hành nhìn thấy trên phần câu hỏi chính vốn trống không lại được viết chữ “Giải” ngay ngắn chỉnh tề.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong lòng cậu không biết nên nói sao cho phải, chỉ biết dường như Tông Khuyết thật sự đặt lời cậu nói trong lòng.
Nhưng để trống hết còn ổn, viết chữ giải lại không có đáp án gì, cứ cảm thấy như đang khiêu khích, giáo viên sẽ càng dễ giận hơn.
Nhưng chuyện có nên kiến nghị hắn về sau đừng viết chữ giải vào nữa hay không, Lâm Hành vẫn khá do dự, nói một đằng làm một nẻo có vẻ không tốt lắm.
Không thay đổi cũng không can hệ gì, dù sao sau này cũng phải làm phần câu hỏi chính mà nhỉ.
Ngày hôm sau, bài tập được phát xuống. Tông Khuyết nhìn dấu gạch chéo màu đỏ trên phần câu hỏi chính hằn sâu đến tận mặt sau tờ bài làm thì hơi trầm mặc.
[Ký chủ, dấu gạch của cậu có lực và to hơn những người khác.] 1314 nói.
Gần như xẹt qua toàn bộ chỗ trống, có thể thấy được người chấm bài cạn lời cỡ nào.
[Ừm.] Tông Khuyết cất bài tập đi.
1314 mãi sau mới chợt nhận ra, bèn nói: [ Hình như giáo viên chưa nhìn ra được thái độ nghiêm túc của ký chủ.]
[Ừm.] Sắc mặt Tông Khuyết không thay đổi gì mấy, hắn chỉ nhìn khoảng cách thời gian đến đợt thi giữa kỳ tiếp theo.
Một học kỳ kéo dài tầm bốn đến năm tháng, từ giờ đến đợt thi giữa kỳ không còn bao lâu.
Trong lúc trao đổi vở ghi chép, Tông Khuyết đẩy nhanh tiến độ lên một ít, cũng nhận được vở ghi chép các môn khác đã được Lâm Hành chỉnh sửa lại.
Hai người bề ngoài không trao đổi quá nhiều, nhưng những thứ Lâm Hằng cần lấy lại thường xuyên xuất hiện trên bàn, trong tin nhắn điện thoại của Tông Khuyết lại có thêm một số dạng đề kinh điển mà đối phương tìm được.
Thời gian học tập nhìn như gian nan, kỳ thật phong phú, mỗi một ngày đều trôi qua rất nhanh, đợt thi giữa kỳ chẳng mấy chốc đã đến.
Từng học sinh hoặc là dọn sách mang về phòng ngủ, hoặc là chất thành chồng ở cuối lớp, xếp lại bàn ghế, nhưng cũng nhờ vào đó mà có được giây phút tương đối thư giãn trước giờ thi.
Phòng thi khác nhau, Lâm Hành thi ở phòng đầu tiên, Tông Khuyết lại thi ở phòng cuối cùng.
Phòng thi đầu tiên rất trật tự, thầy cô giám thị tương đối thoải mái, phòng thi cuối cùng cũng rất trật tự, thầy cô giám thị cũng rất thoải mái, bởi vì đứa đứng nhì từ dưới đếm lên thà viết nhảm vào bài thi cũng không muốn đi chép bài của đứa đứng nhất từ dưới đếm lên.
Trên cơ bản chỉ mới qua nửa giờ, không ít học sinh đã nộp bài rồi chuồn đi trước, phòng thi nhìn cũng khá trống vắng.
[Ký chủ, đây cũng là một lần trải nghiệm đời người.] 1314 nhìn ký chủ nghiêm túc sắp đặt đáp án đúng và sai, nói.
[Ừm.] Tông Khuyết không bị quấy rầy, cho dù chỉ có mỗi mình hắn là thí sinh thì nơi này cũng là phòng thi.
[Lần này ký chủ định tăng bao nhiêu hạng?] 1314 hỏi.
[Tầm 300.] Tông Khuyết đáp.
Lớp học luôn phát triển nội dung mới, ngay từ đầu tiến bộ sẽ rất lớn, nhưng nếu muốn leo cao hơn nữa thì thứ hạng cần tăng phải ít dần, lúc này mới gọi là từ từ tiến bộ.
1314 nuốt câu ‘vậy có nhiều quá không’ xuống: [Ký chủ cố lên!]
Sau hai ngày rưỡi thi cử, cuối tuần lại đến.
Những học sinh đầu váng mắt hoa sau hai ngày thi đã vui vẻ về nhà, nhiệt tình ngất trời nhưng tràn đầy sức sống.
Cổng trường có hơi chen chúc, lúc Tông Khuyết ra khỏi cổng thì tình cờ nhìn thấy Lâm Hành đang mở cửa xe, cười chào tạm biệt các bạn cùng lớp, sau đó cúi người đi vào.
Dưới ánh mặt trời, toàn thân thiếu niên như đang tỏa sáng, sau đó trong nháy mắt lại thu vào toàn bộ, khiến không ít người tò mò trông theo.
“Đó là Lâm Hành lớp 10A6 nhỉ? Còn có xe đón, thật hạnh phúc.”
“Nhà người ta có tiền, nghe nói hình như là kinh doanh gì đó.”
“Vậy chắc chắn là bồi dưỡng từ nhỏ, thảo nào ăn mặc đều tốt hơn tụi mình, thành tích cũng xuất sắc.”
“Thôi được rồi, đừng dán mắt theo nữa, nóng chết tao rồi, muốn đi ăn kem không?”
“Nghe nói vì để Lâm Hành thuận tiện học ngoại trú, nhà cậu ta đã mua nhà ở khu nhà đối diện trường, sao còn phải ngồi xe vậy?”
“Khu nhà đối diện trường hư hại nhiều rồi, thang máy còn không có, người ta chắc chắn là về biệt thự cao cấp.”
Những lời như vậy không chỉ xuất hiện ở một chỗ, cũng không có cách nào ngăn lại được. Lúc ở trường học, Lâm Hành cũng không khoe khoang khoác lác, có mặc đồ hiệu, cũng có mặc đồng phục học sinh, nhưng cậu không chỉ có thành tích tốt, diện mạo cũng vô cùng xuất sắc, không biết được ai bình chọn làm hotboy, khó tránh sẽ có người lén nói xấu vài câu, học sinh lớp khác cũng tò mò nhìn thêm vài lần, hỏi thăm vài câu, giàu sang phú quý vô tình để lộ ra cũng sẽ bị học sinh nhìn thấy.
Phú quý như vậy cũng không có vấn đề gì, người giàu sang xuất chúng ở thành phố này không ít, cậu gặp phải nguy hiểm là lỗi ở lòng người mang ác ý.
Dòng người tán đi, xe chạy đi, bóng dáng thiếu niên xa dần, Tông Khuyết cũng rời khỏi cổng trường.
Kinh doanh một tháng, tiền lời từ đợt đầu tư ngắn hạn còn cao hơn dự đoán của Tông Khuyết một ít.
Đăng nhập vào tài khoản, chuyển một ngàn đồng (khoảng 3 triệu 3 trăm ngàn VND) sang tài khoản của Lâm Hành, chừa lại đủ tiền dùng làm phí sinh hoạt và mua điện thoại, còn lại bao nhiêu đều đổ vào đám cổ phiếu mà hắn coi trọng.
Lần sau, hũ vàng đầu tiên mà hắn muốn sẽ được tích lũy xong.
Lúc Tông Khuyết rời đi thì nhận được tin nhắn của Lâm Hành: Nhận được rồi.
Tông Khuyết: Tuần sau nhập học sẽ trả cậu điện thoại.
Lâm Hành trả lời rất nhanh: Được, hẹn gặp lại ở trường.
Tông Khuyết cúi đầu gõ chữ: Cảm ơn.
Lâm Hành: Không có gì, bạn bè với nhau mà ^_^.
Tông Khuyết dán mắt vào icon kia chốc lát, sau đó ấn tắt màn hình di động rồi cất vào túi.
Đối với học sinh, cuối tuần không có bài tập là khoảng thời gian rất vui vẻ, nhưng niềm vui kia chỉ kéo dài đến thời khắc có kết quả thi.
Lớp học ngày chủ nhật ồn ào náo loạn lại chuyển sang lặng ngắt như tờ vì gương mặt bình tĩnh khi bước vào lớp của giáo viên chủ nhiệm, trong lòng tất cả học sinh đều hiện lên một suy nghĩ: Ôi, thi tệ rồi.
“Lần này thành tích tổng thể hạ xuống một đoạn, thành tích tổng hợp xếp hạng sáu, giảm ba hạng so với lần trước.” Mỗi một câu của giáo viên chủ nhiệm đều như một roi, quất bay mọi tiếng cười vui: “Hạng nhất toàn khối cũng không ở lớp chúng ta…”
Tầm mắt mọi người gần như vô thức chuyển đến chỗ Lâm Hành, lúc Tông Khuyết nhìn sang, trên mặt thiếu niên thoáng hiện nét giật mình, rõ ràng là để ý chuyện đó.
“Có điều chúng ta vẫn giữ được hạng nhì và hạng ba toàn khối, đương nhiên, lần này lớp chúng ta cũng có học sinh tiến bộ đặc biệt lớn.” Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía vị trí cuối lớp, trong mắt hàm chứa chút phức tạp và vui mừng: “Lần này thành tích của Tông Khuyết tiến bộ rất lớn, xếp hạng 300 toàn khối, hạng 14 lớp chúng ta.”
Câu nói cuối cùng có vẻ nghiến răng mà phát ra.
Cả lớp ồ lên, gần như mọi ánh mắt hiện nét khó tin đều dừng trên người Tông Khuyết, Lâm Hành cũng kinh ngạc thoáng chốc, nhưng lúc nhìn sang người bình tĩnh trước sau như một ngồi ở cuối lớp kia, tâm tình cậu lại đột nhiên tốt lên.
Đây đại khái chính là không màng hơn thua ở phương diện nào đó.
“Là giả đi.”
“Đậu má, hạng 14, vốn nó xếp hạng nhất từ dưới đếm lên mà, không phải quay cóp đó chứ?” Có người nhỏ giọng trao đổi.
“Mày ngon tới phòng thi cuối quay cóp ra hạng 14 tao coi, hạng nhất từ dưới đếm lên quay cóp hạng nhì từ dưới đếm lên hay gì?”
“Các em không cần nghi ngờ, tổ bộ môn đã kiểm tra camera theo dõi và giấy nháp, Tông Khuyết thi bằng năng lực của bản thân.” Giáo viên chủ nhiệm hít sâu một hơi nói: “Vấn đề lần này là hạng 10 lớp mình lại xếp thứ 264 toàn khối.”
Dựa vào thành tích lúc trước của lớp 10A6, xếp hạng trước mười của lớp ít nhất sẽ vào top 100 toàn khối, lần này quả thật là tụt hạng trầm trọng.
Trong phòng học nhất thời lặng ngắt như tờ.
Thành tích được công bố, toàn bộ học sinh tham gia tự học của lớp 10A6 đều rơi vào yên lặng, không ít học sinh dù hết tiết tự học cũng mang sách theo.
Bóng cây đen như màu mực đung đưa, thỉnh thoảng có ánh đèn xuyên qua, rơi vào mắt thiếu niên, lóng lánh như đá quý: “Chúc mừng, đừng nói cảm ơn.”
Tông Khuyết khựng miệng, bèn đưa điện thoại đã reset lại cho cậu: “Điện thoại.”
Điện thoại rất sạch sẽ, gần như giống hệt với lúc cậu cho mượn.
Lâm Hành nhận lấy điện thoại, nói: “Không có vấn đề gì, tôi đi trước nhé.”
Nét mặt cậu không có chút u ám nào, Tông Khuyết gọi cậu lại hỏi: “Có phải dạy tôi làm lãng phí thời gian của cậu không?”
Hạng nhì và hạng ba toàn khối nằm ở lớp bọn họ, nhưng Liêu Ngôn hạng nhì, cậu hạng ba.
Lâm Hành dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn một lúc, thở nhẹ rồi cười nói: “Cậu từng nghe nói tới phương pháp học Feynman chưa? Thật ra lúc dạy người khác cũng là đang củng cố kiến thức của mình, tuy rằng lần này thi không tốt lắm, nhưng chỉ là giai đoạn này thôi, cậu không cần có gánh nặng tâm lý.”
[Đối tượng nhiệm vụ thật là một đứa bé ngoan.] 1314 tán dương.
“Được.” Tông Khuyết đáp.
“Nhưng mà…” Lâm Hành kéo dài giọng, có hơi bất đắc dĩ cười hỏi: “Chừng nào tụi mình mới gặp nhau trong lớp được, cứ lén la lén lút, cậu không cảm thấy tụi mình như đang yêu đương vụng trộm à?”
Tông Khuyết: “…”
1314: [… đứa bé hư.]
Đứa bé ngoan sẽ không liên tưởng tới mấy chữ nam nam yêu đương vụng trộm này.