Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương - Chương 5: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (5)
- Trang Chủ
- Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương
- Chương 5: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (5)
Tác giả: Hồ Dương
Edit: Snail
Lâm Hành học ngoại trú, Tông Khuyết lại trọ ở trường, chẳng qua trong mười ngày thì có tám ngày nguyên thân không qua đêm ở trường học mà ngâm mình trong tiệm net, cũng bởi vậy nên khi hắn bước vào cửa phòng ngủ, mấy người bạn cùng phòng vốn đang đùa giỡn lại im bặt trong nháy mắt.
Tông Khuyết không để ý tới động tác thu tay thu chân ý bảo nhau của bọn họ mà đi tới chỗ chiếc giường bên cửa sổ của mình, nhìn ga giường sắp tích đầy bụi, hắn trực tiếp tháo ra luôn.
Hắn tháo ra rất có thứ tự, mấy nam sinh khác ngồi giường dưới, trao cho nhau ánh mắt như nhìn thấy quỷ vậy.
Đến tận khi Tông Khuyết bưng chậu đi đến phòng chứa nước, ba giây sau khi hắn rời đi, phòng ngủ yên tĩnh lại trở nên ồn ào, thậm chí còn có người ra cửa thăm dò, xong gật đầu.
“Sao nó lại về đây? Hình như tao thấy nó đi ra cổng trường mà nhỉ.” Một nam sinh leo thang lên giường.
“Ai biết, nó định đi giặt ga giường à? Mày có giẫm lên ga giường của nó không đấy?” Một nam sinh khác hỏi.
“Không có, tao làm gì dám chọc nó, tao toàn giẫm của Lý Khắc thôi.” Nam sinh đang leo thang nói.
“Đậu má, mày cầm tinh chó hả!” Nam sinh ngồi giường dưới bước lên cầu thang muốn đánh cậu chàng kia, “Có ngon mày giẫm của Tông Khuyết đi…”
Mấy người khác bắt đầu ồn ào, lúc này cửa lại mở ra, cả đám người nhìn thấy thanh niên mang ánh mắt âm u đội nón đứng ở cửa thì lại lập tức im bặt.
[Ký chủ, uy lực của cậu có thể so với chủ nhiệm giáo dục luôn đấy.] 1314 khen ngợi.
[Ừm.] Tông Khuyết đi tới mép giường mình, dựa theo trí nhớ tìm một lúc không thấy đồ bèn xoay người hỏi: “Mấy cậu ai có nước khử trùng cho tôi mượn dùng chút?”
Trong nháy mắt vẻ mặt đám người đều hơi kinh ngạc, nhưng ký túc xá vẫn yên lặng, không ai nói chuyện cả.
Lúc Tông Khuyết đang cân nhắc thời gian đi và về từ đây tới siêu thị trong trường mua đồ thì nam sinh ngồi ở giường trên ho một tiếng nói: “Tôi để trên sân thượng, cậu tìm thử xem, cái có tay cầm ấy.”
Tông Khuyết đứng dậy đi tìm, trước khi rời khỏi phòng ký túc thì ngẩng đầu nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nam sinh banh mặt đáp.
Bầu không khí trong phòng ngủ vẫn căng chặt, lúc ra khỏi cửa phòng, Tông Khuyết dừng lại chốc lát, liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.
“Đậu má, mày nghe thấy không, nó lại nói cảm ơn cậu!!! Nó lại nói cảm ơn bố mày!”
“Ngại quá, không phải cảm ơn cậu, là cảm ơn, hai chữ thôi.”
“Bọn mày nói nhỏ chút đi, người ta còn chưa đi xa đâu…” Có người từ phòng ngủ ló đầu ra, liền đối diện với ánh mắt của Tông Khuyết.
Bốn mắt nhìn nhau, Tông Khuyết tỉnh bơ tỉnh rụi, nam sinh kia lại có hơi luống cuống, ấp úng cười nói: “Cậu chưa đi à?”
Tình huống xấu hổ bỏ mẹ gì đây.
“Ừm, nói chuyện nhỏ chút.” Tông Khuyết gật đầu một cái, xoay người rời đi.
“…. À.”
“Sao rồi sao rồi hả?!”
“Bị nghe được rồi…”
“Có phải tụi mình nên chuẩn bị đi đánh nhau không? Đánh bóng rổ tao còn chưa từng đánh ấy chứ!”
“Nó kêu nói chuyện nhỏ chút.”
“…. Ặc.”
“….. À.”
Lúc Tông Khuyết giặt sạch ga giường, lại tẩy trắng tiêu độc, đèn phòng ngủ đã tắt từ lâu.
Bác gái ngoài hành lang kêu mọi người ngủ sớm chút, nhưng trên các giường ngủ vẫn le lói ánh sáng, có người đang chơi di động, có người đang mở đèn pin học bài.
Suất học lên ở trường cấp ba này có chất lượng rất cao, cho dù là trường học đứng đầu cả nước cũng không phải là khó với tới, thậm chí có một bộ phận học sinh từ lớp 11 đã được trực tiếp tiến cử học lên, cũng bởi vậy nên từ lớp 10, rất nhiều người đã chuẩn bị trước cho việc đó.
Quyển từ vựng mà Tông Khuyết cầm về cũng không dùng tới, bởi vì đồ đạc cần dọn dẹp trong phòng ngủ của nguyên thân vượt xa dự đoán của hắn, không chỉ mỗi ga giường là cần giặt giũ rửa ráy.
Gió mùa xuân thổi qua cửa sổ, mang đến cảm giác mát lạnh, dần dần, ánh sáng trên các giường ngủ cũng tắt đi, ban đêm hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
…
Tất cả bài kiểm tra tháng đều đã được phát ra, Tông Khuyết lần nữa sáng tạo kỷ lục tổng điểm chín môn không vượt quá hai trăm, vững vàng ngồi ở vị trí nhất khối từ dưới đếm lên, mà vị trí nhất khối còn lại là Lâm Hành, Liêu Ngôn theo sát phía sau, xếp hạng ba toàn khối.
[Ký chủ đừng nhụt chí, đây cũng không phải thành tích của bản thân ký chủ, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, đằng trước đều là không gian tiến bộ của ký chủ, vô cùng lớn!] 1314 an ủi.
Ký chủ của nó mặc kệ là ở thế giới ban đầu hay là ở hai thế giới nhiệm vụ trước đó, thành tích đều đứng đầu bảng, có bao giờ từng ngồi ở vị trí thứ nhất từ dưới đếm lên đâu, quả thực chính là đả kích và nhục nhã cực lớn.
[Ừm.] Thật ra trong lòng Tông Khuyết rất bình tĩnh.
Lấy thành tích trước đó của hắn, muốn đi con đường thi đua là bất khả thi, hơn nữa còn ẩu đả đánh nhau, vài lần suýt bị đuổi học, cho dù thành tích thật sự tiến bộ, nhà trường cũng sẽ không cho hắn suất tiến cử học lên.
Con đường hắn phải đi chính là thi đại học, việc tăng thành tích cũng sẽ tuần tự tiệm tiến, theo chênh lệch từ vị trí hạng nhất từ dưới đếm lên thì ít nhất phải dùng một năm.
[Thật ra đây cũng là một trải nghiệm mới lạ.] 1314 an ủi, [Lấy hạng nhất nhiều lần thì dễ, lấy hạng nhất từ dưới đếm lên nhiều lần mới khó, cậu xem đối tượng nhiệm vụ còn chưa lấy được hạng nhất từ dưới đếm lên bao giờ kia kìa.]
Tông Khuyết trầm mặc chốc lát rồi đáp: [Ừm, cậu nói rất đúng.]
Hệ thống này chắc thuộc trường phái lạc quan.
Có điều quả thật cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Chương trình học mới còn đang tiếp tục, Tông Khiếp tiếp tục lật xem vở ghi chép trước mặt, trên vở viết đầy các loại ngữ pháp tiếng Anh cùng với quy luật ghi nhớ.
Chữ viết đẹp đẽ ngay ngắn, không cố ý màu mè hoa lá, chỉ là viết một cách nghiêm túc, tựa như từ trên chữ viết lộ ra nét dịu dàng của người kia.
Đây là phát hiện mới của Tông Khuyết sáng nay lúc bước vào phòng học, ngồi vào chỗ, đối phương quả thật cách xa hắn đôi chút, nhưng lại như không phải vậy.
Tông Khuyết xem xong vở ghi chép, lại tiếp tục lật xem vở từ vựng của mình, sau khi sắp xếp lại ký ức một cách có hệ thống, có thể ghép câu, quả thật càng nhanh hơn trước kia một ít.
Giáo viên mặc kệ hắn, vậy nên ngoài làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, Tông Khuyết có rất nhiều thời gian.
Mà việc xếp lại chỗ ngồi sau đợt kiểm tra tháng cũng không liên quan tới hắn, bởi vì chỗ ngồi cuối lớp kia không ai giành với hắn, cũng không ai chịu ngồi cùng bàn với hắn, thế nên hắn cũng được yên tĩnh.
Tiếng chuông tiết cuối cùng vang lên, các học sinh lục tục rời đi, lúc Tông Khuyết đứng dậy thì để lại vở ghi chép trên bàn, rời đi trong tiếng ồn ào của phòng học.
“Lâm Hành, hôm nay về chung không? Mẹ tao vừa phát tiền sinh hoạt, mời mày đi ăn xiên bẩn.”
“Quán đó bữa nay mở cửa à?” Đây là giọng Lâm Hành.
“Ừa, hình như làm đám cưới dưới quê xong lên lại rồi, cứ gọi thoải mái, không cần khách sáo với anh em.”
“Tao muốn ăn tôm.”
“…. Được.” Giọng nói kia nghe rất là đau ví.
Phòng học truyền đến tiếng cười của Lâm Hành: “Được rồi, mày mời tao ăn xiên bẩn, tao mời mày ăn tôm.”
Âm thanh xa dần, Tông Khuyết bước vào bóng đêm.
Ngày hôm sau trên chỗ ngồi đặt một quyển vở ghi chép trông rất giống, mà quyển vở ban đầu lại biến mất.
Chữ viết tương đồng, thứ được viết lại là công thức cơ sở môn toán lớp 10, còn liệt kê ra cực kỳ tỉ mỉ các bước giải cùng với ví dụ mẫu, bằng vào thành tích lúc trước của hắn cũng có thể xem hiểu, bấy nhiêu cũng đủ khiến hắn tốn hết một ngày.
Toán học khác với tiếng Anh, Tông Khuyết cầm bút lên, dựa theo trình tự giải bài ví dụ mẫu, rồi kẹp bản nháp và đáp án vào trong, sau tiết tự học cuối cùng thì để quyển vở lại trên bàn.
Sáng sớm sắc trời còn hơi tối, Lâm Hành như thường lệ là người đầu tiên bước vào phòng học, đi đến dãy cuối lớp đặt một quyển vở ghi chép mới lên bàn, lúc cầm lấy quyển vở trên bàn lại nhìn thấy trong vở kẹp một tờ giấy, đang định lật xem thì nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa.
Cậu quay đầu đối diện với ánh mắt thoáng hiện chút nghi hoặc của Liêu Ngôn, bèn khép vở lại cười nói: “Tới sớm vậy?”
Liêu Ngôn vào phòng học, nhìn nụ cười của cậu thì hơi nhếch môi: “Lớp trưởng còn tới sớm hơn tôi, cậu làm gì ở cuối lớp thế?”
“Tôi thấy cánh cửa ở cuối lớp chưa đóng kín, lọt gió nên lạnh quá.” Lâm Hành bình tĩnh tự nhiên đi về phía chỗ ngồi của mình, cũng không giải thích nhiều.
Tông Khuyết cảm thấy nên tránh xa mình một chút mới tốt, ở một phương diện có thể là không muốn mình dính dáng tới mấy vụ đánh nhau, về phương diện khác là không muốn bạn học bàn tán.
Bản thân cậu lại thấy chả sao cả, nhưng không cần thiết phải gây phiền phức cho đối phương.
Liêu Ngôn nhìn thoáng qua cửa sau, cũng không nghĩ nhiều, trở lại chỗ ngồi của mình lấy vở từ vựng tiếng Anh ra luyện đọc.
Tiếng Anh không chỉ dựa vào trí nhớ, mà còn có ngữ cảm.
Cậu ta đọc rất nghiêm túc, Lâm Hành thì mở vở ghi chép, lấy ra tờ giấy nháp, chữ trên giấy ngay ngắn cứng cáp, phần đuôi hàm chút sắc sảo không giấu được, bên trên viết bài giải dựa theo trình tự và công thức mà cậu liệt kê, đáp án đương nhiên đúng hết, vừa nhìn là biết nó được làm rất nghiêm túc.
Chữ viết như vậy… Tay Lâm Hành nhẹ nhàng sờ lên phần hơi lõm xuống trên giấy, ý cười trên môi càng đậm.
Ừm, điểm sạch đẹp hẳn sẽ rất cao.
Không đúng, trước đó chín môn của cậu ấy không vượt quá hai trăm điểm, theo lý thuyết môn ngữ văn sẽ không thấp như vậy, dù sao cũng không thể nào toàn cho điểm sạch đẹp chứ?
Quyển vở mới mà Tông Khuyết nhận được là ngữ văn, bên trên còn có một tập thơ cổ, trên đó không chỉ viết nội dung cần thuộc lòng hôm nay, còn có thêm một câu.
Có tiện cho tôi xem mấy bài kiểm tra tháng của cậu không?
[Đây là quất xác à?] Giọng điệu của 1314 nghe rất nghiêm trọng.
Đã xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, còn phải cho hạng nhất từ trên đếm xuống xem bài kiểm, tương phản thế kia nào chỉ là thê thảm cơ chứ.
Tay đang lấy bài kiểm của Tông Khuyết khựng lại: [Ngữ văn của cậu không tốt lắm.]
1314: [?]
Giờ đến lớp của Lâm Hành lại sớm thêm một ít, lúc đặt vở xuống thì cũng nhận được một xấp bài kiểm bị đè bên dưới vở ghi chép. Bài kiểm rất sạch sẽ gọn gàng, không một chữ nào được điền vào chỗ trống, chỗ bài trắc nghiệm thì có đánh vào vài câu, sau đó dường như nhớ ra phải tô lên phiếu trả lời trắc nghiệm, thế nên ngay cả một dấu gạch cũng không có.
Buổi tối Lâm Hành ngồi ở bàn học lật xem xấp bài kiểm đó, thầm nghĩ người kia rốt cuộc không biết xấu hổ cỡ nào mà lại đưa bài kiểm gần như trống trơn này cho cậu chứ?
Không thể tưởng tượng.
Cũng bởi vậy nên trước khi ngủ, Tông Khuyết nhận được yêu cầu kết bạn từ nhóm lớp, cùng với một câu chào hỏi.
Lâm Hành: Ít nhất cậu cũng chép lại đề đi chứ.
Ít nhất thái độ phải đoan chính.
Ngón tay Tông Khuyết gõ lên màn hình: Thi đại học chỉ chép đề không cho điểm.
Cây ngay không sợ chết đứng thế chứ lị. ?гu?ện ha?? ?ìm nga? ?гang chính ⩶ ??uM???Ye?.?n ⩶
Nhưng cũng hợp lý, Lâm Hành xoay bút trên tay, gõ chữ: Cơ mà chữ cậu đẹp thật ấy.
Lúc nên khích lệ thì vẫn phải khích lệ, không thể đả kích bay hết tính tích cực được.
Tông Khuyết: Ừm, cảm ơn.
Lâm Hành nhìn chữ ừm kia, không nhịn được có hơi ngứa tay: Bạn học, khiêm tốn.
Lời vừa ra, ngón tay cậu siết nhẹ bút, cảm thấy hình như mình lại nói nhiều, vốn định thu hồi, bên kia đã gửi tin nhắn tới.
Tông Khuyết: Ừm, nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.
Không bấm vào chỗ thu hồi nữa, Lâm Hành gửi sang hai chữ: Ngủ ngon.
Buông di động xuống, Lâm Hành tiếp tục sửa lại vở ghi chép, chỉ là khi viết đến chữ nào đó, cậu dừng bút lại rầm rì cười nói: “Vậy nên chữ ừm kia là âm đệm thôi ư?”