Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương - Chương 4: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (4)
- Trang Chủ
- Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương
- Chương 4: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (4)
Tác giả: Hồ Dương
Edit: Snail
Phòng học yên tĩnh trở lại, Tông Khuyết đè thấp vành nón lần nữa, che đi ánh đèn rồi nằm úp xuống bàn.
Không phải hắn không thích ứng với hoàn cảnh ồn ào, mà do bận suốt hai ngày, quả thật có hơi đau đầu và mệt mỏi, chỉ muốn ngủ. Vả lại tính tình nguyên thân đích thực không tốt lắm.
Ưu điểm là hắn có thể yên tĩnh nghỉ ngơi trong chốc lát, khuyết điểm là quan hệ với bạn học khó có thể làm dịu.
Thầy cô không đếm xỉa tới hắn vì nguyên thân còn từng đánh nhau với thầy giáo.
Tình huống như vậy khiến hắn gặp nhiều khó khăn trong trường học, nhưng đây cũng là một trong những thách thức mà người làm nhiệm vụ phải đối mặt.
Phòng học yên tĩnh hồi lâu, dù có chút tiếng ồn, âm thanh cũng được hạ thấp xuống, cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng gót giày lộp cộp.
Cô giáo vừa vào cửa đã vô thức nhìn lên bục giảng, lúc bước lên bục mới cười nói: “Hôm nay các trò yên tĩnh thế nhỉ, sao vậy, biết đợt kiểm tra tháng lần này làm không tốt à?”
“Bọn em làm bài không tốt mà trông cô vui thế ạ?” Một nam sinh ngồi hàng ghế đầu cười nói.
“Đúng thế đúng thế.”
Phòng học náo nhiệt hẳn lên, cô giáo cười đáp: “Làm bài cũng không tệ lắm, các bạn cán sự lớp lên phát bài kiểm tra nhé, tiết này chúng ta tranh thủ sửa bài kiểm tra một lần.” Tiếng bàn ghế đan xen, vài bạn học phát bài ra, những bạn làm bài tốt thì không giấu được ý cười, làm không tốt lại không khỏi thở dài mấy hơi.
Nghe tiếng bước chân, Tông Khuyết ngồi thẳng dậy, nhìn cán sự lớp đang phát bài, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
Liêu Ngôn, cán sự môn tiếng Anh, cha mẹ ly dị, cha cậu ta mắc nợ cờ bạc rất nhiều, cậu ta do một mình mẹ nuôi nấng.
Đều là kiểu gia đình xảy ra biến cố, gia cảnh bần hàn, nhưng thành tích học tập của cậu ta lại ưu tú hơn nhiều, gần như là người cạnh tranh vị trí đứng đầu trong lớp với Lâm Hành, cũng là nhân vật thụ chính trong tuyến thế giới ban đầu.
Nam sinh khá cao, chỉ là trông rất gầy, điều này cũng khiến chiếc quần đồng phục vốn đã rộng thùng thình kia càng trở nên rộng hơn. Ánh mắt cậu ta rất bình tĩnh, môi hơi mím, thoạt nhìn có hơi khó gần.
Liêu Ngôn cúi đầu nhìn tên, xoay bước, bài kiểm tra hạ xuống trước mặt Tông Khuyết. Lúc Tông Khuyết nhìn thấy điểm số bên trên thì trầm mặc thoáng chốc, tiện tay nhét luôn vào ngăn bàn.
28 điểm.
Bài kiểm tra tiếng Anh có điểm tối đa là 120, tức là ngay cả khi ném phiếu trả lời xuống đất giẫm một phát cũng không thấp điểm như thế này.
Liêu Ngôn liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đi phát bài tiếp, Tông Khuyết bình phẩm cái liếc mắt kia, từ trong đó nhìn ra vài phần chướng mắt và hờ hững.
Trường trung học số 1 là cơ sở giáo dục số một số hai trong thành phố, người ở vùng khác muốn thi vào cần đạt điểm cực cao.
Lúc học cấp hai, thành tích của nguyên thân xem như không tệ, cũng vì học ở trường cấp hai trực thuộc nên có thể vào thẳng trường này.
Chỉ là cũng trong kỳ nghỉ hè nhận được giấy báo trúng tuyển kia, trong nhà xảy ra biến cố, chỉ trong vài ngày, tính tình nguyên thân đã thay đổi hoàn toàn.
Học tại ngôi trường như vậy, cũng không thiếu thiên phú, nếu có thể nỗ lực, chưa chắc không thể thay đổi tương lai, Liêu Ngôn đã đi trên con đường như vậy. Cho dù từ năm này qua tháng nọ đều mặc đồng phục học sinh, ăn những bữa cơm rẻ nhất trong nhà ăn của trường, đôi khi thậm chí phải gặm màn thầu kẹp dưa muối thì cũng có thể đạt thành tích đứng đầu nhiều lần.
Theo tuyến thế giới, về sau, dựa vào thành tích ưu tú và vị trí cạnh tranh, Lưu Ngôn được tiến cử vào ngôi trường mà bao người mơ ước, thậm chí sau này còn trở thành một phiên dịch viên xuất sắc, cũng gặp được người làm bạn bên cậu ta cả đời.
Một người nỗ lực như vậy đoán chừng là có vài phần tiếc hận rèn sắt không thành thép, cũng không chỉ Lưu Ngôn, rất nhiều bạn học độ là cũng có chút ít khinh thường nguyên thân vì hắn chiếm lấy tài nguyên tốt như vậy nhưng lại tùy tiện lãng phí.
Tông Khuyết không phán xét việc nguyên thân đã làm, đường do mình chọn thì hậu quả tự mình gánh, nợ nần trong đó cũng được giao dịch từ thế giới căn nguyên bù lại, không liên quan tới hắn, chuyện hắn để để tâm là việc Lâm Hành bị bắt cóc ít nhiều có chút liên quan tới Liêu Ngôn.
Gia cảnh của Liêu Ngôn thật sự rất khó khăn, cho dù cha mẹ đã ly dị, đám đòi nợ không tìm được con nợ bèn tìm tới người nhà họ, mẹ cậu ta là công nhân, tiền lương mỗi tháng ngoại trừ dùng cho sinh hoạt của hai người, còn lại cơ bản đều đưa hết cho đám người đó, như vậy mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống yên ổn thường ngày.
Nhà trường sẽ căn cứ vào tình huống mà quan tâm, với tư cách là lớp trưởng, Lâm Hành cũng giúp đỡ rất nhiều, chỉ là những giúp đỡ như vậy cũng tương đối trí mạng.
Ngay cả trong thời kỳ hòa bình thịnh vượng thì cũng phải chú ý một câu tiền tài không lộ ra ngoài. Cuộc sống thường ngày của Lâm Hành cũng không xa xỉ, nhưng chi phí ăn mặc vẫn có thể thể hiện một ít chênh lệch, chỉ cần hỏi thăm chút là biết cha mẹ cậu làm kinh doanh, gia đình giàu có.
Mà đám người chung quanh mẹ con Liêu Ngôn đều là những kẻ trong mắt không có pháp luật, đây cũng là nguyên nhân mẹ con cậu ta không dám tùy tiện kiện lên trên, bởi vì cho dù thật sự thắng kiện, một kẻ vào tù, ai biết sau lưng bọn chúng còn có bao nhiêu người.
Liêu Ngôn tránh được, nhưng Lâm Hành lại vì vậy mà gặp họa, cho dù có cảnh sát cứu, hai chân vẫn tàn tật, thể xác và tinh thần cũng bị tổn thương nặng nề.
Cô giáo đã bắt đầu giảng đề kiểm tra, các học sinh ghi chép lại, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, cả lớp trông có vẻ rất trật tự, phần lớn người ở đây đều sẽ có một tương lai vô cùng xán lạn, cũng không ngoại trừ người nào đó.
Tông Khuyết lấy bài kiểm tra từ ngăn ba lô ra, nhìn đáp án sai trên đó.
Thế giới tương tự, khoa học kỹ thuật tương tự, ngôn ngữ và thuật toán tương tự, chỉ khác biệt đôi chút về văn hóa, chẳng hạn như có từ đơn khác nhau, cách phát âm khác nhau, cách dùng càng khác nhau.
[Ký chủ, có thể đổi lấy ngôn ngữ thông dụng, tiếng Anh đạt điểm tối đa trong nháy mắt.] 1314 tích cực đề cử, [Chỉ cần một trăm ngàn tinh tệ thôi.]
[Không cần đâu, cảm ơn.] Tông Khuyết nhìn ngữ pháp được giáo viên viết trên bảng, sau đó lục trong ngăn kéo ra được quyển từ vựng vẫn luôn dừng lại ở trang đầu tiên.
Lúc này hắn vẫn chưa nghe nhầm đề được, hắn vẫn còn dừng ở giai đoạn tích lũy từ vựng.
[Được rồi.] 1314 đề cử thất bại, nó có hơi mất mát, [Học cái này tốn rất nhiều công sức.]
[Ừm.] Tông Khuyết đáp lời, lưng dựa vào ghế, tay đã lật đến trang thứ hai.
[Nhớ rồi à?] 1314 hỏi.
Tông Khuyết đáp: [Ừm.]
1314 vừa thầm cảm khái không hổ là ký chủ mình chọn vừa hỏi: [Mất mấy ngày mới có thể nhớ hết?]
Trí nhớ của con người luôn là kiểu nhớ trước quên sau, cho nên phải học đi học lại nhiều lần, dù trước kia ký chủ thông thạo nhiều ngôn ngữ thì học ngôn ngữ mới cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
[Ba ngày.] Tông Khuyết trả lời.
Chỉ cần đối chiếu các phần từ vựng khác nhau và sửa đổi ngữ pháp, vậy ba ngày là đủ.
1314 trầm mặc chốc lát, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, có phải lúc trước nó nên chọn ký chủ nào ngốc một chút, như vậy mới dễ đẩy mạnh tiêu thụ.
[Ký chủ cậu đỉnh quá?] 1314 khen không tiếc lời.
[Im lặng.] Tông Khuyết bình tĩnh nói.
1314 ngoan ngoãn đáp: [Vâng.]
Lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng rất tích cực làm nhiệm vụ, cũng còn đỡ.
Tự học buổi tối có ba tiết, điểm bài kiểm tra ba môn cộng lại chưa được 100.
Đám học trò thu dọn đồ đạc cùng nhau ra về, đợi mọi người về gần hết Tông Khuyết mới đứng dậy, kẹp quyển từ vựng dưới cánh tay, mở dù ra rời đi trong ánh mắt như gặp quỷ của một vài học sinh.
“Tông Khuyết mà cũng học từ vựng ư?!” Có người lẩm bẩm, “Mặt trời mọc đằng tây à?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
2. Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu
3. Người Tình Trong Gương
4. Thợ Sửa Giày
=====================================
“Từ vựng gì chứ, phỏng chừng là vỏ bọc bên ngoài thôi, bên trong là tiểu thuyết không chừng.” Một học sinh khác nói.
“Nói cứ như cậu chưa làm thế bao giờ ấy.” Người bên cạnh cười nói.
“Có cái nịt, tôi là xem lén, để không bị thầy cô phát hiện, Tông Khuyết mà cần xem lén à, cậu không thấy quá thể đáng ư?” Học sinh kia nói.
“Ừa… quá đáng, rất là quá thể đáng luôn ấy!”
Lâm Hành nghe xong đối thoại của bọn họ, khi bóng dáng Tông Khuyết biến mất thì cầm túi giấy đứng dậy đi theo.
“Lớp trưởng, không đi cùng à?” Có bạn học hô.
“Hôm nay tôi có việc, bữa khác nhé.” Lâm Hành vẫy tay rồi rời đi.
“Được.”
“Hâm mộ thật, mấy cậu được trọ ở đối diện trường, thích ghê.”
“Hâm mộ cái mốc khô, tắt đèn sớm là bị thầy cô phát hiện không làm bài tập ngay.”
……
“Đang đợi tôi à?” Lâm Hành nhìn bóng người đứng dưới tàng cây, bước tới đó.
Cậu ở gần trường, mọi khi cậu đều về muộn hơn chút để tránh giờ cao điểm. Lúc này khuôn viên trường đã không còn người nào.
“Ừm, trả dù lại cho cậu.” Tông Khuyết nhìn thiếu niên đang đi tới, đưa dù cho cậu.
Lâm Hành nhìn chiếc dù được xếp gọn, lại liếc nhìn thanh niên mang ánh mắt bình tĩnh trước mặt, lúc nhận dù cũng đưa túi giấy qua cho hắn: “Đây là quần áo của cậu.”
“Cảm ơn.” Tông Khuyết nhận lấy, lúc đối diện với ánh mắt tò mò đánh giá của đối phương bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Sao cậu không trả cho tôi trong phòng học?” Lâm Hành hỏi.
Lúc trong phòng học, thoạt nhìn hắn có hơi dữ, hơn nữa còn làm ngơ hầu hết mọi người, khiến cậu cũng có chút thấp thỏm, không dám tùy tiện tới gần.
“Cách xa tôi chút mới có lợi cho cậu.” Tông Khuyết nói.
Trước tiên không đề cập đến mối quan hệ xã hội phức tạp của hắn, những người mà cha nguyên thân vay tiền không chỉ mỗi thân thích, hoàn cảnh chỉ đỡ hơn Liêu Ngôn một chút.
Hắn không có khả năng dõi theo người này một ngày 24 giờ, vẫn nên thuê người theo dõi cậu thì ổn thỏa hơn.
Lâm Hành đánh giá hắn, nghiêng đầu rồi đột nhiên bật cười.
Tông Khuyết nghi hoặc nhìn cậu: “Cười gì thế?”
“Không gì, cậu muốn học giỏi tiếng Anh à?” Lâm Hành hỏi.
Tông Khuyết liếc nhìn quyển sách kẹp dưới cánh tay: “Cậu không cho rằng đây là tiểu thuyết ư?”
“Cậu muốn đọc tiểu thuyết còn cần đổi bìa à?” Lâm Hành cười bảo, không đợi hắn trả lời đã nói thẳng, “Thật ra học tiếng Anh cần có bí quyết.”
Vì điểm quá thấp mà trực tiếp nhét bài kiểm tra vào ngăn bàn, phỏng chừng là có hơi xấu hổ, mà ngồi xem quyển từ vựng ba tiết liền, đại khái là muốn học tốt.
Muốn cậu cách xa hắn một chút, chứng tỏ không muốn liên lụy cậu, tuy rằng thời gian bọn họ quen biết ngắn ngủi, nhưng Lâm Hành tin rằng bản chất con người luôn hướng tới cái thiện.
Nếu hắn dành nhiều thời gian để học hơn thì sẽ không đi đánh nhau nữa chăng?
Tông Khuyết nhìn cậu một lúc, có một vài việc hắn làm là để phù hợp với tính tình nguyên thân, có điều thành tích tiến bộ quả thật cần một ít nguyên nhân bên ngoài: “Bí quyết gì?”
Người này lại không cảm thấy nguyên thân gai mắt tí nào, nên nói cậu quá ngây thơ ư? Có vẻ cũng không phải, chỉ là tựa như đã quen với việc đối xử dịu dàng với mọi người và mọi việc, và cũng quen dùng thiện ý suy đoán lòng người.
Nhưng nếu thật sự gặp phải người có ác ý, rất có thể sẽ chịu thiệt.
“Trở về tôi giúp cậu chỉnh sửa lại một chút, ngày mai đưa cậu.” Lâm Hành suy tính rồi nói.
“Ừm, cảm ơn cậu.” Tông Khuyết xoay người rời đi, lại bị gọi lại.
“Cần vở toán không?” Dưới tàn cây, thanh niên cười cong vành mắt, hàm chứa chút tinh nghịch nhẹ nhàng.
“Hôm nay cậu có thể sửa xong hết không?” Tông Khuyết hỏi.
Toán học không giống tiếng Anh, công thức trong đó tương đối phức tạp, đoán chừng cậu phải tốn rất nhiều công sức.
“Không thể, cái đó phải từ từ, nhưng tôi có thể cho cậu mượn vở ghi chép của tôi.” Lâm Hành khẽ cười, trước khi hắn mở miệng đã chặn lại, “Đừng nói cảm ơn, cảm ơn bằng miệng không tính, thành tích tiến bộ mới là lời cảm ơn thật sự đối với tôi.”
“Ừm, vậy mấy môn khác cũng nhờ vào cậu nhé.” Tông Khuyết nói.
Thật ra cậu ấy vẫn rất cơ trí, biết phán đoán tình hình, cũng chưa chắc sẽ chịu thiệt.
“Được.” Lâm Hành xoay người nói, “Vừa đi vừa nói chuyện đi, đúng rồi, giày của cậu còn chưa khô, dì giúp việc đã giặt giúp, nhưng mấy bữa nay trời không có nắng.”
“Ừm, của cậu cũng chưa khô.” Tông Khuyết đi theo, trong lúc hai người nói chuyện, khu dạy học đã không còn ai, nếu hắn không đi, cổng trường sẽ đóng.
“Cậu giặt dùm tôi à?” Lâm Hành kinh ngạc hỏi.
“Tiệm giặt giày.” Tông Khuyết đáp.
15 đồng là có thể giải quyết mọi vấn đề.
“À, ra là vậy.” Lâm Hành cảm thấy trước đó mình nghĩ nhiều rồi.
Hai người đi tới cổng trường, Lâm Hành nói lời tạm biệt: “Tôi đi trước nhé.”
“Ừm.” Tông Khuyết nhìn cậu lui về sau xoay người rời đi, bèn nhắc nhở: “Buổi tối đừng đi đường nhỏ, tới chỗ hẻo lánh thì nhớ đi cùng ai đó.”
Bóng người Lâm Hành dừng lại, quay đầu cười nói: “Được.”
Tuy rằng cậu là nam sinh, nhưng đó cũng là lòng tốt của đối phương.
Quả thật hắn cũng không mục nát đến vậy.
=============
Snail: Mình vừa đổi việc nên dạo này bận làm hồ sơ lu xu bu, không ngoi lên được. Nhưng mà ưng công việc mới lắm mọi người ạ, ít ra là đến bây giờ chưa có gì để phàn nàn cả. Cơ mà mình nghĩ chắc ít có chỗ nào toxic như công ty cũ và (một số) đồng nghiệp cũ của mình đâu (dù lương cũng cao), thoát được chỗ đó như giải phóng cuộc đời vậy:D