Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu - Hồ Dương - Chương 1: Ai chẳng quyến luyến những dịu dàng (1)
Tác giả: Hồ Dương
Edit: Snail
[Hệ thống đánh giá, hoàn thành nhiệm vụ đánh giá cấp A, nhiệm vụ 1 kiếm được 5 triệu tinh tệ, nhiệm vụ 2 kiếm được 3 triệu tinh tệ, khen thưởng thêm 1 triệu tinh tệ, tổng cộng 9 triệu tinh tệ, đã chuyển vào tài khoản. Lý do thưởng thêm: Thúc đẩy sự thịnh vượng của nền văn hóa.]
[Cấp A ư?] Trong giọng nói bình tĩnh kia hiếm khi lại có thêm một tia kinh ngạc khó phát hiện.
[Đúng vậy.] Hệ thống trả lời.
[Mở ra thế giới mới đi.]
[Được, đang lựa chọn thế giới nhiệm vụ mới cho ngài.]
[Hệ thống 1314 nhắc nhở, thế giới đang loading, đang truyền ký ức…]
Cơ thể thật lạnh, nhưng hơi thở phả ra lại rất nóng, toàn thân bị bao bọc trong lạnh lẽo và ẩm ướt, nhiệt độ cả người hạ xuống nhanh chóng, dù cho vùng vẫy cỡ nào cũng không giữ lại được.
Một loại mùi tựa như rỉ sắt quanh quẩn nơi đầu mũi. Ý thức của Tông Khuyết trĩu nặng nhưng vẫn phân biệt được mùi máu tươi. Nếu cơ thể này không được cứu chữa, có lẽ sẽ phải xem như nhiệm vụ thất bại.
[Hệ thống 1314 nhắc nhở, căn cứ vào cài đặt lúc trước của ngài, đã đổi lấy nước thuốc hồi phục cho ngài.]
Thế giới căn nguyên ra tay, hơi thở của Tông Khuyết thoáng chốc trở nên trơn tru hơn, đủ loại ký ức hỗn loạn tràn vào trong đầu hắn, mắng chửi, đánh nhau, cuộc ẩu đả trong con ngõ vắng dưới tầng mây mù, sau đó bị một gậy đánh trúng đầu, cuối cùng ngã vào vũng bùn tích đầy nước mưa.
Có tiếng giẫm trên nước truyền tới, dường như là ai đó đang cẩn thận tránh khỏi vệt nước, không để chúng bắn lên giày…
Tách tách!
Giọt mưa rơi xuống gò má, dẫn theo chút nhoi nhói và lạnh lẽo, đủ để gọi về mạch suy nghĩ hãm sâu không cách nào thoát ra được. Một bóng mờ hạ xuống trước mặt, hạt mưa li ti dường như tan biến trong nháy mắt, chỉ còn lại tiếng lộp bộp của những giọt mưa rơi trên mặt vải.
Tông Khuyết từ từ mở mắt ra, lúc hắn dùng cánh tay chống thân thể ướt đẫm của mình lên, đôi giày thể thao thoạt trông rất không phù hợp với ngày mưa bên cạnh hắn kia thoáng lùi về sau một chút, lộ ra chút ánh sáng mờ ảo. Lúc tia sáng kia bị che đi lần nữa, một lời hỏi thăm nhẹ nhàng và cẩn thận truyền đến: “Cậu có ổn không?”
Tựa như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, trong nháy mắt dường như có thể xua tan tất cả khói mù và lạnh lẽo, truyền hơi ấm vào thế gian.
Tông Khuyết muốn đứng lên nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn rõ thanh niên đứng trước mặt.
Áo sơ mi trắng cổ vuông, cặp sách đeo một bên vai, tóc đen mềm gọn gàng, dung mạo tinh xảo nhu hòa, hàm chút mơ hồ và sạch sẽ của bầu trời sau cơn mưa. Trong màn mưa mờ ảo, chỉ mình cậu đứng dưới ô là tươi sáng và ấm áp.
Tông Khuyết nhớ được cậu, chàng trai nằm trong ký ức xa xăm của nguyên thân, Lâm Hành.
[Hệ thống 1314 tuyên bố nhiệm vụ: Nhiệm vụ 1, giúp nguyên chủ sống sót; nhiệm vụ 2, thay đổi vận mệnh vốn có của Lâm Hành.]
Một người hiền lành sạch sẽ như vậy, không ai ngờ tới vận mệnh cuối cùng của cậu là bị chặt đứt hai chân, trầm hồ mà chết.
Nhiệm vụ sẽ được kích hoạt khi gặp được đối tượng nhiệm vụ, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc bánh răng số phận bắt đầu quay.
“Cũng tạm.” Tông Khuyết thu hồi ánh mắt, lại đánh giá vết thương trên người mình, có chỗ bị dao cắt, có chỗ bị gậy đánh, vết thương trí mạng của nguyên thân là ở phía sau đầu.
Hiệu quả nước thuốc hồi phục của thế giới căn nguyên rất tốt. Nó sẽ giúp phục hồi cơ thể với tốc độ mà người ngoài xem là kỳ tích, nếu không có người tham dự và người đứng ngoài quan sát thì vết thương đã hồi phục ngay lập tức.
Lâm Hành không biết vết thương trí mạng kia nghiêm trọng cỡ nào, lúc này vết thương kia không mất bao lâu là có thể hồi phục hoàn toàn, chỉ là thoạt nhìn có hơi thảm.
Lâm Hành cũng cúi đầu quan sát hắn, thanh niên này có thân hình cao gầy, mặt mày sắc bén, thoạt nhìn rất không dễ chọc. Trước đây mỗi khi gặp hắn, trên mặt trên người hắn luôn có một vài vết bầm tím, nhưng ít khi nào đổ máu. Không như bây giờ, cơ thể hắn gần như đầy thương tích, trên chiếc áo t-shirt vốn màu trắng giờ lại trộn lẫn máu và bùn, trông cực kỳ đáng sợ.
“Cậu nên đến bệnh viện khám chút đi.” Lâm Hành thử đưa tay ra, lại đối diện với đôi mắt giương lên của đối phương, thâm thúy mà lạnh nhạt, lạnh nhạt không phải vì chán ghét, mà là bình tĩnh, bình tĩnh tựa như người bị thương không phải hắn, khiến người ta kinh ngạc trong lòng.
“Bị thương nhẹ thôi, không cần đến bệnh viện.” Tông Khuyết cụp mắt xuống, cánh tay vươn ra kia cũng nắm lấy cánh tay hắn.
Lòng bàn tay dẫn theo độ ấm gần như phát bỏng khiến cơ thể hắn hơi giật mình theo bản năng.
Hắn dựa vào lực đỡ đứng dậy, người bên cạnh cũng thở phào một hơi, quan tâm nói: “Hay cứ tới bệnh viện khám xem sao, cậu bị thương thế kia phỏng chừng phải tiêm ngừa uốn ván đấy.”
“Không cần, băng bó chút là được.” Tông Khuyết đứng dưới ô bình tĩnh nói.
Trời đã gần tối, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cây gậy gãy nằm trên đất, máu văng khắp nơi, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng chuông trường.
Không phải hắn không muốn đến bệnh viện, mà là trên người nguyên thân không xu dính túi, hơn nữa đánh nhau đến nông nổi này lại không có nguyên do chính đáng, một khi nhà trường phát hiện, bị buộc thôi học là việc khó tránh.
“Tôi không rành vụ băng bó lắm đâu.” Lâm Hành nhìn vệt máu chảy dọc từ cánh tay đến tận ngón tay hắn, có hơi lo lắng nói.
“Tôi biết.” Tông Khuyết xác định phương hướng, “Tôi nhớ cậu có thuê phòng trọ ở gần đây, có thể đến đó trước không?”
Tình hình bây giờ không thích hợp về nhà.
“Hở…” Lâm Hành khẽ kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý, “Được.”
Hai bóng người mảnh khảnh như nhau, chỉ là bước chân một nặng một nhẹ, chầm chậm biến mất khỏi con ngõ lầy lội.
…
Trong phòng ấm áp sáng sủa, khác hẳn với cái lạnh buốt xương từ cơn mưa xuân bên ngoài. Tông Khuyết rửa sạch vết thương, dọn sạch những mảnh vụn vô tình rơi vào đó, cơn đau thấu cốt khiến hắn phải nhắm chặt mắt mới dịu lại.
Hầu hết vết thương ẩn dưới lớp quần áo đều biến mất nhờ nước thuốc hồi phục, trong cuộc hỗn chiến nơi ngõ vắng ấy, e rằng ngay cả người đánh hắn bị thương cũng không nhớ được mình từng đánh vào chỗ nào, còn một ít vết thương nhỏ chỉ cần sát trùng bôi thuốc là được.
Thay vào bộ quần áo sạch sẽ mềm mại được đặt ở cửa, lúc Tông Khuyết mở cửa phòng tắm ra, cửa phòng trọ cũng mở ra từ bên ngoài, người bước vào thu ô lại, mang theo chút mưa xuân và khí lạnh.
Thanh niên treo ô ở huyền quan, lúc đóng cửa thay dép lê thì khẽ rùng mình, cứ như vừa hấp thụ toàn bộ hơi ấm trong phòng vào tận cốt tủy, cậu nhìn sang bảo: “Tôi mua thuốc cậu muốn rồi này, dùng sao vậy?”
“Cảm ơn cậu, tôi tự làm là được.” Tông Khuyết bước tới nhận lấy túi thuốc kia, nhìn mảng ướt trên đầu vai và ống quần của cậu nói: “Cậu muốn tắm không, nước còn nóng đấy.”
“Hơ…” Mắt Lâm Hành khẽ trợn to, kinh ngạc quan sát người trước mặt.
“Sao vậy?” Tông Khuyết hỏi.
“Không, không có gì.” Lâm Hành mím môi, nhìn chàng thanh niên đang mặc đồ của cậu trước mặt kia, cảm thấy hắn cũng không hung dữ như trong tưởng tượng.
Hắn còn nói cảm ơn cơ đấy.
1314: [Ký chủ, mấy từ như cảm ơn sẽ không phát ra từ miệng nguyên thân đâu, chú ý OOC.] (Out of character: hành động không giống với tính cách bình thường của ai đó.)
[OOC thì sao?] Tông Khuyết mở túi thuốc, phân biệt cách dùng, lấy ra một cây tăm bông bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay.
Mùi thuốc nồng nặc kèm theo cảm giác lạnh buốt khiến người ta bất giác nín thở.
[Nếu bị người của thế giới này phát hiện, có khi sẽ bị bắt đi nghiên cứu.] 1314 đè thấp giọng máy móc, âm thanh hàm chút u ám nói.
Mặc dù thế giới căn nguyên sẽ không để mặc ký chủ gặp nguy hiểm, nhưng ký chủ vẫn phải biết việc bảo vệ sinh mệnh bản thân là quan trọng cỡ nào.
Ký chủ mới nào mà không bị hệ thống hù dọa vài lần cơ chứ.
Tông Khuyết đặt tăm bông xuống, cắt băng gạc nói: [Tôi không thân với cậu ấy.]
Quả thực nguyên thân không thân với Lâm Hành, một kẻ là học sinh dốt suốt ngày lêu lổng, đánh nhau quanh năm, vì nghèo mà buộc phải ở lại trường học; một người là nhân tài thành tích lúc nào cũng lọt top 3 trong lớp, gia đình hạnh phúc, rường cột trong mắt cha mẹ và thầy cô. Cho dù học cùng một lớp, cách nhau không đến mười mét nhưng chênh lệch nào chỉ ngàn vạn lần.
Dù là lúc thu bài tập, học sinh trong lớp cũng không đi qua trước mặt nguyên thân, trong một học kỳ hai người chưa chắc có thể nói với nhau được ba câu.
Cũng vì không thân, cho nên có hiểu sai về tính tình của đối phương thì cũng là chuyện bình thường.
Còn chuyện bị bắt đi nghiên cứu, dọa dẫm kiểu này hệ thống nói ba lần thì cũng chả ứng nghiệm lần nào.
“Để tôi giúp cậu.” Lâm Hành nhìn động tác quấn băng gạc lên cánh tay bằng một tay của hắn, thăm dò nói.
Tông Khuyết ngẩng đầu nhìn cậu, buông tay: “Cảm ơn cậu.”
Hắn tự làm quả thật không tiện, tính tình nguyên thân không hẳn phải thay đổi toàn bộ, tránh cho người thân thuộc cảm thấy hắn đổi tính quá nhiều, nhưng có hai điểm cần phải thay đổi là tránh xa người khác ngàn dặm và không lễ phép.
Nhiều bạn nhiều đường, lần này hắn may mắn gặp được Lâm Hành, lần sau còn may được như vậy không thì chưa chắc.
Lâm Hành kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh, cầm băng gạc cẩn thận quấn quanh vết thương:
“Dùng băng gạc quấn quanh là được.” Tông Khuyết đưa cuộn băng qua.
“Được.” Lâm Hành ngước mắt nhìn hắn, phát hiện vết thương của hắn thật sự không thảm như vẻ ngoài.
Có lẽ là dính máu người khác, người khác…
Thanh niên cụp mắt xuống, cẩn thận dán vô cùng gọn gàng, nhưng hàng mi hơi run, trong mắt là nghi vấn không cách nào che giấu.
“Cậu muốn hỏi cái gì?” Vào lần thứ ba người nào đó ngước mắt nhìn mà vẫn tưởng là không bị phát hiện, Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành khựng lại, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Ai đánh cậu vậy? Cậu muốn báo cảnh sát không?”
Lúc đó máu hòa với nước bùn văng khắp nơi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu chỉ lo dẫn người ta về, như đang nằm mơ vậy, cũng quên mất vụ báo cảnh sát.
“Tôi gây sự trước.” Tông Khuyết bình tĩnh nói.
Tay dán băng gạc của Lâm Hành bỗng nhiên dùng sức hơi mạnh, đến khi cánh tay trong tay cậu căng chặt lại, cậu mới buông lỏng tay ra, nói: “Xin lỗi! Tôi không cố ý! Làm cậu đau à?”
Bốn mắt nhìn nhau, nét mặt Tông Khuyết rất bình tĩnh, Lâm Hành lại có hơi luống cuống tay chân, lúc lâu sau mới nói: “… Không phải tôi muốn báo cảnh sát bắt cậu.”
Trong phòng chỉ có hai người họ, cậu muốn báo cảnh sát thì dù bị giết người diệt khẩu cũng không ai phát hiện. ngôn tình hoàn
Tông Khuyết nhìn cơ thể căng chặt cùng hô hấp gần như ngưng bặt của thanh niên, mở miệng: “Cậu đừng dính vào chuyện này.”
Đánh nhau với nguyên thân có thanh niên lêu lổng cũng có học sinh, mà nguyên nhân của chuyện này là vì nguyên thân muốn cướp tiền sinh hoạt của học sinh, trên người không xu dính túi nên đương nhiên không cướp được, học sinh là phòng vệ chính đáng, nhưng đám lêu lổng kia cũng không phải ngồi không.
Một khi dính phải đám người đó thì dù là với hiện tại hay tương lai của Lâm Hành đều sẽ rất bất lợi.
Cậu có thể có một tương lai tươi sáng, không cần phải chạm đến bùn lầy.
Lâm Hành chần chờ một lúc không biết nên nói gì. Lúc ấy cả người Tông Khuyết đầy máu nằm trong vũng bùn, làm cậu tưởng hắn chết mất rồi, nhưng mọi chuyện lại do hắn khơi mào.
Mức độ phức tạp của vấn đề vượt quá khả năng xoay sở của cậu, nắm được hay không hình như cũng không ổn lắm.
“Được.” Lâm Hành duỗi tay cắt băng gạc đã quấn xong.
Trên cánh tay, cổ chân, sau gáy, những vết thương hơi dài kia khiến cậu nhìn mà phát hoảng, nhưng người ngồi ở đó dường như đã quen với chúng, ngay cả mày cũng không nhăn.
“Cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không?” Tông Khuyết nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, cảm nhận động tác trên đầu nói.
“Hả?” Lâm Hành khựng lại, nhát kéo vốn định cắt băng gạc hơi lệch một chút, một nhúm tóc rơi xuống sau lưng.
Cỏ vẻ Tông Khuyết không nhận ra, Lâm Hành dùng một đầu gối đè lên nhúm tóc rơi trên sô pha kia, tránh cho bị giết người diệt khẩu vì ‘đầu có thể rơi máu có thể chảy nhưng kiểu tóc không thể xấu’: “Được, cậu cần bao nhiêu?”
1314 cực kỳ tinh mắt: [Ký chủ, cậu ấy cắt tóc cậu.]
“Một ngàn.” Tông Khuyết mặt không thay đổi đáp: “[Cậu ấy như vậy rất dễ bị đám trộm cắp để mắt.]
1314: [?]
Snail: Thật ra tui phân vân nên để ngôi xưng của Tông Khuyết là “anh” hay “hắn”, nhưng sau này có các thế giới cổ đại, tu chân, v.v., nếu để “anh” thì lạc quẻ quá nên thống nhất để “hắn” từ đầu luôn, còn thụ thì có thể là “cậu” hoặc “y” tùy thế giới.