Vị Hôn Thê Của Tôi - Mặc Khách (Mặc Gia) - Chương 42: Cô ấy là hôn thê nhà em
Trần Ý cụp vai, giọng lầu bầu: “Còn thế nào, đằng nào cũng phải đóng học phí cái đã. Bằng không bà ta sẽ chèn tôi không còn đường ngóc lên ở lớp.” Bà ta trong lời nàng tất nhiên là cô giáo chủ nhiệm luôn tìm cách đì nàng đến chết kia.
Mẫn Uyên chỉ lặng nhìn Trần Ý mà không nói gì. Rất hiển nhiên nàng cũng biết rõ với khả năng Trần Ý hiện tại không thể đột nhiên xuất ra một số tiền lớn tới thế.
Túi tiền Trần Ý hiện tại chỉ có thể kham được một phần ba học phí mà thôi, nàng cần phải dành dụm số còn lại cho lần trị liệu tiếp theo của em trai. Hơn nữa mẹ nàng còn hậu di chứng sau lần gãy tay năm ngoái, thi thoảng cánh tay lại đau nhứt không có lực. Nàng cũng muốn mẹ nàng đi khám một lần.
Đã vậy sắp tới kỳ hạn đến thăm cha rồi.
Tất cả mọi thứ đều cần chi tiền cả. Trần Ý đang trên bờ vực cùng đường.
Cuối cùng lấy hết quyết tâm, Trần Ý ngước nhìn Mẫn Uyên: “Tôi… tôi có thể mượn tiền em không?”
Nói xong Trần Ý càng thấy xấu hổ hơn. Mới khi nãy còn ác liệt từ chối người ta, giờ lại không biết ngượng mở miệng mượn tiền, nàng đúng là càng lúc càng không còn tí thể diện nào.
Thế nhưng Mẫn Uyên cũng không phải loại người thấy người khác lâm nguy liền cười nhạo, chỉ mỉm cười: “Được.”
Chỉ là nụ cười mỉm nhẹ đến không thể nhận ra. Thế nhưng lại có cảm giác không khí quanh người Mẫn Uyên bừng lên cảm giác sức sống trỗi dậy, vừa êm ái vừa dịu dàng, không chút áp lực. Hoa và lá thi nhau đâm chồi, cùng với gió mát thổi vào lòng người sự nhẹ nhàng. Trần Ý cảm thấy tảng đá lòng mình như vơi đi vậy.
“Cái đó. Tôi cũng thấy rất ngại. Em yên tâm, tôi sẽ cố gắng để trả lại cho em.”
Mẫn Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười trăm hoa đua nở, chỉ hơi hạ thấp ánh mắt: “Ý này.”
“Hả?”
“Tôi là hôn thê của chị. Đừng quá xa lạ và rạch ròi như thế, nữ sinh mười tuổi mười ba cũng rất nhạy cảm, sẽ bị tổn thương.” Nói đoạn lại không báo trước mà nắm lấy tay Trần Ý, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi đóng học phí, nhé?”
Trần Ý cứ như bị đôi mắt đen nhánh kia mê hoặc vậy, hơi đần độn gật đầu, cũng quên béng việc rút tay mình ra. Cứ để Mẫn Uyên kéo tay nàng đi qua dãy hành lang dài dằng dặt.
Con đường này nàng từng hứng chịu vô số ánh mắt châm chích, hôm nay lại vì sự xuất hiện của một người, mà nàng đột nhiên nhận ra. Thì ra… ven hành lang trồng nhiều hoa như vậy, thì ra nắng vàng chiếu xuống cánh hoa sẽ lung linh như thế.
Lòng người an yên, tự khắc nhận ra cảnh đẹp nhân gian.
Mãi tới khi nhìn thấy cánh cửa phòng hiệu trưởng trước mắt rồi. Trần Ý bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Từ đầu thế kỷ XIX thì đã thịnh hành phong tục hôn ước, và như một thông lệ, thì nhà A sẽ chu cấp cho nhà O đang có hôn ước với mình hằng năm, xem như là tín vật để nhà O yên tâm chờ tới ngày đôi trẻ đủ tuổi kết hôn. Hai thứ tín vật được sử dụng cho phong tục này nhiều nhất, thứ nhất là lụa là son phấn, thứ hai chính là… học phí của O.
Từ lúc phong trào giải phóng O khỏi đài các, hòa nhập với xã hội tri thức được nêu lên, thì rất nhiều A đã lựa chọn tài trợ học phí cho O, và họ xem việc cho O nhà mình học phí như một kiểu tự hào. Như thể khoe mẽ với nhà khác rằng: thấy không, O của bọn ta sẽ được yêu thương chăm lo như thế đấy.
Thế quái nào… trường hợp nàng hiện tại lại giống như trong sách lịch sử thế?
Trần Ý càng nghĩ càng thấy sợ. Có điều hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ lung tung vớ vẩn. Vì rất nhanh Mẫn Uyên đã gõ cửa, sau đó là kéo nàng vào trong phòng hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng lúc trông thấy Mẫn Uyên, thì bèn vội bỏ bảng biểu trên tay xuống, đứng dậy niềm nở: “Ôi còn tưởng là ai, ra là Uyên ấy à? Ngồi đi. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học đi, thấy thế nào? Có vấn đề thì nhớ nói với bác đấy!”
Thái độ quả nhiên vừa niềm nở vừa ân cần hơn rất nhiều, cứ thể bác ruột lo cho cháu gái trong nhà vậy. Trần Ý nhìn thấy không khỏi nhớ tới hoàn cảnh bản thân mấy ngày trước, dù cất công đến văn phòng hiệu trưởng cầu cạnh giúp đỡ, cũng chẳng được một phần mười sự nhiệt tình hiện tại đối với Mẫn Uyên.
Mẫn Uyên rất lễ phép: “Cảm ơn thầy. Quả thật đến văn phòng là vì có việc cần thầy hỗ trợ.”
“Sao vậy? Có chuyện gì, trước ngồi xuống rồi nói nào.” Hiệu trưởng bảo hai đứa ngồi xuống sofa tiếp khách trong văn phòng. Mới đầu ông chỉ quan tâm Mẫn Uyên, tới khi chạm ánh mắt với cô bé đi cùng đến thì mới sững người ra, lại nom hai đứa níu níu nắm nắm tay nhau, hỏi: “Đây là… làm sao thế?”
Mẫn Uyên lại rất bình thản kéo tay Trần Ý, không có gì mất tự nhiên nói: “Emmuốn đóng học phí cho chị Trần Ý, thầy có thể giúp em làm thủ tục được không?”
Thầy hiệu trưởng vẻ mặt chả hiểu mô tê gì. Nhưng đầu lại nảy số rất nhanh.
Trông thấy Trần Ý hơi phấp phỏng ngồi cạnh Mẫn Uyên, Mẫn Uyên lại rất bình thản kéo tay O nhà người ta. Nói thế nào… cũng không bình thường. Lại nói trường hợp nữ sinh Trần Ý này, thầy hiệu trưởng vẫn còn nhớ rất rõ đây. Kết hợp với câu nói “đóng học phí” của Mẫn Uyên, ông dường như đoán ra được non nửa vấn đề.
“Ngày đầu cháu đi học, sao lại vướng vào chuyện gì thế?” Thầy hiệu trưởng còn không yên tâm nói: “Ma ma cháu giao cháu cho bác, dù là vào dự thính thôi, nhưng cũng phải nghiêm chỉnh ra hình ra dáng, không được đùa giỡn chuyện đâu đâu.”
Rõ ràng câu này của hiệu trưởng là ám chỉ Mẫn Uyên ngày đầu đến trường lớp, đừng dây vào mấy chuyện không liên quan.
“Cô ấy là hôn thê nhà em.” Mẫn Uyên chỉ một câu đã tưới sạch tâm tư thầy hiệu trưởng, khiến thầy hiệu trưởng tức thì ngớ người mà không nói được gì.
Ông vừa nghe thấy gì cơ? Một con nhóc mười ba tuổi dắt theo một nữ sinh O mặt mày e thẹn tới văn phòng ông? Ra oai khoe mẽ đây là hôn thê của nhà mình?
Gì? Gì? Gì cơ?? Bọn trẻ ngày nay đều như thế này cơ à??
“Vậy, bọn em có thể làm thủ tục đóng học phí chứ?” Mẫn Uyên hỏi.
“Hả… À, được.” Thầy hiệu trưởng rất muốn nói lại thôi. Thế nhưng cái danh con gái thần đồng nhà viện trưởng viện nghiên cứu họ Mẫn còn lơ lửng ở đó, nhớ tới tính cách của Mẫn Sương, liền không biết nên mở miệng thế nào.
Mẫn Uyên không mang tiền mặt theo nhiều vậy, thế nhưng có thẻ ngân hàng. Vậy nên liền mở app ngân hàng trong điện thoại, chuyển khoản tích tắc cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vốn không cần phải nhúng tay vào chút chuyện học phí nhỏ nhoi này, nhưng để tiếp đãi nữ thần đồng, đành cắn răng viết một biên lai tay cho Trần Ý, để nàng không bị mấy “thế lực” nào đó khó dễ nữa.
Trần Ý cảm thấy tình tiết cứ như trên mây vậy. Lúc Mẫn Uyên dùng ánh mắt bảo nàng nhận biên lai, nàng liền thuận theo đưa hai tay ra nhận lấy, hơi không dám tin là thật. Vấn đề nặng tựa nghìn cân đè trên vai nàng, đã được giải quyết xong. Vẫn có chút lâng lâng không chân thực lắm.
Thầy hiệu trưởng thấy chuyện đã xong, mới hé miệng định nói gì đó. Thì Mẫn Uyên đã nhẹ nhàng thả ra một quả bom nữa: “Em cũng biết việc phiền thầy chút việc này thật ngại quá. Nhưng ngoài ra em còn chuyện muốn báo cáo, vậy nên mong thầy có thể cho chúng em chút thời gian.”
Thầy hiệu trưởng nghi hoặc chau mày: “Còn có chuyện gì sao? Cháu cứ nói thử xem.”
Trần Ý cũng nghi hoặc, không hiểu Mẫn Uyên muốn làm gì.
“Em muốn cử báo cô giáo chủ nhiệm lớp 11B5- Đỗ Lệ Trang có hành vi lạm dụng chức vị giáo viên chủ nhiệm, tiến hành bạo lực học đường học sinh, ngoài ra còn khích lệ hành vi công kích bạn học, chia rẻ đoàn kết, phá vỡ giá trị quan của môi trường giáo dục, đạp đổ đạo đức thiên chức nghề giáo.”
Mẫn Uyên vừa dứt lời, hô hấp Trần Ý hụt mất một nhịp.
…