Vệ Sĩ Không Thời Hạn - Chương 28 - người không đủ trình đấu với trẫm
Đôi tay của Ngô Uyên Nhi khá là run nhưng cô vẫn vững vàng đẩy cậu ra khỏi Lê gia .
Nhìn bạn mình bề ngoài sóng đánh không đổ mà trong lòng đã sớm loạn thành bão mà cậu chỉ có thể thở dài kêu cô bình tĩnh lại .
” bà ổn đây chứ Nhi ơi ?”
Uyên Nhi không nói gì nhưng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã bám đứng cô .
Khi mà cả hai im lặng một Bình An đành hứa hẹn để người bạn mình an tâm .
” cậu giúp tớ lần này tớ sẽ giúp hai người thiết kế nhẫn cưới .”
Nghe đến hai tư ‘ nhẫn cưới ‘ mắt Uyển Nhi sáng như đèn pha ô tô .
” cậu nói thật sao ?”
” tớ nói đùa cậu bao giờ chưa ?”
” quân tử nhất ngôn , nhớ đấy bạn ơi cặp nhẫn cưới sang đẹp xịn mịm có 102 .”
Cô háo hứt ra yêu cầu về đôi nhẫn cưới , tuy là có chút khó khăn nhưng cậu sẽ có hết sức đê làm vậy .
Lúc hai người đang nói chuyện rất vui vẻ thì tiếng bước chân chạy rất nhanh từ đâu chạy tới.
Trần Đình Trung không quan tâm đến hình tượng hay ánh nhìn của ai khác mà đi đến cổng của Lê gia nhìn cậu .
” em không sao đấy chứ ?”
Bình An lẫn Uyển Nhi đều quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu .
Cô nhìn hắn mà có chút không ưa chắc tại vì tên này luôn không tin tưởng tình yêu định mệnh của đời cô.
Mà các cụ nói rồi có qua thì phải có lại , Đình Trung căn bản cũng không thích Uyển Nhi vì sao ư ?
Vì quá thân thiết và thân mật với Bình An chứ sao ,Hắn nhìn thôi đã không thích cô ta rồi .
Khi Bình An muốn lên tiếng ngăn cản hai con người đang ghét nhau ra mặt thì giọng nói của trong trẻo của Nhã Trúc vang lên .
” sao mọi người tụ tập ở công hết vậy .”
Nếu nhan sắc của Ngô Uyển Nhi là quyễn rũ sắc xảo thể hiện một tiểu thư đầy quyền lực với trí tuệ của bản thân thì ngược lại Đỗ Nhã Trúc là một
tiểu thư gia giáo hiền lành đoan trang mang trong mình tứ đức của người
phụ nữ .
Có thể nói Uyển Nhi có thể không thích Đình Trung nhưng người cô ấy không ưa nhất có lẽ là cô gái trước mặt này .
” chúng tôi tụ tập ở đây hình như cũng không có liên quan gì đến Đỗ tiểu thư cả .”
Không biết là cố tình hay vô ý người con gái đó không để ý đến lời nói của cô mà nở nụ cười đẹp đến mức hoa phải thẹn .
” em cũng ở đây ư An ơi .”
Được nhắc tới tên Bình An lặng gật đầu trước câu hỏi của cô ấy .
Hắn lúc này khó hiểu nhìn từ Nhã Trúc sang rồi lại nhìn cậu mà hỏi :” hai người quen nhau sao ?”
Uyên Nhi bên cạnh cười lớn nhìn hắn như người không mang theo não .
” người ta là em gái của mẹ kế của An thì theo lẽ đó hai người tất nhiên phải biết nhau chứ .”
Trước lời nói thẳng tưng của cô kiến Nhã Trúc lúng túng không biết phải làm sao thì Bình An đã cho cô ấy bậc thang đi xuống .
” cảm ơn trà hoa cúc lần trước của chị .”
” không có gì em uống ngon lần sau chị sẽ mang thêm sang cho .”
Nhã Trúc vui vẻ nói chuyện với cậu kiến Đình Trung tức điên cả lên .
” vậy là cả cân trà kim qua công lại phải để làm cảnh à ?”
Lúc này Bình An chỉ cảm thấy đau đầu với ba con người trước mặt này .
” thôi có chuyện gì chúng ta nói sau , giờ tôi mệt quá rồi .”
Thấy cậu vẫy mình Đình Trung như chó lớn chạy đến bên chủ mà ẩn xe lăn đi .
Hắn mang người về đến nhà mới hỏi cậu cần gọi bác sĩ không .
Nhưng cậu lắc đầu từ chối , rồi cậu dơ hai tay lên ngỏ ý muốn hắn bế cậu lên trên tầng .
Như được món lời hắn nhẹ nhành bế cậu lên như em bé rồi mang lên phòng .
Ở khoảng cách gần như vậy mùi hương của đôi phương đều xộc thẳng lên mũi .
Mà trên người của hắn nồng nặc mùi thuốc là điều này chứng mình chủ nhân của mùi hương này đã hút rất nhiều thuốc .
Không biết bản thân đối mặt với án tử hắn vẫn vui vẻ dịu dàng đặt cậu xuống giường .
” tuy vẫn còn sớm nhưng em ngủ một lúc đi sẽ đến cơm chưa .”
Cậu nhìn hắn mà nở nụ cười nhã nhặn :” trên người anh toàn mùi thuốc lá .”
Nghe cậu này từ cậu cũng kiến hắn chột dạ ngửi mùi từ quần áo của bản thân mà bao biện .
” anh hút có một điếu .”
” vậy hộp thuốc em đưa anh còn điếu nào chứ ?”
Thấy hắn im lặng thưa nhận bản thân hút nhiều thuốc cậu bình tĩnh chỉ tay ra cửa phòng .
” anh ra ngoài ngẫm đi , mà cảm thấy bản thân ko ngẫm được ấy thì tối này anh ngủ ngoài đấy luôn đi .”
Nghe được tối hậu thư từ cậu làm hắn lo :” anh chỉ hút thôi em cần phải ….”
” ra ngoài !”
Mọi câu nói hiện tại của Đình Trung không được chấp nhận .
Nhìn cậu ôm mèo mập đi ngủ thay chỗ của mình mà cay cú không lên lời .
Đã thế con mèo béo đó còn kiêu khích hìn hắn nữa .
Một mèo một người nhìn nhau , kẻ thì ngư ông đắc lợi người hận không thể bóp chết con mèo khốn kiếp .
Hoàng thượng nằm trong Bình An mà meo meo trêu tức Đình Trung .
” người không đủ trình đấu với trẫm hứ !”
Tự nhủ với lòng người sao có thể so với động vật chứ ?
Hắn tự bình tĩnh cái tâm nhẹ đóng cửa lại giúp cậu .
Nhưng chưa kịp nghĩ nên làm gì thì đã bị bà Năm đưa cho chổi lau nhà .
” tôi thấy cậu lên tự dọn phòng mình thì hơn .”
Đường đường là đại thiếu gia , là tổng giám đốc của Trần Thị giờ lại phải tự
lau dọn phòng của mình , chuyện này giờ mà chuyền ra ngoài thì mặt mũi
của hắn giấu đi đâu luôn .
Nhưng chuyện nhà vẫn chưa dừng lại khi người vừa dọn phòng xong đã bi ông Năm kéo theo giúp ông nhỏ cỏ trồng hoa trong vườn .
Đúng dịp như vậy hắn muốn ngó thử một tí về căn nhà kính đó .
Nhưng tiếc rằng chưa kíp thoả mãn sự tò mò đã thị chú Tư kéo vào bếp giúp dì Hoa nấu cơm .
Hắn chẳng thế biết được chỉ gần hai tháng ngắn như vậy mọi người trong căn
biệt thự này đã chào đón hắn như một thành viên của gia đình .
Mà hắn trong hai tháng này đã trở thành một con người mà hắn chưa từng sẽ trở thành như vậy .
đúng là cuộc sống luôn có điều mà chúng ta sẽ nghĩ nó là phét màu nhưng phép màu này sẽ bảo vệ chúng ta cả một đời .