Vệ Sĩ Không Thời Hạn - Chương 29 - Lê Phúc Bình An thằng chó khốn nạn
Khi mặt trời đã lặn về phía tây từ sớm nhường bầu trời cho màn đêm u tối .
Dù nhìn sắc trời đã tối mà Bình An căn bản vẫn không thèm để ý đến hắn .
Mà hắn cũng không thể đi dỗ cậu được vì hắn đâu phải người sai .
Vì cái tôi vẫn còn ở đó Đình Trung căn bản cũng không quan tâm cậu mà ngủ ở phòng của mình .
Tuy bản thân hắn đã đến đây được hơn 2 tháng trời nhưng căn bản chưa có lấy một lần hắn ngủ ở phòng chú Tư chuẩn bị .
Nằm trên chiếc giường mới toanh mà Đình Trung không thể đi vào giấc ngủ
được . Mọi thứ giống như trước đây vậy căn bệnh thiếu ngủ trầm trọng đã
làm hắn mệt mỏi đến phát điên lên .
Khi nằm bên cạch cậu như một liều thuốc an thân tốt nhất vậy dễ dàng đứa hắn vào giấc ngủ .
Nhưng hắn của hiện tại đã sớm quen có cậu bên cạch rồi không có cậu bệnh hắn là không thể có ai chữa được .
Lấy ra lọ thuốc an thân còn nguyên như không có ai dùng từ tháng giờ Đình Trung mặt không biến sắc uống lấy 3 viên .
Làm những tiếng gào thét , chói tai làm cơn đau đầu biến mất .
Chìm vào màn đêm tĩnh lặng của đầu đông có lẽ lúc này người người nhà nhà trong chăn ấm đã có một giấc ngủ ngon .
Thế nhưng dù đã uống thuốc Đình Trung vẫn không thể chợp mắt được quá 3
tiếng . Hắn bực bội vò đầu bứt tai để thể hiện sự khó chịu của bản thân .
Như một sự trùng hợp phòng bên cạch đèn vẫn sáng làm hắn không tự chủ được mà nghĩ .
Hoá ra em ấy cũng giống mình tách nhau ra là không ngủ được thế mà vẫn kiêu ngạo ra mặt không cho mình vào ngủ .
Hắn hí hướng đi đến cửa phòng của Bình An thì nghe thấy lời nói lo lắng của chú Tư .
” cậu chủ vẫn đau sao ạ ?”
Bình An lúc này sắc mặt đã trắng không còn một giọt máu hơi thở thì nặng nề nhưng cậu vẫn im lặng không hé ra dù nửa lời .
Đình Trung từ bên ngoài nhìn vào khe cửa mà trầm lặng , đôi mắt hổ phách thẫn thờ nhìn vào bên trong .
Quần đã được sắn lên trên đầu gối , dì Hoa đưa cho chú Tư cao xoa bóp xương khớp .
Chú nhẹ nhàng xoa đều cao lên cổ chân trái của cậu mà xoa bóp .
Lực tay vừa đủ vừa điều làm người khác thoả mái nhưng chính vì làm người
khác thoả mái lên đối với cậu là sự đau đớn đến mức không thể nói thành
lời đươc .
Nhìn cậu đau đớn như vậy dì Hoa xót ruột mà trách móc
:” cậu chủ thiết tình là đang xoa bóp thường ngày liền bỏ đến giờ mới
tích tụ nhiều lên mới đau vậy đó .”
” ban đêm cháu vẫn luôn đau
chân ,theo thói quen ta vẫn dậy nhưng không thể làm phiền giấc ngủ của
cháu và Đình Trung nên thôi .”
” thôi cái đầu ông ấy , ông biết được thằng bé đau đến thế nào không hả ? Giấc ngủ người khác quan trọng hơn ….”
” Dì ơi , là cháu đã kêu chú ban đêm không cần đến phòng cháu nữa đấy ạ .”
cậu nhanh chóng bao biện cứu người nếu không dì Hoa sẽ mắng chú Tư không ra hình người mất .
Đình Trung ở ngoài chứng kiến một màn như vậy chỉ hận không thể cho mình một cái tát .
Em ấy lúc đấy chân đã đau đớn như thế nào mà mày còn ngủ rất ngon ?
An thậm chí vì sợ ảnh hướng đến giấc ngủ của mày mà không kêu chú Tư đến bóp cao giảm đau .
Kẻ tự trách đau đơn đớn ở bên ngoài bị cậu nhận ra .
” anh vào đây đi .”
Giật mình bởi câu nói của cậu , hắn từ từ mở cửa đi vào trong ánh mắt khó hiểu của chú Tư và dì Hoa .
Đồng hồ đã sớm gần chạm đến số 12 giờ đêm rồi cậu cũng mệt với buổn ngủ lắm . Kêu chú dì đi nghỉ xong xuôi cậu nhìn sang hắn đang đóng cột ở một chỗ
mình cậu .
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Binh An chỉ có thể bất đắc
dĩ bế em mèo ngủ say như chết của mình ra góc giường bên cạnh mình rồi
vỗ hắn đến gần chỗ trống ở bên phải .
Hắn không tự chủ được mà đi gần đến nằm lên giường , cậu rất chủ động mà nằm trong lồng ngực của hắn.
Nhìn người trong lòng hắn nhẹ nhàng hỏi cậu :” anh làm phiền em sao ?”
Nhìn cái dáng vẻ khúm núm của hắn Bình An phì cười :” ngủ đi mai còn nhiều chuyện lắm đấy .”
Trong đêm muộn màng ấy có lẽ hắn tự biết thương cậu nhiều hơn mà không cần lí do gì cả . Vì chính hắn là người từng hứa rất nhiều điều với cậu có thể là không nhớ nhưng tâm trí hắn vẫn luôn cố gắng thực hiện trong vô thức có lẽ thương một người quá nhiều là như vậy .
Trời gần sáng nhiệt độ Hà Nội này hôm nay là 19 độ trong không khí lạnh như vậy như một
thói quen Bình An quấn mình thành chim cánh cút vậy .
Hắn vui vẻ cưng chiều chú chim cánh cụt mà ẩn xe lăn cho cậu đến công ty .
Công việc của một sếp lớn từ trước đến này không phải ngồi chơi xơi nước mà là người bận nhất cả công ty .
An sắp bị đống công việc đè chết luôn rồi mà lúc bận rộn như này ngoài
hành lang thư kí Đoàn đang ngăn cản người nào đó dẫn đến lời qua tiếng
lại .
” không được đâu thưa giám đốc , sếp đang rất bận không thể tiếp ngài được .”
” tránh ra , để tôi vào .”
” không được đâu mà ngài tôn trọng quy định ở đây hộ tôi cái .”
” cmn tôi nói cậu tránh ra .”
Nghe bên ngoài tranh cãi làm hắn khó chịu nhíu mày nhìn ra ngoài rồi lại nhìn vẻ mặt không quan tâm gì của cậu .
Lúc Đình Trung định nói gì đó thì thư kia Đoàn căn bản là không thể cản người để kẻ bất lịch sự đó phá cửa đi vào .
” Lê Phúc Bình An thằng chó khốn nạn .”
Chủ nhân của câu nói này là em trai cùng cha khác mẹ của cậu Lê Hoàng Anh .
Tên này như mất kiểm soát gào thét trong phòng làm việc của cậu .
“‘Tên khốn anh thừa biết tôi thích chị ấy mà anh còn làm vậy còn cướp mất hôn ước của chúng tôi .”
Nhưng căn bản Bình An không có ngước lên nhìn gã ta , cậu mắt nhìn màn hình
tay kí duyệt các bản thảo cấp dưới đưa tới lạnh giọng trả lời hắn .
” tiểu thư cành vàng lá ngọc của Ngô gia làm gì có chuyện sẽ đính hôn ước với con của kẻ thứ ba .”
Nghe ra câu nói chế diễu thân phận của gã , Hoàng Anh mở miệng kiêu kích lại cậu .
” à nhưng vẫn hơn Lê đại thiếu gia mẹ mất cha không thương chân đã phế nhỉ haha !”
Chưa kịp để cậu phải lên tiếng Đình Trung nhanh như chớp đấm gã nằm ra sàn .”
” từ bao giờ con của tiểu tam có thể lên mặt với con của chính thất vậy ?”
Bí đấm bất chợt vào mắt như vậy Hoàng Anh định đứng dậy đánh trả nhưng kẻ ngu như hắn làm sao đủ trình đấu lại hắn .
Ngay lập tức gã bị hắn nắm tóc lên đập mạnh mặt xuống sàn nhà , lực mạnh đến mức mặt mũi của gã bầm dập hết cả .
Gã lúc này hoảng sợ khí nhận ra Đình Trung dù đi học ở nước ngoài bao năm
nhưng cái danh điên của hắn vẫn chưa bao giờ là hết hót cả .
Nhìn vào đôi mắt hổ phách u tối điên rồ đó mà kiến Hoàng Anh không thốt lên lời .
Hắn như mất kiểm soát vậy lức tay ngày một mạnh như muốn đập nát mặt của gã vậy .
Nhìn hắn mất kiểm soát như vậy cậu nhẹ nhàng gọi đánh thức hắn .
” đứng đánh nữa mùi máu tanh lắm .”
Như nhận được hiệu lệnh Đình Trung vứt gã như con búp bê rách .
Tuy không hiểu sao vừa này từ lí trí đến con tim đều kêu gào bản thân phải
giết chết ngưới trước mắt nhưng hắn cũng không để ý nhiều mà nhìn thư kí Đoàn mang người đi cấp cứu .
Nhưng bỗng chốc hắn nhânn ra gì đó dịu dàng hỏi cậu :” vừa này không doạ sợ em chứ ?”
Trả lời câu hỏi một lẻo như Bình An đúng là kiến người ta không đỡ được .
” sắp đến giờ ăn chưa rồi đấy .”
Hắn nhận ra cậu không muốn nói hay nhắc lại bất kì về chuyện sảy ra vừa này đặc biệt là đứa em trai cùng bố khác mẹ .