Vệ Gia Nữ - Tam Thủy Tiểu Thảo - Chương 9: Quỳ dưới mưa
Vệ Tường được giữ lại trong cung ban thiện, vì uống rượu nên khi quay về không cưỡi ngựa mà ngồi xa mã do Thánh nhân thưởng.
Nàng mặc áo bào gấm đen thêu, xuống ngựa vươn vai. Nàng thản nhiên tháo chiếc mũ quan trên đầu xuống trong men say chếch choáng, mái tóc đen nhánh xõa ra, gió đêm thổi tới khiến nàng trông mảnh khảnh hơn bình thường rất nhiều, dù đang say rượu nhưng cũng không giấu được vẻ nhợt nhạt trên gương mặt nàng.
“Thanh Ca, muội ngồi ở cửa viện làm gì?”
Vệ Thanh Ca bĩu môi, đứng lên, nói: “Chủ nhân, bên trong toàn là người được phái tới để hầu hạ người, tốn rất nhiều tiền đó! Còn áo giáp và ngựa ban ngày kia, họ nói không phải cho chúng ta! Ngựa tốt, áo giáp tốt vậy mà!”
Tiểu cô nương nhớ mãi không quên người và ngựa trong nghi trượng Thân vương, nói đi nói lại càng đau lòng hơn: “Làm sao bây giờ chủ nhân, không phải chúng ta mua bán lỗ vốn rồi chứ?”
Vệ Tường cong ngón tay, búng nhẹ lên trán nàng, cười nói:
“Chẳng phải còn ban thưởng vàng bạc à? Sao mà lỗ được hả?”
Vệ Thanh Ca ôm trán, đôi mắt chỉ nhìn chủ nhân của mình: “Vàng bạc làm sao bằng ngựa, giáp?”
“Ngày nào cũng muốn ngựa, giáp. Ta mang muội đến Đông đô là để muội quản lý trong ngoài phủ Quốc công, muội xoay sở được chưa? Muội đã hỏi tới chưa? Sợ tốn tiền nuôi thì muội phải hỏi rõ hạ nhân vừa đưa tới thuộc tư nào giám sát, là của phủ Định Viễn công hay vẫn của Tử Vi cung. Nếu là người của chúng ta, chỉ cần mang về Bắc Cương, còn không phải người chúng ta thì bổng lộc hàng tháng của họ không liên quan đến mình.”
“Là… là như vậy sao?”
“Ngốc, muội thật sự rất ngốc, chẳng khá lên nổi mà! Cũng không hiểu tại sao ta lại xui xẻo như vậy, gặp phải một cô nương ngu ngốc hết thuốc chữa!”
Dù phàn nàn, nhưng Vệ Tường vẫn vỗ vỗ vai nàng ấy.
Sau đó, nàng lùi về sau vài bước, ngẩng đầu lên, nhìn tấm bảng trước cửa chính phủ Quốc công.
“Phủ Trấn quốc Định Viễn công… đây là dinh thự ở Lạc Dương của Định Viễn công. Sông núi như xưa, ca vũ thái bình. Bảng này ai đưa tới?”
Vệ Tường không hỏi Vệ Thanh Ca, mà là tôi tớ thanh y đứng hầu bên cạnh. Một người trong đó mặc đồ sẫm màu hơn, dễ nhìn hơn, tiến về phía trước, trầm giọng nói: “Bẩm Quốc công, là hai ngày trước Túc vương phái người đưa tới.”
“Túc vương? Triệu Khải Hằng? Rõ ràng hắn cố tình, còn có thể tìm được tấm bảng của Vệ gia chúng ta năm đó. Ngày mai, thay ta viết phong thư chào hỏi gửi cho hắn.”
Người kia lập tức hành lễ, đáp: “Vâng, Quốc công đại nhân.”
Định Viễn công đương triều hít sâu một hơi, cất bước vào trong phủ Trấn quốc Định Viễn công đèn đuốc sáng rực.
Tất cả người hầu quỳ rạp xuống đất.
“Cung nghênh Quốc công về phủ.”
Vệ Tường quay đầu nhìn sang phải, sững người một lúc rồi phì cười.
Đúng vậy, nàng không còn là A Tường nhỏ bé theo chân cha về nhà nữa.
Phủ Quốc công lớn như vậy chỉ có nàng.
Chạm ngón tay vào cán dao, Vệ Tường nói:
“Ta chỉ có hai quy tắc cho các ngươi. Thứ nhất, không được vào thư phòng, thứ hai, không được gần phòng ngủ, còn lại các ngươi cứ giống trước đây. Vệ Thanh Ca ở Bắc Cương thay ta quản lý nội vụ, tất cả sắp xếp trong phủ các ngươi nghe theo nàng, nếu khác với quy củ của các ngươi trước đây, các ngươi cũng phải nghe nàng, nàng ở gần ta nhiều hơn. Ngoài ra, dọn dẹp hai khoảng sân ở khách viện, một cái cho Trần ngũ lang của Trần gia ở phủ Hà Trung, một cái cho tướng quân Quy Đức lang, Vệ Hành Ca.”
Nghe Vệ Tường nói xong, Vệ Thanh Ca thì thầm: “Trần Miêu Miêu nói hôm nay hắn sang nhà đại bá chào hỏi, mai mới tới. Hành Ca… hôm nay ta chưa thấy hắn.”
“Chưa thấy hắn?” Vệ Tường bước nhanh vào trong viện, nói khẽ với Vệ Thanh Ca: “Chắc là tiểu tử kia lại đi hát hí khúc rồi!”
“Chủ nhân, hôm nay uống thuốc sao?”
Vệ Tường khựng lại, bóng cây đu đưa che khuất nửa khuôn mặt. Nàng gượng cười, nói: “Hôm nay uống rượu. Không cần ăn, uống thuốc đi!”
Tiểu cô nương kéo góc áo Vệ Tường: “Chủ nhân…”
Trong bóng đêm, một nhóm người phi nước đại trên lưng ngựa, bộ giáp đen của bọn họ gần như tan vào màn đêm đen kịt.
Trước khi cổng thành đóng lại, rốt cuộc bọn họ cũng chạy đến Đông đô.
Nhưng đã bị chặn lại.
“Lý đại nhân?”
“Vệ lang tướng quân, ta chờ huynh đã lâu, huynh có thể dừng lại trò chuyện cùng ta một lúc?”
Nam tử ngồi trên ngựa vốn dĩ có tướng mạo anh lãng, tuấn tú, chỉ tiếc trên mắt có vết sẹo chạy dọc, trong ánh đèn bỗng dưng tăng thêm mấy phần hung hiểm.
Hắn liếc thấy cổng Kiến Xuân gần trong gang tấc, chắp tay nói: “Ty chức đang gánh điều lệnh của Bộ binh, sáng mai còn phải báo cáo kết quả nhiệm vụ, mong Lý đại nhân thứ lỗi.”
“Ôi dào, Vệ lang tướng quân, huynh cần gì phải khách sáo với ta như thế, ta vậy mà đang đón huynh ở cổng thành đấy!” Văn sĩ mặc áo bào xanh, trên người vương chút mùi rượu, nói: “Hôm nay, Lưu Phó úy tả cấm quân, Phó úy Chiêu Vũ lấy vợ kế. Biết rõ huynh đến đêm mới về, ta đánh cược uống hai vò rượu ngon, nhất định phải dẫn huynh đi chung vui cùng đấy!”
Gương mặt Vệ Hành Ca có vài phần khó xử: “Lý đại nhân, ngày mai ta…”
“Vệ lang tướng quân không muốn qua loa tắc trách với ta, ta chỉ là Trưởng ngân quỹ của Bộ binh nhỏ bé, đáng thương, đi lại trong Bộ rất dễ dàng. Sáng sớm mai, ta sẽ dẫn huynh đưa công văn đi báo cáo, và thay mặt huynh chào hỏi Viên ngoại lang, thế nào?”
Nghe ngôn từ khẩn thiết của đối phương, cộng với vài phần nài nỉ trên mặt, Vệ Hành Ca có chút do dự.
Từ bốn năm trước, khi dẹp loạn phế Vương tại Đông đô, Vệ Hành Ca và năm trăm quân Hắc giáp của hắn sáp nhập Cấm quân, liền bị Cấm quân các bộ chèn ép. Hắn chăm chỉ làm việc nhiều năm mới có được thành tích như hôm nay.
Vị Trưởng ngân quỹ Bộ binh họ Lý kia hạ giọng hai phần, nói: “Vệ lang tướng quân, Định Viễn công sắp quay về triều, ta nghe đồn bệ hạ có ý định giao toàn bộ Cấm quân cho nàng ta huấn luyện. Huynh là bộ hạ cũ của nàng ta ở Bắc Cương, một bước lên mây gần ngay trước mắt, không phải đang xem thường những người bạn cũ chúng ta chứ?”
“Không dám!” Nói đến mức này, Vệ Hành Ca chỉ có thể đồng ý.
Rượu ở Đông đô nhạt, uống hơn ba hiệp Vệ Hành Ca vẫn thấy ổn. Vị Phó úy Chiêu Vũ không mời rượu nhiều, ngược lại là mọi người nhiệt tình, vây quanh mời hắn uống rượu, uống một lần hơn mười chén. Lông mày hắn bắt đầu trĩu nặng, mặt cũng đỏ lên.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên ồn ã.
Những người này vượt qua vòng cản trở của quân Hắc giáp lao vào:
“Tướng quân! Tướng quân! Hôm nay Quốc công về triều!”
Lần đầu nghe được, Vệ Hành Ca còn chút ngỡ ngàng: “Cái gì? Về triều?”
“Là Quốc công! Buổi sáng Quốc công đại nhân được Thánh nhân dùng nghi trượng Thân vương đón về Đông đô rồi! Tướng quân!”
Vệ Hành Ca đột nhiên bật dậy, lại cảm thấy đứng không vững. Hắn đưa mắt nhìn chén rượu, chắp tay hành lễ, cong môi chậm rãi nói: “Đa tạ sự hiếu khách của các vị hôm nay, sau này ta chắc chắn sẽ đáp lễ.”
Hắn gần như bị lính của mình kéo ra, đưa đi.
Những người kia nhìn hắn chật vật như vậy đều thấy buồn cười.
Trong đó, có người họ Lý kia cười nói: “Định Viễn công đơn độc về triều, nhưng lại được Thánh nhân giao trọng trách thống lĩnh Cấm quân, nàng chỉ có thể sử dụng được Vệ Hành Ca và năm trăm binh lính dưới tay hắn. Không biết nàng tìm cả ngày cũng tìm không ra con người nồng nặc mùi rượu này, thì tức giận đến cỡ nào.”
Lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ, quân Hắc giáp cầm lệnh bài chạy như bay trên đường.
Vệ Hành Ca không thể cưỡi ngựa một mình, hắn ngồi sau một binh sĩ, cau mày, thấp giọng nói: “Lát nữa, dù Nguyên soái phạt ta thế nào…”
Người binh sĩ kia cười nói: “Xin tướng quân yên tâm, bọn ta xoay người rời đi, tuyệt đối không cầu xin.”
“Vậy thì tốt. Những người còn lại, các ngươi nhớ không?”
“Như tướng quân an bài, đều nhớ rõ!”
“Muộn nhất nhất là sáng mai, chuẩn bị mọi việc tươm tất.”
“Rõ, tướng quân!”
Cuối cùng đã đến trước phủ Định Viễn công, Vệ Hành Ca suýt nữa ngã xuống ngựa, cởi thanh kiếm bên hông. Hắn cố gắng đứng lên, lớn tiếng gọi: “Định Viễn quân Thuần quân bộ Vệ Hành Ca, cầu kiến Quốc công đại nhân!”
Tin tức truyền vào phủ, Vệ Tường người chỉ mặc đồ ngủ, mở mắt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài gió lạnh, mang theo một luồng hơi ẩm.
Nàng nuốt viên thuốc trong tay, đứng dậy đặt cốc xuống, nói: “Để hắn quỳ bên ngoài cho tỉnh rượu, đừng làm bẩn đá trong phủ của ta.”
“Vâng.”
Người hầu đưa tin này ra khỏi viện, vừa quay người thì thấy đèn nhà chính đã tắt.
Lối vào phủ Quốc công, dưới mái hiên treo hai ngọn “Định Viễn” thắp sáng leo lét, Vệ Hành Ca quỳ dưới bậc thềm, bất động.
Giữa đêm, trời đổ mưa.
Nước mưa xối lên người, Vệ Hành Ca cũng không nhúc nhích.
Người lính canh mặc áo tơi, cầm đèn đi ngang qua, bị hắn dọa giật bắn mình.
Một canh giờ, lại một canh nữa, hình như sắp sáng, nhưng trời vẫm xám xịt, mưa rơi không ngớt, không biết khi nào mới tạnh.
Chính phủ Định Viễn công đặt ở nơi phần lớn người sinh sống là gia đình quyền thế, trên phố phường xe ngựa qua lại đông đúc. Nước đọng trên con đường đá xanh bắn vào người Vệ Hành Ca, hắn cũng không chút dao động.
Bắc Cương không có mưa, thấy trời vừa hừng sáng đã có mưa rơi, Vệ Thanh Ca vô cùng hài lòng, che dù, đi chân đất, còn muốn nghịch vũng nước đọng. Vệ Tường nói Vệ Hành Ca đang quỳ ngoài cửa phủ, sự vui vẻ trên mặt nàng lập tức tắt ngúm.
Vệ Tường mở cửa, cành đào mới nở nằm ngang cửa sổ ủ rũ nhiễu nước xuống.
Nàng búng nhẹ cành cây, nói với thiếu nữ vẻ mặt đau khổ ngoài cửa sổ:
“Để hắn đứng dậy, làm việc phải làm trước đi.”
Ngay buổi sáng hôm đó, toàn Bộ binh đều thấy Vệ Hành Ca cả người ướt đẫm, khập khiễng đi giao việc cho Bác châu.
Vị Lý chủ quản trông thấy hắn, vội hỏi hắn có chuyện gì.
Vệ Hành Ca bị ướt lạnh cả đêm, không nói một lời, sắc mặt tái nhợt, giống như được đúc từ lò sắt nóng chảy.
Sau khi hoàn thành công việc, hắn trở lại phủ Quốc công, lại quỳ xuống.
Việc Quy Đức lang tướng quân quỳ trước phủ Định Viễn công bị vô số cặp mắt chứng kiến, truyền miệng bởi vô số người.
Có hai vị tướng quân dắt tay nhau đến, cầu xin thay Vệ Hành Ca, họ là những người bạn đồng hành hiếm có của Vệ Hành Ca ở Đông đô.
Định Viễn công không tiếp.
Trong đó có một vị tướng quân mặt trắng nói: “Tốt xấu gì các người cũng phải rót cho hắn vài ngụm nước ấm! Vệ lang tướng quân là người có công với triều đình, nếu thân thể thật sự có chuyện gì, chính là bất hạnh của quốc gia đó!”
Vệ Thanh Ca ôm kiếm ngồi dưới mái hiên nhìn bọn họ, rồi lại nhìn Vệ Hành Ca.
Hai vị tướng ra sức thuyết phục không kết quả, khoác áo choàng vải dầu cho Vệ Hành Ca rồi bỏ đi.
Bọn họ vừa đi, Vệ Thanh Ca bước tới và cởi áo choàng xuống.
Vệ Hành Ca vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô gái che dù bằng một mắt, trên mặt dường như có ý cười.
Nhân lúc cô gái tới gần, hắn nói: “Thanh Ca ngốc nghếch, chờ qua chuyện, ta mời muội ăn một chiếc bánh nhân thịt lớn nhé?”
“Hừ!”
Giờ Thân, có nội thị đến mời Định Viễn công vào cung theo lệnh của Hoàng hậu.
Định Viễn công vừa ăn món canh thịt dê viên nóng hổi, vừa cười nói: “Ta là ngoại thần, không phải nghị triều, không có văn tư tuyên triệu, trời cũng sắp tối, vào hậu cung làm gì?”
Thực sự là kháng chỉ, đem nội thị và đồ đạc của họ tống ra khỏi phủ Định Viễn công.
Đến khi Hoàng hậu ban ý chỉ thứ hai để Định Viễn công ngừng hành hạ triều thần, Vệ Tường chẳng thèm nhìn tới, nghe cũng không nghe, đến cửa phủ còn không cho nội thị bước vào.
Chỉ sau một ngày, Định Viễn công lại đắc tội với Hoàng hậu.
Người sáng suốt chắc chắn sẽ hiểu, phe phái Hoàng hậu và Khương Thượng thư muốn lấy Quy Đức lang tướng quân làm bẽ mặt Định Viễn công, nhưng lại bị Định Viễn công đánh trả.
Vào đêm, mưa vẫn chưa dứt, Vệ Hành Ca đã quỳ gần một ngày.
Giữa tiếng mưa rơi chợt có tiếng vó ngựa, lại có người đội mưa mà tới.
“Ơ, đây không phải là Vệ tiểu tướng quân sao? Xem xem vòng eo, tấm lưng và thân thể rắn rỏi này. Lần sau, lúc ta viết thoại bản cho ngươi, chắc chắn để ngươi dùng tư thế này thay cho những lão già đẩy xe.”
Người đến mặc áo choàng, sau khi xuống ngựa thì cởi chiếc nón tre rộng vành trước phủ Định Viễn công, lộ ra khuôn mặt như hoa như ngọc.
“Đi nói với Quốc công các người, biểu đệ Tần Tự, Tần Như đến gặp tỷ tỷ tốt của mình. Tỷ ấy nếu đến cả ta cũng không gặp, thì ta sẽ học theo tên Vệ ngu ngốc này mà quỳ trong mưa đó!”
Một lát sau, có người cầm đèn lồng, che ô, vội vàng đón Tần Tự vào.
Vệ Tường đang ngồi trên giường nhỏ, xem danh sách Cấm quân dưới ngọn đèn, liền nghe thấy một loạt bước chân, tiếp đó có người bước vào phòng. Sau tiếng thở, người nọ nói lớn:
“Bờ vai được gọt thành, thắt eo cong cong, duyên dáng như hồng hạc, uyển chuyển như rồng bơi. Không ngờ tỷ tỷ của ta lại có thắt eo và đôi chân chuẩn tới vậy! Mỹ nhân!”