Vệ Gia Nữ - Tam Thủy Tiểu Thảo - Chương 8: Ăn miếng trả miếng
Nhìn nữ tử quỳ một gối bên dưới, Triệu Khải Ân nở nụ cười.
“A Trăn, lần trước ngươi nói khi trở về gặp trẫm nhất định sẽ nhảy múa hành lễ thật tốt, vậy mà trẫm phải chờ người nhảy múa cả bốn năm. Vì sao ngươi chỉ nói bảy chữ liền bất động thế hả?”
“Khởi bẩm Thánh nhân, vi thần… vi thần không nói dối bệ hạ, không phải vi thần cố tình không học. Nhưng Bắc Cương xa xôi, vi thần đã hỏi vài vị Thứ sử đại nhân, bọn họ đa số xuất thân bần hàn, cũng không đủ may mắn được diện kiến thánh nhan. Chỉ còn Vu thành đại nhân tự xưng mình biết nhảy múa, nhưng lần cuối ông ta nhảy múa là mười bảy năm trước. Mười bảy năm đã biến một quân tử mảnh khảnh thành người đàn ông đen thô, vi thần học hai lần, cảm thấy vũ điệu của Vu đại nhân nên dùng ở chiến trận, hàng ngàn người cùng nhau nhảy, chắc chắn sẽ dọa đối phương khiếp sợ!”
“Ha ha ha…!” Người trên ngai vàng cười đến suýt nữa ngã qua một bên.
“Vệ Nhị lang à Vệ Nhị lang! Ngươi cũng đường đường là quốc công rồi, sao vẫn còn ăn nói ranh mãnh như vậy chứ! Mau đứng lên đi!”
Vệ Tường đứng lên, cười đáp: “Thánh nhân thông cảm, nếu Thánh nhân muốn nhìn thấy vi thần nhảy múa, hôm nào chúng ta cùng đi ngự hoa viên cưỡi ngựa. Lần này ta mang theo về một tì nữ, miệng lưỡi vụng về, không hiểu quy củ, chỉ có tay nghề nướng thịt dê vô cùng tốt. Đến lúc đó, để nàng ấy nướng thịt cho người, ta chỉ người múa kiếm Bắc Cương.”
Thánh nhân cười: “Được, việc này ngươi mau mau chuẩn bị đi, ta không muốn đợi thêm bốn năm nữa!”
Trong bầu không khí ấm áp hiếm có của Minh đường, Hoàng hậu ngồi bên cạnh Thánh nhân, chậm rãi buông lời: “Hiện tại là thời điểm lạnh giá của mùa xuân, cả triều đại thần nơm nớp lo sợ là vì muốn giữ thánh thể an khang cho Thánh nhân. Định Viễn công, tỷ nói cái gì mà sắp tới cưỡi ngựa, dê nướng, nhảy múa, nếu thánh thể có bất trắc, tỷ gánh được trách nhiệm không? Còn nhảy múa hành lễ là bổn phận của thần tử, tỷ chưa học được là thiếu trách nhiệm. Thánh nhân thông cảm không phạt tỷ là do Thánh nhân rộng lượng. Sao tỷ vẫn có thể nói cười bừa bãi ở Minh đường này chứ?”
Từ khi bước vào Minh đường, Vệ Tường chưa từng nhìn qua ghế phụ bên cạnh ngai vàng. Nghe Hoàng hậu nói vậy, ánh mắt nàng vẫn nhìn Thánh nhân nhưng miệng đáp:
“Ở đây là điện Minh đường của Đại Lương, Minh đường của Thánh nhân. Thánh nhân cười đương nhiên hạ thần vui vẻ, tất nhiên phải cười theo. Thánh nhân rộng lượng là may mắn lớn của thiên hạ, may mắn lớn như vậy sao có thể không cười chứ?”
Hơn một năm giữ quốc ấn, Vệ Vi chịu không ít tính khí quái gở của những đại thần thế gia. Nghe vậy, nàng chỉ hơi nhướn mày.
“Định Viễn công, tỷ không cần phải lấy sự rộng lượng của Thánh nhân làm lá chắn, nói lời ngụy biện. Năm ngoái, Bộ binh điều động năm ngàn quân biên cương của tỷ đến Diêm châu, vì sao tỷ kháng lệnh?”
Nghe Hoàng hậu nói vậy, Thánh nhân Triệu Khải Ân nhíu mày một cái: “Tam nương, việc này là quyết định của Bộ binh, không cần nhắc lại.”
Nhưng Hoàng hậu vẫn không bỏ qua: “Thánh nhân, Định Viễn công trấn giữ biên cương mà ngang ngược vô lễ. Rốt cuộc là Bộ binh quyết định hay bị mười vạn Định Viễn quân buộc phải thỏa thuận?”
Không chờ Thánh nhân lên tiếng Vệ Tường đã cười lạnh trước. Nàng đứng thẳng người, lần đầu nhìn về phía muội muội của mình:
“Hoàng hậu, muội thật oai phong! Định Viễn bảo vệ Bắc Cương là chiến lược của Cao Tổ bệ hạ của Đại Lương. Tiên hoàng cũng nói Định Viễn ở phía bắc chính là trụ cột nước ta, không có chiến tranh, Định Viễn bất động. Còn muội đây, muội vì khoe khoang với đời được giữ quốc ấn buông rèm chấp chính, nên đến tổ tông, gia pháp cũng dám đụng chạm sao? Những đại thần Bộ binh kia, ai không nắm rõ việc quân, kẻ nào biết phòng ngự, ai bất trung với Đại Lương, trung thành với Thánh nhân? Trong mắt muội lo sợ Bắc Cương xem thường nghĩa vụ sao? Muội có chứng cứ không? Chỉ khua môi múa mép mà dám kết tội Quốc công bằng bộ quan chức nhỏ. Hoàng hậu nương nương, đao bên hông ta còn không sắc bén bằng miệng lưỡi của muội, máu ta đổ ra khi giết bọn Man tộc ở Bắc Cương e rằng không bẩn như dã tâm tranh giành quyền lực.”
Vệ Vi giơ tay chỉ về phía nàng, quát lớn: “Vệ Tường! Tỷ! Ta chính là Hoàng hậu Đại Lương, tỷ dám…”
“Hoàng hậu? Dù Thánh nhân hưu muội rồi tái giá, lão tử vẫn là Quốc công! Vệ gia đâu phải dựa vào mối quan hệ thông gia mà trở thành Vệ gia, Vệ gia trở thành Vệ gia dựa vào lòng trung thành. Ta một lòng thờ quân, không thẹn với lòng thì quản muội là Hoàng hậu hay không phải Hoàng hậu! Còn dám động tay vào Định Viễn quân, nhiễu loạn quân vụ biên cương, để ta đưa bài vị cha mẹ đến hỏi muội, kẻ tiểu nhân đã quên xuất thân tổ tông kia! Trước khi xuất giá, muội cũng họ Vệ! Muội nhìn xem, bây giờ muội còn có dáng vẻ của Vệ gia không! Ngoài việc ỷ lại vào ánh sáng như mặt trời ban trưa của Thánh nhân, muội đã làm được việc gì chưa?”
Minh đường rộng lớn như vậy, không phải chưa từng phát sinh cảnh tượng văn võ quần thần mắng nhau hay thậm chí ẩu đả lẫn nhau.
Nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi triều đại thành lập, có người quát ầm lên với Hoàng hậu ở trên Minh đường.
Lồng ngực Vệ Vi như sắp nổ tung, nàng nhìn xung quanh nói: “Người đâu, Định Quốc công vô lễ với Hoàng hậu, mau bắt ả lại cho ta!”
“Tam nương!” Là giọng của Hoàng đế.
Vệ Vi ôm ngực nhìn về phía phu quân mình, hơi thở vẫn nặng nề: “Thánh nhân! Ả ta…”
Thánh nhân lại không nhìn nàng mà chỉ cười nói với Vệ Tường:
“A Trăn, mấy năm nay sức khỏe trẫm không tốt, mọi việc đều do Tam nương tận tâm chăm sóc thì hôm nay mới có thể ngồi ở đây trò chuyện cùng ngươi. Ngươi là tỷ ruột của nàng, đương nhiên cũng biết dạo gần đây nàng lỗ mãng. Nàng thay ta giữ quốc ấn và buông rèm chấp chính mới hơn một năm, rất nhiều việc còn chưa rõ. Ngươi cứ từ từ chỉ dạy nàng, đừng chọc nàng tức giận!”
Vệ Tường quay lại ngai vàng cúi người hành lễ một cái: “Thánh nhân độ lượng là phúc của thiên hạ! Thánh nhân muốn ta dùng thân phận tỷ tỷ chỉ dạy Hoàng hậu, vậy ta đành dạy nó một câu: ‘Trung với Thánh nhân mới là trung thành, là lẽ trời, trung với Hoàng hậu là cẩu thả, luồn cúi, là con đường nhỏ thì đừng lấy thân che trời!’.”
Vào một ngày năm ngoái, có tiểu quan Lục phẩm xuất thân nghèo hèn ở Minh đường nói một câu: “Thánh thượng như mặt trời, nương nương như mặt trăng. Ngày không thể thiếu mặt trời, đêm cũng không thể thiếu mặt trăng, tôn thờ mặt trời thế nào thì cũng nên tôn thờ mặt trăng như vậy!”
Sau đó liền thăng ba cấp.
Từ đó trở đi, Hoàng hậu và ngoại công của mình là Khương thượng thư ngày càng hung hăng, được nước lấn tới, ép thế gia đến không thở nổi.
Bây giờ, có người đứng đây nói “Trung thành với Hoàng hậu chỉ là ruồi nhặng bay quanh, là lời vớ vẩn…” Kẻ đó vẫn là Định Viễn công nàng, không chỉ là ân nhân cứu mạng của hai đại Hoàng đế, quan võ đứng đầu thiên hạ, còn là tỷ tỷ ruột cùng phụ mẫu với Hoàng hậu.
Nàng nói câu này không ai có thể bác bỏ, bởi vì nàng chính là nàng.
Đừng nói thăng liền ba cấp, đến thăng một cấp nàng cũng không cho phép.
Lời của nàng, đến đó vẫn chưa kết thúc.
“Nếu nó là muội muội của ta, người tỷ như ta đây cũng nói thẳng. Thánh nhân, người cũng biết xưa nay nó lỗ mãng, kính xin tìm người dày dặn kinh nghiệm giúp đỡ nó. Nó là đứa nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều, dựa dẫm quá nhiều vào gia đình, vì vậy người này nhất định không thể là trưởng bối thân thích của nó. Cũng do cha mẹ mất sớm, cách đối nhân xử thế với bề trên thật sự thiếu giáo dưỡng, người này còn phải biết giữ nguyên tắc và để tâm từng chi tiết về nó.”
Bên trong Minh đường lúc này rất yên tĩnh.
Nửa ngày sau, toàn bộ Đông đô như vạc dầu sôi sùng sục.
Thánh nhân gặp Định Viễn công liền ban ba đạo thánh chỉ.
Đầu tiên là lệnh Định Viễn công Vệ Trăn đến quản lý hộ vệ Đông đô, ba vạn cấm quân và vệ binh đều dưới quyền của nàng.
Thứ hai, lệnh cứ năm ngày kể từ đại nghị triều ở Minh đường, nghị sự tại Văn Tư điện của Hoàng hậu cần có sự hiện diện của tất cả quan lớn ba tỉnh, sáu bộ cùng quyết định, không được tự ý nghị quyết.
Thứ ba, ra lệnh cho Trung thư tỉnh Thừa tướng Trần Bá Hoành kết hợp với Thái thường tự khanh Thôi Giới cách bảy ngày lại đến Văn Tư điện dể thuyết pháp cho Hoàng hậu.
Nghe bảo Tả thừa tướng Trần Bá Hoành vừa tiếp chỉ xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn.
Có người vui mừng, đương nhiên có kẻ không vui.
Trong Khương phủ, có người tức giận đến suýt nữa đập vỡ chén trà trong tay.
“Ân sư! Chúng ta bày mưu tính kế rất lâu, chỉ chút nữa thôi là Trần Bá Hoành và đám thế gia bị kéo xuống ngựa, lại bị con nhóc kia làm cho đảo lộn rồi!”
“Nghe nói nàng ở Minh đường chửi mắng Hoàng hậu, vậy mà Thánh nhân cũng không phạt nàng!”
“Ân sư! Việc này nhất định không thể để như vậy! Ta đã tìm được vài vị đồng niên, tối nay sẽ viết tấu chương suốt đêm, đại nghị triều ngày mai ở Minh đường phải khiến con nhóc kia cúi đầu khuất phục!”
“Đường đường là một danh tướng lại bị đám mọt thế gia xúi giục! Quả là loại người hám lợi!”
“Sáu bộ liên kết chẳng phải sẽ cắt đứt quyền quyết định của Hoàng hậu và ân sư sao?”
Trước bàn sách, một người đàn ông gầy gò ngồi ngay ngắn. Trông khuôn mặt dường như vừa quá tứ tuần, có điều trong bộ râu dài lẫn những sợi bạc, hai hàng tóc mai cũng trắng như tuyết, mặt mày sáng ngời, khi hạ thấp lông mày thì có thể xuất thế thành tiên.
Đáng tiếc, Khương Thanh Huyền ông hiện giữ chức quan Thượng thư tỉnh của Thượng thư lệnh, kiêm nhiệm Hộ bộ. Ông còn có một thân phận, chính là ông ngoại của Hoàng hậu. Không những không phải thần tiên, mà con người còn bị rơi vào giữa muôn trượng hồng trần, công danh lợi lộc.
Cả đám người hào hứng chờ đợi trước mắt ông. Vẻ mặt ông vui vẻ, để những người khác nói xong, ông mới buông quyển sách dạy đánh cờ trong tay xuống.
“Định Viễn công chính là nử tử vì dân vì nước, sao có thể gọi là con nhóc? Làm hỗn loạn quân vụ biên cương đúng là Hoàng hậu càn rỡ, thô lỗ rồi, cũng nên có người dạy dỗ nó. Người làm được chuyện lớn không phải dựa vào vài câu khen ngợi của người khác mà làm được đâu.”
Tên vừa mới mắng Vệ Tường là “con nhóc” khẽ nói: “Ân sư, Vệ Trăn kia cũng là cháu ngoại của…”
Khương Thanh Huyền thoáng nở nụ cười, nhặt lên một quân cờ đen, nói: “Lúc Tiên đế đổi tên cho nó, nó đã nói từ đó về sau huyết mạch thân thích chỉ có hoàng gia. Bất kể thế nào, Định Viễn công chỉ một lòng nghĩ đến trung quân, việc này đối với đất nước là chuyện tốt.”
“Nhưng ân sư… ả vừa đến Đông đô đã chĩa kiếm vào Hoàng hậu. Chúng ta cứ thế mặc kệ sao?”
Đặt quân cờ ở một góc trên bàn cờ, Khương Thanh Huyền đáp: “Nó cùng lắm chỉ là tướng biên cương, trong thành Trường An nó chĩa kiếm vào ai cũng vô dụng, chỉ khi Thánh nhân tin vào kiếm của nó thì nó mới hữu dụng. Các vị cho rằng nó thật sự dựa vào dăm ba câu của mình mà có thể khiến Hoàng hậu nhượng bộ sao? Rõ ràng trước khi Thánh nhân mang bệnh đã có điểm không hài lòng đối với việc làm của Hoàng hậu, chỉ nhân cơ hội bắt chẹt Hoàng hậu mà thôi. Hiện tại điều các ngươi nên nghĩ, là làm thế nào để Hoàng hậu lấy lại sự tin tưởng của Thánh nhân lần nữa, chứ không phải nhắm vào một mình nó.”
Chờ khi đám môn sinh môn khách đều rời đi, Khương Thanh Huyền tiếp tục tự chơi cờ với chính mình.
Mặt trời dần ngả về phía tây, bóng tối lan rộng.
Một đốm trắng lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cũng không rơi xuống.
Người đàn ông đứng dậy, cúi người và cất từng quân cờ một. Đến tận lúc này, rốt cuộc bóng dáng ông cũng lộ ra chút già nua.
Là cây cổ thụ bên dòng sông, là cây thông nghiêng giữa đỉnh núi.
Sau khi thu dọn quân cờ, ông quay lại nhìn vào giá sách ở bức tường phía sau đều được sơn dầu đen.
Tay cầm một quyển sách trên giá và kéo tấm ván sau giá sách, Khương Thanh Huyền nở nụ cười.
Nếu có Vệ Thanh Ca hoặc Vệ Oanh Ca ở đây, các nàng sẽ cảm thấy nụ cười này vô cùng quen thuộc.
“A Tuyết, A Tường trở về rồi. Cũng làm đại nhân rồi mà nó còn bắt nạt muội muội, mắng A Vi suýt chút nữa bật khóc.”
“Nhưng con yên tâm! Mặc dù tỷ muội bọn nó nhiều năm không gặp nhưng tình cảm vẫn tốt! A Tường mắng A Vi là vì muốn cứu muội muội thôi!”
“A Tuyết, giá như con có thể nhìn thấy chúng! Không làm Quốc công, không làm Hoàng hậu, cha chỉ là một người thầy…”
Lời còn chưa dứt, đành thở dài một hơi.
Trong hốc tối trống rỗng sau giá sách chỉ có một bài vị, trên viết:
“Linh vị ái nữ Khương Tân Tuyết, người cha bất lực Khương Thanh Huyền lập.”