Vệ Gia Nữ - Tam Thủy Tiểu Thảo - Chương 7: Về triều
Lão Lưu bày bán bánh ngọt xung quanh, những người bán mì đều không thích mấy tên nghèo hèn đến cái bánh nướng cũng mua không nổi. Nhưng xưa giờ lão Lưu dễ gần, ông thích đám đông, cũng thích nghe những nho sinh này kể về cảnh náo nhiệt mà ông nghe không hiểu.
Hơn nửa năm trước, ông nghe kể một ông chủ Thiếu khanh (1) nọ là kẻ tài trí tầm thường, nhờ xuất thân tốt mà có cơ hội thăng cấp mỗi năm, mới hơn hai mươi tuổi đã là quan Tứ phẩm.
(1) Thiếu khanh là chức quan cấp phó của Khanh trong một cơ quan Cửu tự (sau là Ngũ tự)
Nửa năm nay, chuyện được nho sinh bàn tán nhiều nhất là Hoàng hậu nương nương ban thưởng gì cho các phu nhân, gây huyên náo cả kinh thành.
Năm nay, Hoàng hậu nương nương phái người đưa những tiểu thư quyền quý, nhà cao cửa rộng liên tiếp tiến cung. Ôi chao, khoảng thời gian đó của lão Lưu trôi qua thật vui vẻ, thấy nhiều cảnh tượng sôi nổi, cũng bán được nhiều nước trà.
Hôm đó, mặt trời vừa lên được một nửa, vẫn đang tiếp tục ló dạng, đột nhiên một con ngựa “lọc cọc” từ giữa thành phi nhanh ra, dọa lão Lưu sợ đến mức củi bếp trong tay rớt đầy đất.
“Ôi!” Ông nhăn nhó than thở một tiếng, nhặt củi dưới đất lên nhưng không đút vào bếp lò.
Cẩn thận ôm lấy bao tiền bằng vải bố trong lòng, ông khom người cúi chào bốn phía: “Các vị quan khách, con ngựa này từ trong thành ra để canh giữ cổng Định Định, hôm nay e rằng sẽ đóng cửa dọn đường. Uống xong nước trong chén, chúng ta nhà ai nấy về nhé!”
“Đóng cửa dọn đường?” Nho sinh hóng gió bên đường cầm chén nước trắng nhìn trái phải, nhíu mày: “Phản vương chết rồi, quân phản loạn đều đã bị giết sạch, tại sao hàng ngày cổng Định Định vẫn phải đóng cửa để dọn đường?”
Nho sinh khác lớn tuổi hơn đôi chút ngồi cạnh y vội nói: “Suỵt, lời này không được nói lung tung! Việc dọn đường có thể là cho Thân vương hồi kinh.”
“Làm gì còn Thân vương nào bên ngoài Đại Lương? Đầu năm, Túc vương về kinh cũng không chặn đường mà!”
Sáng sớm gió man mát, một thư sinh ngồi trước bếp lò để sưởi ấm vươn người, bảo rằng: “Các vị ở đây bàn về chuyện trong thiên hạ, sao lại không rõ chuyện Định Viễn công trấn quốc về Đông Đô vậy?”
Một nho sinh lớn tuổi đang tập trung rót nước trà vào miệng nghe vậy suýt chút nữa “Vào đường miệng, ra đường mũi”, mặt phình ra như cái bánh nướng vàng: “Quốc công? Bốn vị Quốc công lập quốc, đương nhiên Cao gia không còn, Tỉnh gia vì việc mua quan bán chức nên bị giáng chức, Lục gia con nối dõi không nhiều, chi thứ lấn lướt cũng là loại hạ cấp, đến giờ chỉ là Huyện công không hơn không kém. Vệ gia càng… Vệ… Vệ gia?”
Hắn chợt đứng lên, chiếc ấm sứ khi nãy rớt vỡ tan mà cũng không hay biết.
“Là nữ Quốc công Định Viễn quân Vệ gia kia?!”
“Nữ Quốc công?” Ngoài hắn ra, các nho sinh khác cũng sửng sốt, có người nói: “Không phải nàng ta ở Bắc Cương vài năm chưa về sao?”
Cũng có người nói: “Nữ nhân sao có thể làm Quốc công?”
Băng ghế ngã ra đất, ấm sứ nghiêng đổ… quán nước nho nhỏ thành mớ hỗn độn. Lão Lưu chen chúc giữa các nho sinh, cẩn thận thu gom từng cái bát uống nước, sợ bị đập vỡ. Lộn xộn như vậy, vỡ một cái không biết nên tìm ai đòi.
Một bàn tay đẩy chiếc bát vào lòng lão Lưu, vẫn là thư sinh đứng trước bếp lò sưởi ấm ban nãy.
Thư sinh kia giơ ống tay áo vô cùng bẩn, trông điềm tĩnh hơn những người khác rất nhiều:
“Định Viễn công trấn quốc tự mình giành lại mười một châu thuộc địa, hai lần ngàn dặm cứu giá, hai lần chém quân phản loạn, công trạng như vậy mà vẫn chăm chăm vào chuyện nàng ta là nam hay nữ? Đủ thấy những người các ngươi bàn việc quốc gia thiên hạ, nhưng đầu không thể tách khỏi nơi dưới rốn ba tấc, kém cỏi và thiểu năng!”
Dứt lời, thư sinh kia phất ống tay áo bỏ đi, đáng tiếc vừa đi được vài bước bị gió lạnh thổi khiến phải rụt cổ, chạm mặt với quân lính cầm giáo đi dọn đường. Con đường đá xanh chính không được phép qua lại, thư sinh kia bị ngăn cản.
“Dọn đường, dọn đường! Mọi người không được đi lại trên đường!”
Lão Lưu vội vã giơ đòn gánh lên, phía trước quang gánh là ấm sứ và bát nước, phía sau là củi nấu nước, thùng nước được xách lên bằng tay còn lại, chỉ có bếp bùn không kịp xử lý, bị quân lính dùng mũi giáo đâm vỡ tan.
Khiến thư sinh sợ lạnh kia phải thốt lên “ôi chao” thương tiếc.
Những ngọn giáo sừng sững trên mặt đất, quân lính tạo thành bức tường bao quanh.
Con đường đá xanh dường như ngày càng vắng.
“Lọc cọc, lọc cọc” hai chiếc xe ngựa màu xanh từ trong thành chạy ra.
Không lâu sau, lại có vài cỗ kiệu.
Tiếp đó, xe ngựa, kiệu lớn nườm nượp, vô số người trên lưng ngựa phi về phía Tây.
Lão Lưu đam mê náo nhiệt muốn đi, nhưng lại không sôi nổi nên núp trong ngõ nhỏ, ngoái đầu ra ngoài nhìn. Tương tự giống ông là thư sinh kia, nhất thời hai người họ giống hai con ngỗng ngu ngốc ngồi trong nước đợi cá.
Trong giây lát, cổng Định Định ở Lạc Dương, nơi quan viên xu nịnh, tay áo nối liền, ngọc bội kêu vang, những chiếc mũ quan màu đen gần như quy tụ ở cổng thành phía Tây.
“Ôi dào, những vị này đều là quan, quan văn lục phẩm, quan võ tứ phẩm, quan văn tam phẩm… còn có Quận vương… Thật là phô trương!” Thư sinh ngỗng tinh tế rà soát nói.
Bên cạnh là ông lão ngỗng nói không nên lời.
Kẻ mặc cẩm bào Quận vương chẳng qua chỉ là một thiếu niên, vừa xuống xe ngựa đã bị cả đám người vây quanh hành lễ, rồi bị ai đó dẫn thẳng lên phía trước.
Thư sinh ngỗng hé mắt, nói: “Xét tuổi tác, Quận vương này có lẽ là một trong hai vị đệ đệ còn lại của Thánh thượng.”
Đệ đệ của Hoàng thượng?!
Ông lão ngỗng hận không thể trợn đôi mắt to như cái chén.
Không chỉ ông, những người nép ở góc tường xem cuộc vui đều bị khung cảnh này làm choáng váng.
Chỉ riêng thư sinh kia mỉm cười, thở dài như mọi khi: “Văn võ cả triều đến cổng thành đón. Lần cuối diễn ra cảnh này là hơn sáu mươi năm trước, khi Định Viễn công đầu tiên diệt Lưu trở về kinh. Đáng tiếc là ba năm sau, Định Viễn công Vệ Kỳ qua đời, danh đao thiên hạ không chết trong chiến trận, lại chết dưới tay kẻ dùng đao.”
Thời tiết bắt đầu nóng dần.
Các quý nhân đứng chờ ở cổng thành phía Tây uống nước liên tục, cũng có những quan nhỏ tránh dân lấy lương khô ra ăn.
Quân lính càng không ăn không uống, môi đã khô nẻ.
Thư sinh thấy vậy lại nói với lão Lưu: “Nếu bọn họ không phá hỏng bếp lò của ông, bây giờ tốt xấu gì cũng có thể đun nước uống.”
Đúng lúc này, một kỵ binh phi ngựa gõ chiêng tiến vào cổng thành.
Cổng thành lập tức im ắng, văn võ đại thần thi nhau đứng nghiêm, không lên tiếng, hàng loạt ánh mắt nhìn vào sâu trong cổng thành.
Đầu tiên là vệ binh mặc giáp, cầm kiếm đi dọc hai bên, theo sau là ngựa trắng và kỵ binh cầm giáo, đội mũ sắt, ngẩng đầu đi qua những người trong hẻm. Nối tiếp thành hàng phía sau là xe nghi lễ, xe chỉ nam, xe cò, xe tích ác, xe bọc da, những lá cờ đang tung bay cạnh xe nghi lễ, quạt che dập dìu. Đợi hồi lâu, mọi người đã đợi được cỗ lục giá, trang trí đuôi bò Tây Tạng chậm rãi tiến vào thành.
Lụa tím mỏng che bốn phía, chỉ lờ mờ nhìn thấy một tên mặc y phục đen bên trong xe.
“… Có tài thao lược, dốc lòng bảo vệ quốc gia, ngăn chặn kẻ thù và lấy lại uy danh đất nước… Chư thần hành lễ!”
Những chiếc mũ quan đen nghìn nghịt giống như dãy núi bị đè ép.
Dân chúng trốn trong ngõ xem náo nhiệt cũng có người quỳ xuống đất.
Lão Lưu quỳ.
Thư sinh kia lại đứng đấy. Hắn hé mắt, ngón tay đưa vào trong tay áo.
Chiếc xe bao quanh mây tím chậm rãi đi đến trước văn võ cả triều đang cúi đầu hành lễ, cứ thế đi đến hết đoàn quan viên. Trong tiếng hô “Đứng dậy”, tất cả đại thần ngẩng đầu lên.
Lúc này, toàn bộ nghi trượng Thân vương tại đó khó khăn tiến vào cổng thành.
“Đợi một chút!” Một nam nhân mặc áo quan lục phẩm bất ngờ thoát khỏi sự cản trở của thị vệ, và đứng chắn trước xe.
“Định Viễn công, hôm nay tất cả quan lại đều đứng ở cửa đón chào, người ngồi trong xe thản nhiên hưởng, tùy tiện để văn võ cả triều hành lễ mà không nói lời cảm tạ nào sao?
Quả nhiên, Thánh nhân ban cho Định Viễn công nghi trượng Thân vương sẽ khiến một số người đau nhói trong tim đây.
Trong xe yên lặng.
Quan lục phẩm kia nhìn trái phải, âm điệu lớn hơn vài phần: “Định Viễn công, đứng ở đây đón ngươi đa phần là trưởng bối, từng là quan đồng liêu của cha ngươi. Thậm chí đến đôi câu mấy lời khiêm nhường ngươi cũng không nói sao?”
Những người khác dần dần bước tới, cùng xem quan văn lục phẩm đối đầu với Quốc công đương triều.
Có vài người trẻ thiếu kiên nhẫn, đành phải quay đầu nhìn về phía văn sĩ cao gầy mặc áo quan nhị phẩm. Văn sĩ kia không chút dao động, lông mày rũ xuống, như thể trước mặt không có gì xảy ra.
Trong xe vẫn lặng yên như tờ.
Qua tấm màn, có thể nhìn thấy người kia đang thờ ơ.
“Con người ngươi thật kỳ quái!”
Người mặc giáp, cưỡi ngựa trước xa giá mở miệng, lúc đó mọi người mới phát hiện dưới lớp áo giáp là một nữ tử trẻ tuổi.
“Tất cả quan lại nghênh đón là Thánh nhân yêu cầu, nghi trượng đẹp đẽ như vậy là phần thưởng của Thánh nhân. Muốn cảm tạ cũng phải cảm tạ Thánh nhân trước, sao lại có người đứng ra tranh giành khiến người ta phải nói lời cảm ơn vậy?”
Nàng ngồi trên lưng ngựa cao cao, ngắm nhìn bốn phía, đôi mắt rực rỡ, sáng ngời:
“Mấy người các ngươi, có muốn Quốc công cảm ơn các ngươi trước không?”
Sát nhân tru tâm (2).
(2) Nghĩa là hủy hoại về mặt tinh thần, kiểu không có trái tim.
Kẻ vạch trần tâm tư chẳng mảy may đắn đo, nàng nhìn đám người như bị cắt đứt cuống họng, lớn giọng nói: “Kéo người này đi, tiếp tục lên đường!”
Từ đầu đến cuối, đối với trò khôi hài ngắn ngủi này, Định Viễn công trấn quốc không nói một lời.
Trong con hẻm, chàng thư sinh giật mạnh cổ tay áo, quay lưng bỏ đi.
Hắn không phải người duy nhất nhanh chóng rời khỏi đám đông.
Quẹo trái rẽ phải, bọn họ biết mất trong những con đường nhỏ tại phố chợ ở Đông Đô.
Xe lại đi thêm vài trăm mét, bên trong người có người thở phào một cái.
Vệ Tường chậm rãi buông lỏng tay nắm đao.
“Thanh Ca, ngày mai viết thư gửi về Bắc Cương, dặn Yến Ca mang theo người của đội Ngư bộ vào lần sau. Nếu không ở lại, Nam Ngô sắp khoan Đông Đô thành cái sàng, cái rây rồi!”
“Dạ, chủ nhân! Vừa rồi quá đông, nếu không nô tỳ có thể bắt vài người!”
“Đúng vậy, quá đông, nếu không… có một người ta thật sự muốn một đao giết chết hắn!”
“Chủ nhân, là cao thủ Nam Ngô phái tới sao?”
Vệ Tường trong xe vươn vai, đáp: “Không phải, không phải như vậy! Người nọ không có võ nghệ, là ý nghĩ giết chóc quá mạnh. Hắn cách ta ít nhất mười trượng, nhưng ta cảm nhận được hắn. Cũng không hẳn là ý nghĩ giết chóc, hắn không muốn giết ta.”
Cúi đầu nhìn xuống tay, Vệ Tường đan chéo tay đặt lên ngực.
Là một loại cảm giác khiến nàng thấy quen thuộc hơn là sát khí.
Trầm tư đôi chút, nàng quyết định tạm thời gác chuyện này lại.
“Thanh Ca, muội đưa ngựa cho ta, ta cưỡi đến cung Tử Vi.”
“Chủ nhân, người ngồi xe ngựa buồn chán quá sao?”
Vệ Tường vén màn che cửa, đứng trên xe nhìn ngắm thành Đông Đô, cười đáp:
“Thánh nhân ban thưởng ta nghi trượng là để toàn bộ quan lại dùng nghi lễ Thân vương nghênh đón ta. Nếu ta thật sự ngồi xe ngựa ngày đi cung Tử Vi, đến trước Ứng Thiên môn, điều đó là bất kính với bệ hạ rồi!”
Vệ Thanh Ca “à” một tiếng, nàng ngoan ngoãn tung mình xuống ngựa, nhìn Vệ Tường nhảy thẳng từ xa giá xuống ngựa trắng.
Trường đao trên lưng, cưỡi con ngựa trắng qua sông về triều… Nghe tin Định Viễn công cưỡi ngựa đến một mình, Thánh nhân Triệu Khải ngồi trên ngai vàng nở nụ cười hài lòng.
“Nàng vẫn trước sau như một, một người, một ngựa, một đao. Chẳng màng thể diện, danh lợi, chỉ dốc lòng để ý hai chữ trung quân.”
Nghe thấy Thánh nhân khen ngợi Vệ Tường như thế, sắc mặt Hoàng hậu ngồi bên cạnh bỗng đanh lại.
Tên của nàng là Vệ Vi.