Vạn Vật Lưu Vết - Hán Bảo Niên Cao - Chương 49: Lão Nương Pháo, Tiểu Bạch Kiểm cùng Yến ca
- Trang Chủ
- Vạn Vật Lưu Vết - Hán Bảo Niên Cao
- Chương 49: Lão Nương Pháo, Tiểu Bạch Kiểm cùng Yến ca
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 4: Bột mịn
Edit: Cá trê
__________
Đội trưởng Tra Thanh nghe xong lập tức liên hệ đội phó vẫn còn ở lại thành phố Nguyên Bảo, thông báo bọn họ tổ chức đội, thiết lập tuyến đường tìm kiếm tung tích Trâu Đức Bản.
“Đội trưởng, sao đây ạ? Chúng ta có quay về giúp đỡ không?” Cảnh sát Tiểu Lý đi qua hỏi.
Đội trưởng Tra nhíu nhíu mày, quyết đoán giơ tay: “Cứ ở lại đã, chúng ta lên núi, trước tiên phải tìm được Từ Lương Hàm, xác nhận sự an toàn của hắn.”
Núi Đạt Thu chìm vào bóng tối im ắng, lần này đội trưởng Tra mang theo tổng cộng mười người, cộng thêm mấy người Lộ Tranh vừa vặn là số chẵn, có thể chia thành hai người một tổ tìm kiếm khắp ngọn núi.
Đội trưởng Tra vừa ra lệnh, nhóm điều tra viên nhanh chóng tự chia thành tổ nhỏ.
“Tổ trưởng, em chung tổ với anh nha?” Nguỵ Hùng Phong kích động nói.
Lộ Tranh vừa định thuận miệng đáp ứng, bỗng nhớ tới gì đó, xoay đầu lại nhìn Đường Thiệu Nguyên.
Vốn người không nhiều, việc phân tổ sẽ rất nhanh. Tuy rằng trên núi không có nguy hiểm gì quá lớn nhưng dù sao cũng là ban đêm, không biết có dã thú gì đó hay không, Đường Thiệu Nguyên mặc dù người cao to nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết cậu là pháp y thiên về kỹ thuật, lại không có súng, thể lực nhìn qua cũng bình thường, bởi vậy mọi người tựa như ăn ý bỏ qua cậu.
Vóc dáng cao gầy của cậu đứng thẳng tắp đằng kia nhìn có vài phần quật cường, không hề động đậy mà chỉ dùng ánh mắt nhìn về hướng Lộ Tranh.
Một góc nhỏ trong lòng Lộ Tranh như bị đâm trúng, quyết định nói với Nguỵ Hùng Phong: “Đại Hùng, thân thủ cậu không tồi còn có súng, hay cậu hỗ trợ Tiểu Lý của thị cục đi, tôi thấy cậu ấy hình như đang phát sầu vì không tìm được người đi cùng kìa.”
Nguỵ Hùng Phong vừa nghe thấy năng lực cũng như kỹ năng bắn súng của mình được khẳng định liền cao hứng bừng bừng, gấp gáp chạy đi như được giao trọng trách nặng nề.
Đường Thiệu Nguyên ở phía xa thấy Lộ Tranh nói với Nguỵ Hùng Phong câu gì đó, sau đó Nguỵ Hùng Phong liền vui vẻ chạy đi.
Ánh mắt cậu vốn có chút mất mát nhất thời dấy lên ánh lửa.
Dưới ánh mắt chờ mong của cậu, Lộ Tranh từng bước đi về phía này.
“Đàn anh.” Cậu hé miệng, khẩn trương hỏi, “Chúng ta một tổ sao?”
Lộ Tranh cười hì hì bước tới, vươn tay nắm vai cậu: “Đương nhiên rồi, trong núi tối như thế, pháp y Đường cần phải có sự che chở của tôi rồi.”
“Tôi nhất định sẽ bảo vệ anh, anh yên tâm.”
Đường Thiệu Nguyên bỗng cúi đầu ghé vào tai anh nói.
Lộ Tranh cảm thấy vành tai mình nóng lên, ngượng ngùng nhấc tay khỏi vai Đường Thiệu Nguyên rồi xoa xoa thật mạnh.
“Há, xem cậu nói kia, có thể có chuyện gì sao!” Người nói chính là Nguỵ Hùng Phong đang túm lấy Tiểu Lý của thị cục, thấy Đường Thiệu Nguyên cùng Lộ Tranh thành một tổ bèn không thể buông tha cơ hội khó có được này, bắt đầu trào phúng: “Tui đã nói cậu chưa cai sữa mà! Ha ha ha ha há!”
Tâm tình Đường Thiệu Nguyên tốt nên không thèm để ý cậu ta, thế nhưng Lộ Tranh lại không nhịn được, anh phải bảo vệ con nghé nhỏ của mình: “Nói gì thế, cảnh sát hình sự quan trọng nhất là gì?”
“Cẩn thận, cẩn thận, không từ bỏ bất kì khả năng nào……” Nguỵ Hùng Phong dẹt miệng, “Chúc thuận lợi, hai người cứ dính nhau đi, em và Lý Tử đi đây.”
Vừa dứt lời chân như bôi dầu mà mang theo Tiểu Lý chạy trốn.
Người nói vô tình người nghe hữu ý, hai người nhất thời lại lâm vào xấu hổ.
Thẳng đến khi đội trưởng Tra đi tới đánh vỡ trầm mặc: “Ý, tổ trưởng Lộ, cậu cùng tổ với pháp y Đường à? Cầm lấy này, có vẫn đỡ hơn không.”
Thứ được đưa qua là một vật nhỏ, phẳng, tròn, rất mỏng và nhẹ.
“Đây là cái gì vậy?” Lộ Tranh tò mò lật qua lật lại nhìn, vật này sờ vào có cảm giác của kim loại, trơn và lạnh như băng, cầm lên không có cảm giác mấy.
“Máy định vị.” Dáng vẻ đội trưởng Tra đầy đắc ý, “Loại mới đấy, đây chính là thứ tốt, đỡ phải lạc người, núi Đạt Thu rất lớn, trên núi lại không có tín hiệu, lỡ như không tìm được người cần tìm mà còn để mất người mình thì chẳng phải là trò hài à.”
“Cao cấp.” Lộ Tranh tấm tắc khen ngợi, thuận tay nhét máy định vị vào túi quần, trước đây anh đã gặp qua không ít máy định vị, cũng có loại vòng tay định vị, chẳng qua chúng đều khá lớn, mang theo trên người khá cồng kềnh.
Sau khi hoàn tất kiểm tra đạn trong súng này nọ, từng tổ cảnh sát dưới sự chỉ huy của đội trưởng Tra Thanh phân công nhau tiến vào núi Đạt Thu.
Lộ Tranh ngẩng đầu, xung quanh ánh trăng mờ mịt đêm nay là một vầng sáng rõ ràng.
“Gió sắp lên rồi.”
Anh lẩm bẩm.
**
Trong núi Đạt Thu.
Một người đàn ông thân hình hơi béo thở phì đứng lên khỏi mặt đất, hắn bịt kín vết thương đang chảy máu trên vai, phun một ngụm nước miếng, oán hận đạp lên người đang nằm dưới đất.
Người nọ không hề nhúc nhích, máu dưới thân từ từ đọng lại thành vũng, yên lặng chảy giữa bóng tối u ám.
“Ức hiếp cha mẹ tao, chiếm đất nhà tao, hừ! Từ Lương Hàm mày cũng có ngày hôm nay!”
Người này dường như vừa trải qua một trận xung đột, trên người chật vật, đưa tay châm vào vết thương trên vai, nhịn không được “Shhh___” một tiếng.
Ngay lúc hắn sắp xé góc áo miễn cưỡng băng bó lại thì bất thình lình quay đầu lại khẽ quát:
“Ai đang ở đó!”
“Buổi tối tốt lành, lão Trâu.”
Một giọng nói âm dương quái khí vang lên sau lưng, ánh đèn pin loé lên, Trâu Đức Bản theo bản năng nắm chặt súng trong tay.
Bước ra khỏi bóng tối là một thân ảnh cao to, trên người mặc áo căng chặt phô ra cơ ngực vạm vỡ, giữa vùng núi buổi đêm mùa thu nhìn khá lạnh, dưới ánh đèn lộ ra mơ hồ hình xăm màu sắc sặc sỡ trên cánh tay hắn, tựa như là loài chim nào đó.
Sườn mặt Trâu Đức Bản chậm rãi chảy một giọt mồ hôi, hắn siết chặt súng trong tay, thanh âm phiền muộn gầm nhẹ nói: “Moẹ, lão nương pháo! Sao lại là mày!”
Người đàn ông cao lớn tuy dung mạo bình thường nhưng da mặt lại căng mọng, có vài nốt mụn đỏ, nhìn qua chỉ vừa hơn ba mươi, đôi lông mày chắc chắn từng sửa qua, cong cong hướng về phía tóc mai, rất tinh tế, có phần giống mày của phụ nữ. Xét về ngoại hình thật sự không tính là “lão”, chẳng qua khi nghe câu nói của Trâu Đức Bản, hắn để lộ ra biểu tình dữ tợn trong chớp mắt, bước nhanh về phía trước, thân thủ nhanh nhẹn, một cước đã ngã Trâu Đức Bản xuống đất.
“Lão nương pháo, mày bước thêm bước nữa thì đừng trách súng của tao không có mắt nhìn!” Trâu Đức Bản bất ngờ không kịp phòng bị ngã xuống đất, nhanh chóng cầm súng tự chế trong tay lên, ngoài mạnh trong yếu quát.
“Ồ? Mày nói ai lão?” Người đàn ông cao lớn mặc áo ôm ngực kia đột ngột tàn nhẫn dẫm một cước lên mặt Trâu Đức Bản, ra sức nghiền nghiền, lại mở miệng, giọng nói vẫn không âm không dương, tựa như rắn độc phun chữ, lạnh thấu tâm can: “Còn nữa…… A Đức à, súng của mày còn mấy viên đạn không phải tự mày biết rõ nhất sao?”
Xưng hô vô cùng thân thiết, song lại khiến người nghe không cảm nhận được bất kì tia ấm áp nào.
Tay chân Trâu Đức Bản đều lạnh toát.
Làm sao bây giờ? Bệnh chó điên của tên này lại phát tác……
Không! Mình không thể chết ở đây! Khoan đã ____ Từ Lương Hàm có mang súng, hẳn vẫn còn hai viên đạn……
Di chuyển tròng mắt, Trâu Đức Bản chợt dùng sức, ném cả cơ thể mình sang bên cạnh thi thể Từ Lương Hàm.
Một giây trước khi hắn chạm được vào súng thì khẩu súng đã được một bàn tay trắng nõn nhặt lên.
Hình dáng của bàn tay nọ tuyệt đẹp, bàn tay này đáng lẽ phải đang bay nhảy trên những phím đàn đen trắng chứ không phải dùng để chơi đùa với khẩu súng tự chế thô sơ như thế này.
“Muốn cái này?” Thanh âm nói chuyện trong trẻo, mang theo khí chất cao cao thượng thượng của tiên nhân, Trâu Đức Bản sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy một cái cằm đầy cùng đôi môi đỏ mọng và một lúm đồng tiền thật sâu bên má.
Rõ ràng là buổi tối nhưng không biết vì sao người nọ vẫn đội mũ bucket, che khuất nửa khuôn mặt, chẳng qua dù như thế thì Trâu Đức Bản vẫn dễ dàng nhận ra thân phận của người nọ.
“…… Tiểu…… Tiểu Bạch Kiểm……” Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Xong đời.
Hiện giờ trên người hắn không có vũ khí thích hợp, Tiểu Bạch Kiểm ở đây thì tất nhiên Yến ca cũng đã đến, ba đối một, hắn không có bất kì phần thắng nào.
Trâu Đức Bản hắn sẽ phải chết ở đây sao?
“Thừa Nghiệp, cầm nặng như vậy làm gì, lỡ tay em trầy xước gì thì tôi đau lòng lắm đấy.” Trong bóng tối lại xuất hiện một thân ảnh cường tráng, gương mặt anh tuấn, trên người mặc áo sơ mi công sở ngắn tay, mở phanh ngực, cơ bắp lộ ra rõ ràng dưới lớp áo sơ mi mỏng, thân hình có chút tương tự với gã đàn ông được gọi là “lão nương pháo” kia, ngay cả vị trí hình xăm trên cánh tay cũng tương tự, là chim én màu sắc rực rỡ.
“Yến ca!” Gã đàn ông cao lớn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi thì lập tức dùng âm thanh nũng nịu không phù hợp ngoại hình gọi một tiếng, hai mắt trở nên nhiệt tình lấp lánh, điểm tô thêm màu sắc cho dung mạo bình thường của gã, chẳng qua trong mắt của Yến ca chỉ có hình bóng của Tiểu Bạch Kiểm đội mũ, sau khi xuất hiện chỉ lo hỏi han ân cần giúp người nọ lấy súng xuống, sắc mặt Lão Nương Pháo nháy mắt tối sầm, lộ ra biểu cảm ghen tị vặn vẹo.
Ba người giữa trung tâm sóng ngầm nào có lòng dạ nào chú ý đến Trâu Đức Bản đang nằm trên đất, trong đầu hắn đang tìm cách chạy trốn, đáng tiếc Lão Nương Pháo vẫn cứ giẫm lên khiến hắn không cách nào động đậy.
“Cạch____”, Yến ca lên nòng súng, họng súng tối ôm nhắm ngay đầu Trâu Đức Bản: “Còn muốn chạy?”
Gã cười nhạo một tiếng, tựa như đang xem chuyện hài: “Giết ba người anh em của tụi tao, mày cảm thấy hôm nay còn mạng để quay về sao?”
Trâu Đức Bản biết bản thân không còn đường thoát, hắn phun ngụm nước miếng: “Muốn giết muốn cắt thịt gì thì tuỳ mày! Nếu năm đó không phải con kỹ nữ Nguỵ Xuân Hoa và Lại Phong dụ dỗ tao thì sao tao lưu lạc tới nỗi này chứ!”
“Ít nói chuyện xưa đi.” Yến ca không chút lưu tình dùng nòng súng đánh vào má Trâu Đức Bản, Trâu Đức Bản bị đánh nôn ra hai ngụm bọt máu: “Tao không quản chuyện mấy năm trước của chúng mày, tao chỉ biết hiện tại mày đã giết người của tao.”
Trâu Đức Bản phát ra tiếng cười cổ quái, hắn phun ra chiếc răng gãy, bỗng lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: “Mày nghĩ rằng tao chết rồi thì mày có thể____”
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Ba tiếng động truyền đến từ phía bên kia sườn núi.
“Tiếng gì vậy?” Lộ Tranh tỉnh ngủ xoay người rút súng ra.
Âm thanh vang lên giữa vùng núi yên tĩnh chỉ có tiếng gió nhẹ cùng tiếng cú đêm nghe có phần u ám.
“Từ bên phải phía trước chúng ta.” Đường Thiệu Nguyên cũng cầm dùi cui bên hông.
Lộ Tranh cùng cậu trao đổi ánh mắt.
Hai người một tay cầm đèn pin, một tay cầm vũ khí lần tìm về phía trước.
Núi rừng cây cối rậm rạp không có cách nào xác định phương hướng tốt nhất, bất quá sau khi hai người đi thêm một đoạn ngắn, Lộ Tranh liền ngửi được mùi hương khác thường trong không khí.
Là máu.
Xuyên qua lùm cây, Đường Thiệu Nguyên cùng Lộ Tranh cuối cùng cũng đi tới mảng đất trống trong rừng.
Dưới ánh sáng đèn pin, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng họ không muốn thấy nhất.
Hai người đàn ông nằm trong vũng máu.
Đường Thiệu Nguyên bước nhanh về phía trước, đè tay lên gáy hai người, vội vàng lắc đầu với Lộ Tranh: “Đã chết rồi.”
Lộ Tranh chuyển đèn pin lên mặt hai người chết, lập tức hút một ngụm khí.
“Trời, Thiệu Nguyên.” Anh lẩm bẩm, “Đây là Trâu Đức Bản chúng ta muốn tìm!”
Đường Thiệu Nguyên cũng lắp bắp kinh hãi, vội đơn giản kiểm tra thi thể, Lộ Tranh đứng bên cạnh rọi đèn cho cậu.
“……Nguyên nhân tử vong là do đạn bắn, có thể thấy được vết đạn ở đầu, ngực và vai, vết thương chí mạng là vết đạn bắn ở đầu, hai người này là sao thế? Sống mái với nhau tới chết?……”
Đương lúc Đường Thiệu Nguyên cau mày kiểm tra thi thể, Lộ Tranh bất thình lình đứng phắt dậy.
“Thiệu Nguyên.” Tay Lộ Tranh vươn tới thắt lưng.
“Cậu có cảm thấy…… Chỗ này, có gì đó kỳ lạ không?”
Một cơn gió thổi qua, mọi thứ đều yên tĩnh ngoại trừ tiếng xào xạc của bụi cây.
== Hết chương 49 ==