Vạn Vật Lưu Vết - Hán Bảo Niên Cao - Chương 48: "Giết giết giết giết giết"
- Trang Chủ
- Vạn Vật Lưu Vết - Hán Bảo Niên Cao
- Chương 48: "Giết giết giết giết giết"
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 4: Bột mịn
Edit: Cá trê
__________
“À, chuyện này may mà có Thiệu Nguyên.” Nói tới đây trong đầu Lộ Tranh bỗng hiện lên cảnh tượng Đường Thiệu Nguyên đưa thuốc cho mình lúc nãy, nhất thời không thế nào mà mặt đỏ cả lên, anh vội vàng đưa mu bàn tay che giấu rồi nói: “Tôi chợt nghĩ đến một điểm đáng ngờ, hàm lượng nước bọt phát hiện trên tàn thuốc ở hiện trường khá ít, tàn thuốc cũng chỉ tập trung một vài chỗ.”
Nói đoạn Lộ Tranh tạm dừng: “Vì sao lượng nước bọt lại ít đi? Tôi suy nghĩ thì chỉ có một khả năng, chính là sau khi châm thuốc hung thủ không hút được mấy ngụm! Hành động châm điếu thuốc chỉ là một cách để gã tự trấn an mình, để bản thân bình tĩnh lại chứ không phải thật sự hút thuốc ___ Vì vậy thời gian suy tính xem cameras theo dõi sẽ thay đổi, thời gian để hút hết một điếu thuốc là khoảng năm đến sáu phút, nhưng nếu không hút mà để nó tự cháy trong không khí thì sẽ lâu hơn nhiều, gần mười phút, vậy nên hung thủ có thể đã ở lại hiện trường hơn một tiếng, theo đó đoạn camera trích xuất của chúng ta sẽ được dời thêm về phía trước!”
Nguỵ Hùng Phong nghe thế thì nổi hứng thú: “Đương nhiên, cái việc tìm kiếm sắp xếp video để tìm ra hung thủ này á tất nhiên là phải do người thông minh siêu ngầu như em hoàn thành.”
“Biết cậu lợi hại rồi, lái xe đàng hoàng đi!” Cảnh Chí Trung phun tào cậu.
Nguỵ Hùng Phong chậc một tiếng, rồi thành thật xiết chặt tay lái.
“Trùng hợp là nghi phạm mới này được một điều tra viên nhận ra, là một công nhân được ra tù ở cùng quê với cậu ấy, tên Trâu Đức Bản, cậu ấy tình cờ gặp người này trong lúc về quê cách đây không lâu. Chúng ta hiện đang đi tới nhà hắn ta.”
“Nếu đã được ra tù vậy vì sao không thể so sánh DNA trong hệ thống?” Đường Thiệu Nguyên nghe xong, nhạy bén nghĩ đến báo cáo so sánh mình đã làm, nhịn không được nhíu chặt mày.
Lộ Tranh vỗ vai cậu: “Không phải vấn đề của cậu đâu.”
Anh bổ sung thêm: “Nghi phạm này hai mươi năm trước bởi vì mang methamphetamine từ An Quốc vào Trung Quốc, dựa theo số lượng vận chuyển mà bị phán hai mươi lăm năm tù, có lẽ bởi vì biểu hiện tốt nên được giảm án ra tù trước hạn. Hai mươi năm trước nước ta vẫn chưa bắt đầu đăng ký DNA phạm nhân, đương nhiên trong hệ thống sẽ không có hồ sơ ghi chép.”
“Lại là thuốc phiện……” Cảnh Chí Trung thì thào, “Tình huống gì đây, các tay buôn thuốc phiện sống chết với nhau à?”
Mấy người trong xe cùng lâm vào trầm mặc, Lộ Tranh sờ sờ khẩu súng ở thắt lưng mình, từ từ điều chỉnh hô hấp, cảm giác bớt lo lắng hơn một ít.
Chỉ có mình Đại Hùng vẫn chưa nhận ra điều gì, vô tâm vô phế khẽ ngâm nga.
**
Thôn Tiên Bình, thị trấn Cửu Hoài ở khu vực biên giới, chỉ cách biên giới vài km, cảnh vật sau khi xuống xe chính là dãy núi nhấp nhô im lìm chìm vào bóng tối.
Bên kia ngọn núi chính là An Quốc.
Vùng núi Tiên Bình này lạnh hơn rất nhiều so với thành phố Nguyên Bảo, chệnh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, lúc này gió đêm vừa thổi qua khiến Lộ Tranh nổi cả da gà.
Chẳng qua giờ phút này anh chẳng rảnh để chú ý đến nhiệt độ nóng hay lạnh, máu trong lồng ngực sôi trào làm anh quên đi hết thảy.
Thứ bọn họ sắp phải đối mặt không chỉ riêng Trâu Đức Bản, một kẻ giết người hung ác trên tay dính ba mạng người, một tên buôn ma tuý sử dụng vũ khí nóng, mà rất có thể là cả một băng đản buôn lậu thuốc phiện đứng đằng sau Trâu Đức Bản, Nguỵ Xuân Hoa và Lại Phong, bọn chúng hung hăng càn quấy lâu như vậy dưới mắt đội trưởng Tra Thanh thì chứng tỏ không phải là đối thủ dễ đối phó.
Anh khẽ nhíu mày nhìn về phía Tra Thanh, quả nhiên đội trưởng Tra tuy đang mặc áo khoác chống lại gió lạnh thấu xương nhưng vẻ mặt vẫn kém như cũ, trong mắt là lửa giận hừng hực rực cháy.
Một mảnh vải nặng nề bỗng được đặt lên vai anh.
“Mặc trước đi anh, gió lớn.” Giọng Đường Thiệu Nguyên vang lên bên tai, Lộ Tranh cúi đầu nhìn, là áo thường phục mình để quên trên xe, không biết Đường Thiệu Nguyên đã giúp anh đi lấy lúc nào.
“Cảm ơn.” Tâm tình anh hiện giờ có hơi phức tạp, song vụ án đã tới thời khắc khẩn cấp, anh không chấp nhận được việc bản thân suy nghĩ việc tư quá nhiều, đành cười cười, kéo lại khoá kéo.
Vì để tránh rút dây động rừng, tất cả các trinh sát tham gia bắt giữ đều xuống xe bên ngoài thôn, chuẩn bị thừa dịp đêm tối sẽ lẻn vào nhà Trâu Đức Bản.
“Nhà Trâu Đức Bản nằm ở phía tây của thôn, trong nhà hắn đã không còn ai…… Haiz, Đức Bản a, cũng đáng tiếc lắm.” Người đang nói là bí thư thôn Bình Tiên, một người đàn ông khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, dáng người hơi béo, ông đứng thẳng trong gió đêm, vẻ mặt có phần mơ hồ, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Đức Bản thời còn trẻ rất có tiền đồ, nó đi làm ở thành phố Nguyên Bảo từ rất sớm, sau đó thì tự mình kinh doanh, việc làm ăn rất tốt đấy, trong nhà chỉ có cha mẹ, cuộc sống của nó vốn phải rất tốt nhưng không ngờ nó lại buôn ma tuý, lập tức bị bắt, cha mẹ nó tuổi tác đã lớn, bị người trong thôn chỉ trỏ thì sao chịu được, không bao lâu sau thì qua đời, trong nhà này nọ đều bị bỏ hoang, phòng ở cũng không ai sửa chữa, thỉnh thoảng tôi có bảo con mình đến giúp đỡ dọn dẹp lại thôi.”
“Gần đây Đức Bản đã trở về, nhưng hình như không có dự định lâu dài, tôi thấy nó ngay cả sân còn chưa quét, đi sớm về trễ, không biết đang bận rộn cái gì.”
Bận rộn cái gì? Đương nhiên là bận giết người rồi.
Đội trưởng Tra Thanh phân phó bí thư thôn cùng Đường Thiệu Nguyên không có vũ khí trên tay ở chỗ cách hiện trường một khoảng cách an toàn, dẫn theo những người còn lại từ bốn phía đánh về trung tâm.
Tuy Lộ Tranh là cảnh sát kỹ thuật nhưng thân thủ cùng kĩ thuật bắn súng của anh đều rất khá, lần này anh được sắp xếp trong đội ngũ tấn công phía chính diện, người xung phong vẫn là Tra Thanh.
Tra Thanh từ từ đẩy hàng rào bằng gỗ trước sân, hàng rào phát ra âm thanh không thể nghe thấy giữa buổi đêm yên tĩnh.
Sau khi hàng rào mở đủ cho một người đi qua, Tra Thanh xoay người ngoắc tay với nhóm đội viên phía sau.
Lộ Tranh nheo mắt, một tay lấy súng ra, nhẹ nhàng lên nòng nạp đạn.
Mấy người họ như cá bơi không một tiếng động lẻn vào khe hàng rào.
Căn nhà vừa nhìn đã biết lâu rồi chưa được sửa chữa, vô cùng rách nát, nóc nhà mọc rất nhiều cọ dại, cửa sổ còn có chỗ bị vỡ, nhìn dưới ánh trăng càng thêm u ám đáng sợ, có chút giống với những ngôi nhà ma ám trong công viên giải trí.
“Rầm rầm rầm____”
Tiếng đập cửa trong đêm nghe vô cùng vang dội.
Trong nhà là một mảng yên tĩnh.
Tra Thanh xoay người gật đầu với mấy người Lộ Tranh, thấy mọi người đã chuẩn bị tốt bèn lui về sau hai bước, nhấc chân đạp mạnh một cái.
“Ầm!____” Cửa gỗ rất yếu ớt, vừa đạp đã văng ra, nặng nề đập xuống đất, một lớp bụi mỏng bay lên.
“Không được nhúc nhích!”
Lộ Tranh cùng mấy cảnh sát phản ứng rất nhanh, lập tức hét lớn, giơ súng vọt vào.
Căn nhà nhỏ trống trơn, chỉ có hai phòng, Lộ Tranh dẫn người cẩn thận tiến vào gian phòng thứ hai, ánh mắt sắc bén đảo qua tất cả các góc có thể giấu người.
Tủ thức ăn, tủ quần áo, khe hở ____ tất cả đều không có.
“Đội trưởng, phòng bếp cũng không có người.”
Một đội cảnh sát khác tiến vào từ cửa sổ nhà bếp, lúc này cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Đây là một căn nhà hoang.
“Căn nhà này thật sự không có ai sao?” Nguỵ Hùng Phong đi vào từ phòng bếp, xác nhận xung quanh không có ai, cậu choáng váng bởi mái hiên phủ đầy mạng nhện và bếp lò phủ đầy bụi.
“Đương nhiên là có.”
Một âm thanh nặng nề từ phòng ngủ truyền đến, là Lộ Tranh. Anh mở đèn pin, đèn pin quân dụng có cường độ lớn chiếu lên mặt tường, trên đó có năm chữ to được viết bằng nước sơn đỏ, có lẽ do dùng nhiều nước sơn nên phần cuối nét chữ đều có chất lỏng chảy dài.
Nhìn cứ như máu tươi.
“Giết giết giết giết giết”
Năm chữ “Giết”, chữ này to hơn chữ kia, chữ phía sau càng nghệch ngoạc hơn chữ phía trước, có thể nhìn ra được tâm trạng điên cuồng của người viết.
Lộ Tranh sờ sờ hai cái, nước sơn vẫn còn ẩm.
Anh chuyển đèn pin sang mặt tường khác.
Vách tường trắng đập vào mắt anh, đồng thời xâm nhập vào tầm mắt còn có một vài kí tự màu đỏ nhỏ hơn nhưng vẫn không kém phần rợn người.
“Nguỵ Xuân Hoa”
“Lại Phong”
“Tình nhân của họ Nguỵ”
“Từ Lương Hàm”
“Yến ca”
“Tiểu bạch kiểm”
“Lão nương pháo”
Ba cái tên phía trên đã bị gạch đi bằng sơn đỏ.
“Cái này……” Tra Thanh vừa chen vào thì tròng mắt đã dán chặt vào bức tường.
“Đúng vậy.” Lộ Tranh đứng trước tường trầm giọng nói, “Đây rất có thể là một phần danh sách giết người.”
“A?!” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ phía sau, là vị bí thư đến sau khi đã loại trừ nguy hiểm, vẻ mặt ông hoảng sợ chỉ vào cái tên thứ tư, ngón tay không ngừng run rẩy:
“____ Từ Lương Hàm này, là người của thôn chúng tôi! Chính là anh họ của Trâu Đức Bản!”
**
Chờ khi nhóm Lộ Tranh đuổi tới nhà Từ Lương Hàm thì người trong nhà hắn đã đi ngủ.
Đêm hôm khuya khoắt, bỗng nhiên có một đống cảnh sát súng vác vai, đạn đã lên nòng đến gõ cửa, vợ Từ Lương Hàm cũng bị doạ.
“Chồng tôi đã lên núi rồi, núi Đạt Thu bên kia kìa.” Vợ Từ Lương Hàm chỉ ra phía sau Lộ Tranh.
Lộ Tranh nhìn theo hướng cô ta chỉ, phía đó chỉ là một màu tối đen kéo dài tận chân trời, ánh trăng vạch ra một dải ánh sáng vòng quanh sườn núi.
“Lên núi làm gì?” Ánh mắt Cảnh Chí Trung nghiêm nghị, toả ra uy nghiêm vô hạn.
Người phụ nữ bị doạ, lắp bắp nửa ngày, rốt cục cũng nói thật: “…… Anh ấy lên núi săn thú, đêm nay không về……”
Núi Đại Thu không phải khu vực cho phép săn bắn, một mình đi săn tuyệt đối không được cho phép, cũng khó trách vợ Từ Lương Hàm không nói thật ngay từ đầu, nếu bị bắt Từ Lương Hàm sẽ chịu không ít đau khổ.
“Dùng cái gì để săn thú?” Đội trưởng Tra Thanh vừa nghe đã nhạy bén hỏi: “Đừng nói với tôi chồng cô chỉ cầm dao lên đó.”
Người phụ nữ ngập ngừng, cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực của nhóm cảnh sát, thừa nhận nói: “Chồng tôi mang theo súng săn.”
Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên nhanh chóng nhìn nhau.
Không đơn giản, một vụ án nho nhỏ lại khui ra nhiều người lén tàng trữ súng như vậy.
Dựa theo chữ viết bằng sơn đỏ trên tường thì Từ Lương Hàm rõ ràng chính là mục tiêu tiếp theo của Trâu Đức Bản, trước mắt bất luận hắn có hành vi phạm pháp hay không, sự an toàn của hắn đều bị uy hiếp bất cứ lúc nào, phải tìm được Từ Lương Hàm, bắt hắn để làm rõ mấy ái tên “Yến ca”, “Tiểu bạch kiểm” cùng “Lão nương pháo”.
Từ từ, cái tên “Yến ca”……
Lộ Tranh bỗng cảm nhận được một ý tưởng chợt loé lên, lướt ngang trong đầu mình.
“Lộ, đứng đó làm gì thế? Đi thôi!” Không đợi anh túm được ý tưởng kia thì giọng Cảnh Chí Trung đã vang lên ở phía sau.
“Đến đây.” Lộ Tranh lên tiếng, bước được hai bước chợt nhớ tới gì đó bèn sải chân bước về.
“Chị gái.”
Vợ Từ Lương Hàm vốn thấy cảnh sát đi rồi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, không ngờ một cảnh sát cao cao chạy trở về, doạ cô ta nhảy dựng: “Anh cảnh sát…… Còn có chuyện gì sao?”
Lộ Tranh gật đầu, mỉm cười trấn an cô ta, hỏi: “Nhà cô có người thân nào tên Trâu Đức Bản không? Lần gần nhất cô gặp anh ta là khi nào?”
“Tôi vừa gặp sáng nay, Đức Bản là bà con của nhà tôi.” Vợ Trâu Đức Bản có chút khẩn trương, vẻ mặt không được tự nhiên: “Nhưng mà quan hệ của nó với nhà chúng tôi không tốt, chưa nói được hai câu đã đi rồi.”
Chưa nói được hai câu? Lộ Tranh nhếch mày, quay sang liếc mắt nhìn đội trưởng Tra bên cạnh, hai người đều bắt được mấy từ mấu chốt.
“Nói những gì? Cô biết anh ta đi đâu không?” Đội trưởng Tra hỏi.
“Nó không nói đi đâu, nhưng mà nó đã lên xe buýt vào thành phố.”
Đi thành phố Nguyên Bảo? Hắn đi tập kích những mục tiêu khác trong thành phố Nguyên Bảo sao? Chẳng lẽ Từ Lương Hàm không phải đối tượng sát hại tiếp theo của hắn ư?
== Hết chương 48 ==