Vận Rủi: Một Mất Một Còn - Vô Nhất Vô Bửu - Chương 37: Đau Lòng
Hôm nay bọn họ gạt hết công việc sang một bên để đưa cô đi chơi, mua sắm xong Thường Tôn Bắc đưa cô đi ăn, A Trực đề nghị ăn thịt nướng, Lý Tiết Ngọc cũng gật đầu đồng ý.
Cả ba đến nhà hàng dùng bữa, Thường Tôn Bắc thì ngồi lấy đồ ăn cho cô, A Trực thì nướng thịt, Lý Tiết Ngọc muốn giúp nhưng cả hai chẳng muốn cô động tay vào, cái gì cũng muốn làm cho cô mà thôi.
Lý Tiết Ngọc ngoan ngoãn ngồi đó ăn mà thôi, nhìn thấy tóc cô xõa xuống gây bất tiện, A Trực bên cạnh lấy dây cột tóc ra cột gọn gàng lên cho cô.
Cô giật mình.
“Cậu chuẩn bị từ khi nào vậy?” Thường Tôn Bắc bất ngờ.
“Không phải tóc em ấy dài sao, có lúc sẽ cần đến nên mang theo.”
“Người ngoài nhìn vào lại nghĩ cậu có bạn gái đó.” Anh lại nói.
“Cũng tốt, em cũng không có ý định yêu đương vào lúc này. Bị hiểu lầm như thế đỡ phiền phức.” A Trực đáp.
Thường Tôn Bắc bật cười.
“Tiết Ngọc, ăn có ngon không?”
Cô quay sang nhìn anh.
[Lần đầu tôi ra ngoài dùng bữa thế này.]
[Đồ ăn ngon lắm.]
“Vậy sau này nên đưa em ra ngoài nhiều hơn rồi.” Thường Tôn Bắc nói rồi lấy thêm thức ăn bỏ vào chén cô.
Lý Tiết Ngọc gật gật đầu, cô đang cảm thấy hạnh phúc vì được ăn ngon, còn ở bên cạnh hai người họ như thế này thật vui làm sao.
Giống như cô có hai người anh trai bên cạnh vậy.
A Trực và Thường Tôn Bắc cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô cười nhiều hơn trước, bọn họ nên sắp xếp công việc rồi đưa cô ra ngoài đi đây đi đó nhiều hơn.
Từ nhỏ cô luôn bị nhốt trong nhà, lại còn không được cho đi học, Lý Tiết Ngọc không có nỗi một người bạn bên cạnh, thế giới ngoài kia như thế nào cô càng không biết ra sao.
Thường Tôn Bắc và A Trực sẽ giúp cô nhìn thấy chúng, ngoài kia có nhiều cái đẹp như thế nào.
…
Mua sắm ăn uống xong thì Thường Tôn Bắc hỏi cô muốn đi đâu nữa không, Lý Tiết Ngọc nghĩ gì đó rồi đáp.
[Công viên giải trí.]
Cả hai cũng không hỏi gì thêm, gật đầu đồng ý rồi đưa cô đi ngay và luôn.
Đến nơi Lý Tiết Ngọc cảm thấy choáng ngợp với nơi này, trước đây luôn nhìn thấy trên ti vi bây giờ có thể bước chân đến đây làm cô không thể tin vào mắt mình được.
Thường Tôn Bắc và A Trực kéo cô đi chơi khắp nơi, có trò gì vui anh và A Trực đều muốn để cô thử, Lý Tiết Ngọc cũng rất háo hức nên cũng đồng ý thử mọi thứ.
Cái cuối cùng là nhà ma.
Lý Tiết Ngọc đứng giữa A Trực và Thường Tôn Bắc, cả ba đi vào.
“Tiết Ngọc à nếu em sợ có thể ôm lấy tôi đó.” Tôn Bắc bên trái lên tiếng.
“Tôi ở bên phải em.” A Trực nói.
Lý Tiết Ngọc nghe xong thì bật cười, cả ba cùng đi qua căn nhà ma đó, cứ nghĩ cô bước ra sẽ rất sợ hãi, không ngờ đi ra ngoài người sợ là Thường Tôn Bắc và A Trực.
Nhìn sắc mặt cả hai trắng bệch vì sợ kìa, Lý Tiết Ngọc chỉ có thể cười mà thôi.
“Xấu hổ quá đi.” Thường Tôn Bắc ngại ngùng quay mặt đi.
“Đáng sợ thật.” A Trực lẩm bẩm.
Cô khoanh tay nghiêng đầu nhìn cả hai rồi cười.
“Em không sợ sao?” Thường Tôn Bắc hỏi cô.
[Không sợ.]
[Trước đây trải qua nhiều thứ, những thứ đó còn đáng sợ hơn căn nhà ma đó.]
Thường Tôn Bắc cau mày lại, A Trực bên cạnh thì không hiểu gì.
“Chúng ta đi thôi.” Tôn Bắc nắm lấy tay cô rồi kéo đi.
A Trực ở phía sau đi theo, cô đã nói gì vậy nhỉ?
…
Vui chơi cả một ngày cuối cùng Lý Tiết Ngọc đã ngủ thiếp đi vì mệt, Thường Tôn Bắc cõng cô trên vai, thiên thần nhỏ của anh đã ngủ rồi.
“Cô ấy đã nói gì với anh vậy?” A Trực bên cạnh hỏi.
“Em ấy nói trước đây trải qua nhiều thứ còn đáng sợ hơn căn nhà ma đấy.”
“Nên em ấy không sợ nó.” Thường Tôn Bắc nói.
A Trực nhìn cô ngủ trên vai Thường Tôn Bắc.
“Cuối cùng cô ấy đã chịu bao nhiêu tổn thương chứ?” A Trực tự hỏi.
“Không biết.”
“Nhưng nếu biết chúng ta sẽ đau lòng chết mất.” Thường Tôn Bắc đáp.
Từ nhỏ đến lớn…tên lão Lý kia đã đối xử tệ với cô như thế nào?
Anh muốn biết, nửa lại không muốn, vì anh sợ, sợ mình sẽ đau lòng, đau lòng đến mức muốn giết chết tên họ Lý kia.
Loại cầm thú đó không xứng đáng làm ba của Lý Tiết Ngọc.
…
Anh và A Trực đưa cô về nhà, A Trực bế cô về phòng, xong xuôi mọi thứ thì đi ra.
A Trực kiểm tra lại lịch làm việc, nhớ ra ngày mai có cuộc họp lớn.
“Ngày mai chúng ta sẽ gặp anh Phong.” A Trực quay sang nói.
“Thì sao chứ?”
“Hôm nay em đã thấy anh ấy ở trung tâm mua sắm.” A Trực bảo.
“Vậy sao.”
“Nhìn thấy Tiết Ngọc vui vẻ chắc cậu ta thất vọng lắm.” Thường Tôn Bắc đáp.
A Trực im lặng không nói gì, không đúng, lúc đấy anh nhìn thấy rõ Lâm Hàn Phong đang nhìn cô, ánh nhìn đó rất khác, không giống như căm thù hay ghét bỏ cô.
Nhìn giống như Lâm Hàn Phong đang rất nhớ Lý Tiết Ngọc thì đúng hơn.
A Trực thở dài, chuyện ngày càng rắc rối hơn rồi đây.
Nếu như anh Bắc và Lâm Hàn Phong đều có tình cảm với cô thì…
Lý Tiết Ngọc là người chịu đau, anh chắc chắn về chuyện đấy.
…
Ngày hôm sau.
Thường Tôn Bắc ngồi nhìn Lâm Hàn Phong ở đối diện mình, anh mỉm cười.
Lâm Hàn Phong lại không có tâm trạng mấy, anh chỉ nhìn chứ không nói câu nào.
Cuộc họp bắt đầu và rồi kéo dài trong hai giờ đồng hồ, đến khi kết thúc thì tất cả đứng lên rời đi.
Nhìn thấy Thường Tôn Bắc chuẩn bị đi thì Lâm Hàn Phong lên tiếng.
“Tôn Bắc.”
Thường Tôn Bắc dừng chân lại.
“Có thể…để Lý Tiết Ngọc về bên tôi không?” Lâm Hàn Phong đứng dậy.
Thường Tôn Bắc quay đầu lại: “Ý cậu là gì chứ?”
“Tôi muốn đưa Tiết Ngọc về.”
Tôn Bắc bật cười: “Là cậu đẩy cô ấy đến chỗ tôi mà.”
“Sao? Nhớ Hứa Linh Lung quá nên muốn đưa Tiết Ngọc về làm thế thân, để cậu nhìn ngắm vơi đi nỗi nhớ về người phụ nữ đó à?”
“Hàn Phong, cậu đang tổn thương cô ấy đấy, cô ấy vô tội.”
“Không…không phải…”
“Tôi…”
“Đến cả nói cậu cũng không thể nói rõ, vậy tôi lấy gì giao Lý Tiết Ngọc cho cậu đây?”
“Em ấy ở chỗ tôi rất tốt, cũng đang rất hạnh phúc.”
“Lâm Hàn Phong cậu không biết Lý Tiết Ngọc đã chịu biết bao tổn thương đâu.”
“Từ nhà họ Lý đến chỗ cậu, em ấy luôn chịu đau và chịu khổ mà thôi.”
“Tôn Bắc.” Lâm Hàn Phong nhìn anh.
Thường Tôn Bắc nhún vai: “Người ở chỗ tôi.”
“Cậu có muốn cướp cũng không cướp được đâu.”
“Trừ khi cô ấy chọn quay về bên cạnh cậu thì tôi sẽ để cô ấy đi.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đã nói chuyện của cậu và Hứa Linh Lung cho Tiết Ngọc biết rồi.”
“Chắc bây giờ cô ấy hận cậu lắm.”