Vận Rủi: Một Mất Một Còn - Vô Nhất Vô Bửu - Chương 35: Chữa Lành
Lý Tiết Ngọc nhăn mặt lại, cũng không biết A Trực đâu rồi, cô muốn nhờ anh nhưng mấy việc này lại đi nhờ đàn ông thì cô có chút ngại, vả lại cô còn đang ở nhà chỗ của cả hai, khi không bắt anh làm mấy chuyện này thì có hơi…
Cô nhắm mắt lại, định đợi bớt đau rồi mới ra ngoài.
Lúc này A Trực về nhà, cô giật mình ngồi lên. A Trực thấy cô ở phòng khách thì đi đến, anh đưa cho cô túi đồ lớn.
“Tôi không biết cô dùng loại nào nên lấy hết.” Anh bảo.
Lý Tiết Ngọc ngơ ngác, sao anh lại biết được chứ?
“Cầm lấy đi.” Anh nói.
Cô vội đưa tay nhận đồ rồi đứng lên chạy vào nhà vệ sinh.
Lát sau cô đi ra thì thấy A Trực đang ôm ga giường và chăn của mình ra ngoài. Cô chạy tới chỗ anh.
“Bẩn rồi, để tôi đem đi giặt rồi thay cho cô cái mới.” A Trực nói.
Cô lúng túng, làm sao lại để anh làm chuyện đó được chứ, Lý Tiết Ngọc muốn giành lại thì A Trực nói: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Cô kéo áo anh.
A Trực cười: “Không sao đâu.”
Cô lắc đầu.
Bộ dạng lúng túng ngại ngùng của Lý Tiết Ngọc lúc này thật đáng yêu.
“Tôi giặt giúp cô thôi mà, cô đừng nghĩ ngợi gì nhiều.”
“Anh Bắc mà biết sẽ cũng muốn làm thay cho cô thôi.”
Lý Tiết Ngọc vẫn giữ lấy áo anh, A Trực bị sự quyết tâm của cô nên đành nhường bộ mà thôi
“Được rồi.”
A Trực đưa chăn và ga giường cho cô, Lý Tiết Ngọc vội ôm lấy rồi chạy vào phòng giặt đồ.
Anh chỉ biết cười, mấy chuyện này để anh làm thì có sao đâu chứ?
Trước đây ở cô nhi viện công việc gì anh cũng làm qua rồi.
Cả việc giết người kể từ khi đi cùng Thường Tôn Bắc cho đến bây giờ.
A Trực bắt đầu xem Lý Tiết Ngọc là em gái của mình rồi.
…
Buổi tối.
Thường Tôn Bắc quay về nhà, mẹ nó chứ không biết họp cái gì mà kéo dài đến tận bây giờ.
A, anh muốn ăn đồ ăn cô nấu quá.
Thường Tôn Bắc bước vào trong, thấy A Trực đang đứng bếp thì nhăn mặt.
“Sao lại là cậu?” Anh hỏi.
“Tiết Ngọc bị đau, hôm nay em nấu bữa tối.” A Trực đáp.
“Bị đau? Bị làm sao chứ?” Thường Tôn Bắc lo lắng.
Lúc này cô bước ra, cả ba nhìn nhau, cô ngại ngùng cúi đầu xuống.
“Em bị đau chỗ nào?” Anh vội đi đến chỗ cô.
Lý Tiết Ngọc lắc đầu.
“Anh Bắc.” A Trực gọi anh.
Thường Tôn Bắc xoay đầu, A Trực ra hiệu gì đó nên Thường Tôn Bắc mới không hỏi nữa.
“Em bị đau thì vào nghỉ đi.” Anh vỗ về cô.
[Tôi muốn giúp anh ấy.]
“Không được.”
[Nhưng mà tôi…]
“Tôi bảo em nghỉ ngơi đi.” Thường Tôn Bắc nghiêm túc nói.
Lý Tiết Ngọc có chút sợ liền gật đầu đồng ý, cô về lại phòng mình, quả thật cơ thể khó chịu làm sao, bụng lại còn đau âm ỉ như thế này.
“Em ấy bị sao?” Thường Tôn Bắc đi tới hỏi A Trực.
A Trực ghé sát tai anh nói nhỏ.
Thường Tôn Bắc nghe xong đơ luôn, mấy việc này lần đầu anh gặp phải nên cũng không biết làm sao.
“Có vẻ cô ấy đang rất đau.”
“Đau sao? Tại sao đau chứ?”
A Trực lấy máy tính bảng ra tra gì đó rồi đưa cho Thường Tôn Bắc.
“Mỗi khi đến kì thường sẽ đau bụng.” A Trực nói.
Thường Tôn Bắc ngồi đó nghiêm túc xem, A Trực có chút khựng lại.
Quả thật là đang rất lo lắng cho cô sao? Bất ngờ thật đấy.
…
Lâm gia.
Lâm Hàn Phong mở mắt ra, anh nhìn thấy Lý Tiết Ngọc nằm bên cạnh mình.
“Tiết Ngọc sao?” Anh không tin vào mắt mình, người nằm kế bên thật sự là cô sao?
Lâm Hàn Phong đưa tay lây cô dậy, cô đưa tay dụi mắt nhìn anh rồi cười.
“Tiết Ngọc…là em sao?”
“Không phải em ở chỗ Thường Tôn Bắc sao? Sao có thể…”
Cô nhìn anh cười.
Nụ cười trước đây luôn dành cho anh.
“Anh nói gì vậy? Em là Hứa Linh Lung mà.”
“Hứa…Hứa Linh Lung cái gì chứ?”
Lâm Hàn Phong giật mình ngồi lên, không đúng, gương mặt đó chính là Lý Tiết Ngọc mà.
Anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi và hoài nghi, anh nhìn hai tay mình đang run rẩy, anh cảm thấy bản thân mình sắp không phân biệt nổi ai là Lý Tiết Ngọc ai là Hứa Linh Lung nữa rồi.
Lâm Hàn Phong xuống giường, anh đi tới tủ lấy thuốc ra uống, Lý Tiết Ngọc rời khỏi đây làm cho Lâm Hàn Phong trở nên điên dại thật rồi.
Anh nhìn viên thuốc trong tay.
“Mình…đang nhớ Lý Tiết Ngọc sao?”
Thật sự đang rất nhớ cô lắm sao? Anh cũng không biết nữa, tâm trí của anh lúc này chỉ có hình bóng của Lý Tiết Ngọc mà thôi.
Lâm Hàn Phong sớm đã hết tình cảm với Hứa Linh Lung rồi, ngưòi anh quan tâm lúc này chỉ có cô mà thôi.
Anh thừa nhận…mình có tình cảm với Lý Tiết Ngọc.
“Tôi nhớ em quá.”
“Liệu còn cơ hội đưa em về bên tôi không?”
Chính tay anh đẩy cô đi, anh còn hi vọng nhìn thấy cô về bên cạnh anh nữa không chứ?
Lý Tiết Ngọc chắc đang hận anh lắm.
Lâm Hàn Phong cũng hối hận rồi, hối hận như lời Thẩm Miên Miên và Mặc Triết nói trước đây.
…
Nhà Thường Tôn Bắc.
“Tiết Ngọc, tôi vào được không?” Thường Tôn Bắc đứng ngoài gõ cửa rồi hỏi.
Lý Tiết Ngọc đi ra mở cửa cho anh, trên tay anh còn cầm li nước gì đó.
Thường Tôn Bắc bước vào, anh đưa nước cho cô.
“Tôi nghe nói uống cái này sẽ đỡ đau bụng đó, tôi đã học và nấu cho em.” Thường Tôn Bắc nói.
Lý Tiết Ngọc nhìn thấy băng dán trên tay anh, Thường Tôn Bắc vào bếp đã đứt tay còn bị bỏng thế này rồi.
[Tay của anh bị thương rồi.]
“Tôi vốn không có hợp với chuyện bếp núc mà.”
“Nhưng mà tôi muốn nấu cho em uống.” Anh cười.
Lý Tiết Ngọc có chút cảm động.
[Cảm ơn anh.]
“A, tôi có mua thêm túi chườm cho em đấy.” Thường Tôn Bắc nói xong chạy ra ngoài lấy rồi đưa cho cô.
“Đặt ở bụng sẽ thấy dễ chịu hơn.” Anh bảo.
[Anh không cần phải…]
Cô cũng không biết nên nói gì với người đàn ông này nữa.
Thường Tôn Bắc biết anh đang nghĩ gì, anh sát lại gần cô.
“Ở chỗ này, mọi thứ tốt nhất tôi đều sẽ dành cho em.”
“Tôi không muốn em chịu đau khổ nữa.”
“Cười nhiều lên nhé thiên thần của tôi.”
…
Ngày hôm sau.
Ở công ty nhưng tâm tư của Thường Tôn Bắc đều để ở nhà, dĩ nhiên là ở chỗ Lý Tiết Ngọc rồi.
Anh đưa mắt nhìn màn hình máy tính, lúc này cô đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy hình ảnh cô mãi mê làm việc mà anh bật cười.
Thường Tôn Bắc cũng không rảnh rỗi, anh lấy máy tính bảng bên cạnh ra xem gì đó.
Bên trong toàn bộ đều là thông tin của Lý Tiết Ngọc, đại khái về cô như thế nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
Chỉ có một chuyện anh không biết, đó là lí do vì sao cô lại không mở miệng nói chuyện.
Lúc này A Trực đi vào, anh thấy Thường Tôn Bắc đang mãi mê xem gì đó thì tò mò.
“Anh Bắc.”
“A Trực.”
“Anh vẫn còn điều tra về Tiết Ngọc sao?”
“Có một chuyện tôi muốn biết nên là…”
Vừa dứt câu thì anh nhận được tin nhắn từ tay thám tử, cũng chính là người phụ trách việc điều tra về Lý Tiết Ngọc.
Thường Tôn Bắc mở ra đọc, xem xong thì sắc mặt cũng thay đổi.
A Trực thấy vậy cũng cầm lên xem, cả hai đều bất ngờ.
“Mẹ kiếp.”
A Trực đặt máy xuống, anh không tin được chuyện đó lại xảy ra với cô.
“Cái tên họ Lý đó có phải con người không vậy? Đó là con gái của ông ta đấy, là cốt nhục ông ta sinh ra.”
“Anh Bắc…”
Thường Tôn Bắc hầm hực, lúc này anh thật sự muốn giết lão Lý làm sao.
“Chúng ta cần thời gian.”
“Chúng ta sẽ chữa lành vết thương trong lòng cho cô ấy.”
“Em và anh sẽ làm được mà.”