Vận Rủi: Một Mất Một Còn - Vô Nhất Vô Bửu - Chương 34: Em Hãy Tự Tin Lên
Lý Tiết Ngọc giật mình dậy thì đã chín giờ rồi, cô vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân rồi chạy ra ngoài.
Bình thường cô đều thức sớm, hôm qua vì mệt quá mà ngủ say đến mức không hay biết gì.
“Phải mang dép vào chứ.”
“Lạnh chân đó.” Thường Tôn Bắc đứng ở cửa nhìn cô nói.
Lý Tiết Ngọc bị dọa cho giật mình.
“Hì.”
“Em ngủ có ngon không?”
Em? Ai em anh vậy chứ? Mới một đêm đổi xưng hô luôn là sao chứ?
[Ngủ ngon.]
“Thế thì tốt rồi, ra ngoài ăn sáng đi.” Thường Tôn Bắc kéo cô đi.
Lý Tiết Ngọc thấy làm lạ, hôm nay anh ta không cần phải ra ngoài sao? Cô nhìn phần ăn được chuẩn bị sẵn liền quay sang nhìn Thường Tôn Bắc bằng ánh mắt hoài nghi.
“Là A Trực nấu.” Thường Tôn Bắc biết cô muốn hỏi gì rồi, anh đặt li sữa xuống rồi bảo.
“Bình thường là cậu ấy là việc nhà cửa, nấu nướng dọn dẹp đều do A Trực làm.” Thường Tôn Bắc đưa tay kéo ghế ngồi.
Lý Tiết Ngọc cũng ngồi xuống. Cô bắt đầu ăn sáng, lần đầu có ai đó nấu cho cô ăn, từ trước đến nay đều là Lý Tiết Ngọc nấu cho người khác, lúc ở Lâm gia chịu khổ cũng là ăn cơm thừa của người ta.
Ở nơi này cô lại được đối đãi tốt, Thường Tôn Bắc và A Trực cũng rất để ý đến cô.
[Đồ ăn ngon lắm.]
Thường Tôn Bắc ngồi cạnh chỉ cười: “A Trực mà biết được sẽ rất vui lắm đó.”
Vì trước đây mấy cô bạn gái cũ của anh đều chê A Trực nấu ăn dở tệ, không sánh bằng những món ngon đắt tiền ở ngoài nhà hàng năm sao. A Trực giỏi bếp núc, may vá, chăm sóc người khác, là người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt. Chỉ tiếc là cậu ta không có duyên với phụ nữ cho lắm.
[Bình thường là anh ấy nấu ăn sao?]
“Phải, tôi làm gì biết nấu chứ. Mỗi lần vào bếp đều lộn xộn cả lên.” Thường Tôn Bắc thở dài.
[Anh chỉ nên ăn thôi.]
“Hay em chỉ tôi nấu ăn đi? Dạy tôi từng chút từng chút cũng được, biết đâu tôi sẽ tiến bộ thì sao?” Thường Tôn Bắc chống tay lên làm vẻ đáng yêu trước mặt cô.
Cô lại rõ ra biểu cảm khinh bỉ anh.
“Đừng nhìn tôi vậy chứ, tôi đau lòng lắm đó.”
[Chuyện hôm qua.]
“Hửm?” Anh nghiêng đầu.
[Tôi muốn ở lại đây.]
Thường Tôn Bắc cười: “Em có thể ở lại đây, căn nhà này em tùy ý sử dụng.”
[Tôi không ăn không nằm rồi đâu.]
[Tôi sẽ làm giúp việc cho các anh.]
[Nấu cơm giặt giũ tôi có thể làm.]
[Chỉ cần cho tôi một chỗ ở tôi sẽ làm hết.]
Thường Tôn Bắc đưa tay ra xoa đầu cô: “Em có thể không làm gì hết.”
“Tôi không ép em làm, nhưng nếu em thích cứ theo ý em.”
Lý Tiết Ngọc nhìn anh.
“Chỗ này cũng chỉ có hai chúng tôi, cũng rất cô đơn đó.”
“Có em đến đây chúng tôi cũng thấy vui hơn.” Anh xoa xoa hai má cô.
“Em đó, em gầy lắm rồi. Phải kêu A Trực bồi bổ cho em mới được.”
[Không cần đâu.]
“Sao lại không cần chứ, em xem tay chân em thành ra thế này rồi.” Anh lại nắm tay cô lên.
“Trời lạnh đừng có ngồi đó giặt quần áo bằng tay nữa đấy, em có thể dùng máy hoặc bảo A Trực đưa đến tiệm giặt ủi. Quần áo không mặc được nữa thì bỏ đi, em đừng bận tâm đến.”
[Đó không phải quần áo của anh sao?]
“Mua cái khác là được mà.” Thường Tôn Bắc nói.
Đúng là đừng dạy người giàu tiêu tiền.
Thường Tôn Bắc lấy ra một phong bì đưa cho cô.
“Giữ lấy đi, em muốn mua gì thì mua.”
Cô đưa lại cho anh.
[Không cần đâu.]
“Nhưng mà…”
[Tôi không cần tiền của anh.]
[Tôi cũng không có ý định làm bạn tình với anh.]
Thường Tôn Bắc thở dài: “Tôi đâu ép em làm việc đó.”
“Ở nơi này em cứ sống theo ý của mình, em muốn làm gì thì làm đó, đừng nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.”
“Còn nữa, hãy ngẩng cao đầu lên.”
“Em hãy tự tin lên chứ.”
…
Luyên thuyên mãi cuối cùng Thường Tôn Bắc cũng chịu ra khỏi nhà, anh bảo sẽ đến công ty dự cuộc họp gì đó.
Lý Tiết Ngọc dọn dẹp nhà cửa xong thì lên giường nằm nghỉ, trời đã lạnh hơn rồi nên cô chỉ muốn chui vào trong chăn ngủ mà thôi.
Cũng may là Thường Tôn Bắc đi làm rồi, không cô nhức đầu chết mất.
Cô nằm đấy, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Buổi chiều.
A Trực về nhà trước, Thường Tôn Bắc bảo anh về xem Lý Tiết Ngọc như thế nào, để cô một mình anh không yên tâm.
Cốc cốc
“Tiết Ngọc.” A Trực đứng bên ngoài phòng cô gõ cửa.
Lý Tiết Ngọc ngồi lên, tự dưng cô cảm thấy bụng đau dữ dội, nhìn xuống bên dưới thì…
Thôi xong rồi.
Cô hoảng loạn không biết làm sao, bà dì đến bất ngờ như vậy cô không đỡ kịp, còn làm bẩn ga giường rồi.
“Cô ngủ sao?” A Trực đứng bên ngoài hỏi.
Lý Tiết Ngọc không biết làm sao.
“Cô có sao không?”
“Cô không ra ngoài thì tôi xin phép vào nhé.”
Lý Tiết Ngọc muốn ngăn anh nhưng không thể.
A Trực bước vào, anh đi đến bên giường nhìn cô, Lý Tiết Ngọc chỉ biết chui vào trong chăn.
“Anh Bắc bảo tôi về xem cô như thế nào.”
“Cô có sao không?”
Lý Tiết Ngọc nằm trong chăn lắc đầu.
“Có ổn không vậy? Có bị bệnh không? Hôm qua cô đã ngồi ngoài trời lạnh hơn ba tiếng đó.”
Cô ở bên trong không biết nên trả lời như thế nào.
A Trực cúi xuống, anh nhìn thấy gì đó liền cau mày.
“Tôi hiểu rồi.”
Nói xong anh ra ngoài, Lý Tiết Ngọc nghe tiếng đóng cửa thì mới thở nhẹ ra.
Sống…sống rồi.
Mà anh ấy nhìn thấy gì vậy chứ?