Vận Rủi: Một Mất Một Còn - Vô Nhất Vô Bửu - Chương 33: Tấm Chân Tình
“Ăn tối thôi.” A Trực bảo.
Cô đi đến kéo ghế ngồi xuống. Thường Tôn Bắc cũng chu đáo đưa bát cơm nóng cho cô, Lý Tiết Ngọc đưa tay nhận lấy.
“Ăn cơm thôi, tôi đói lắm rồi.” Thường Tôn Bắc cầm đũa lên.
“Đúng là ăn đồ cô nấu vẫn thấy ngon nhất. Hi vọng sau này cô có thể nấu nhiều món ngon hơn cho chúng tôi thưởng thức đó.”
“Phải rồi, sau này mong cô giúp đỡ cho.” A Trực quay sang bảo.
Lý Tiết Ngọc ngây ngốc nhìn cả hai, đây…có phải là gia đình mới của cô không?
Cô gật đầu đồng ý, Thường Tôn Bắc mỉm cười, anh gắp thức ăn bỏ vào bát cô.
“Ăn đi, đừng có nhìn nữa.”
“Sau này đã là người một nhà rồi.”
…
Lâm gia.
Lý Tiết Ngọc đã đến chỗ Thường Tôn Bắc được hai hôm rồi. Lâm Hàn Phong muốn biết tình hình của cô hiện tại ra sao, ở chỗ anh ta liệu cô có biết về chuyện của anh và Hứa Linh Lung hay không.
Đã bảo sẽ về nhà cùng nhau…cuối cùng lại chỉ có mình anh trở về.
Lâm Hàn Phong thở dài, anh đứng dậy đi sang phòng cô.
Cạch
Thẩm Miên Miên nhìn thấy anh liền đứng lên: “Anh…”
“Tôi…” Lâm Hàn Phong không biết nói gì.
“Làm phiền rồi.” Anh định quay người đi thì Thẩm Miên Miên lên tiếng.
“Tại sao…tại sao lúc đó anh lại để em ấy bị đưa đi như thế? Anh còn nói những lời quá đáng trước mặt Tiết Ngọc, anh biết rõ con bé sẽ đau lòng đến mức nào mà.” Thẩm Miên Miên hỏi anh.
“Tôi cũng không còn cách nào.”
“Muốn thì sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lí do.”
“Chỉ là anh chưa xem trọng em ấy thôi.”
“Dù sao em ấy cũng chỉ là người thay thế trong mắt anh.”
“Cô…”
“Tôi thì sao chứ? Anh nghĩ anh giấu được sao? Tôi đã vào căn phòng đấy, tôi cũng tận mắt nhìn thấy bức ảnh treo bên trong. Quả thật rất giống, nhưng Lý Tiết Ngọc chính là Lý Tiết Ngọc.”
“Ông chủ Lâm, tôi xin phép nghỉ việc.”
“Tôi không muốn làm cho anh nữa.”
“Cô…”
Thẩm Miên Miên cúi xuống cầm hành lí của mình rồi tiến ra cửa.
“Anh nhất định sẽ hối hận vì đã đánh mất Lý Tiết Ngọc.” Thẩm Miên Miên nhìn anh nói.
“Ha…” Lâm Hàn Phong đơ luôn.
Thẩm Miên Miên cứ thế rời đi, cô cũng không muốn làm việc cho người đàn ông vô lương tâm này nữa, chỉ có thể cầu mong Lý Tiết Ngọc ở chỗ người đàn ông kia không chịu khổ mà thôi.
Cô cứ vậy mà rời khỏi Lâm gia, bây giờ đã trễ Thẩm Miên Miên cũng không biết nên đi đâu.
Thẩm Miên Miên ngồi ở trạm xe buýt, cô chống tay suy nghĩ mình nên đi về đâu. Lý Tiết Ngọc không còn ở đấy nữa nên cô cũng không luyến tiếc gì mà rời đi.
Ban đầu cô ở lại Lâm gia cũng vì Lý Tiết Ngọc.
Tuyết đầu mùa khiến cô lạnh run cả lên, nếu không nhanh tìm chỗ ngủ cô sẽ chết cóng mất.
Bỗng có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, Thẩm Miên Miên ngơ ra.
Uông Thừa bước xuống xe.
“Cô làm gì ở đây vậy?” Uông Thừa đi tới hỏi.
Vừa nãy anh nhìn thấy bóng dáng Thẩm Miên Miên nên đã quay xe lại đây.
“Tôi…tôi…”
“Vào xe đi.” Uông Thừa lấy khăn choàng của mình choàng lên cho cô.
“Tôi…”
“Giữ ấm đã rồi nói.”
…
Cuối cùng là vẫn ngồi lên xe của Uông Thừa. Thẩm Miên Miên ngồi bên cạnh nhìn anh: “Tôi…vừa nghỉ việc chỗ Lâm Hàn Phong.”
“Vì Lý Tiết Ngọc sao?” Uông Thừa hỏi.
“Ừ.”
“Anh Phong cũng có nổi khổ riêng của mình.”
“Nỗi khổ cái con khỉ.” Thẩm Miên Miên lẩm bẩm.
Uông Thừa bật cười: “Cô đúng thật là…”
“Mà đã biết nên đi đâu chưa? Nửa đêm ôm đồ chạy khỏi Lâm gia như thế này cô cũng gan thật.”
“Chưa, tôi chưa…”
“Vậy về nhà tôi đi.” Uông Thừa đề nghị.
“Hả?”
“Yên tâm đi tôi không làm gì cô đâu.” Uông Thừa quay sang nhìn cô.
“Ai mà biết được chứ, dù sao anh và Lâm Hàn Phong cũng thân thiết với nhau như vậy.”
“Tôi không tùy tiện như cô nghĩ đâu.”
“Trước mắt cô nên tìm chỗ ngủ qua đêm nay đi.”
…
Nhà Uông Thừa.
Thẩm Miên Miên bước vào trong, đây chỉ là căn hộ bình thường, cô không nghĩ người như Uông Thừa lại chọn ở một chỗ như vậy.
Cô còn tưởng là một căn biệt thự to như Lâm gia ấy chứ. Xem ra anh ta cũng sống rất giản dị, khác xa với những gì cô nghĩ.
“Vào nhà đi.” Uông Thừa nói.
“Tôi sống một mình, cũng không thường xuyên về nhà.” Uông Thừa nói, anh bật máy sưởi trong nhà lên.
“Ở đây có hai phòng ngủ, cô cứ ở phòng bên phải đi.” Anh chỉ tay về phía căn phòng.
“Cảm ơn.” Thẩm Miên Miên gật đầu.
“Đi tắm đi không lại bệnh.” Uông Thừa xoa đầu cô rồi cũng về phòng của mình.
Nếu anh không xuất hiện có lẽ Thẩm Miên Miên đã chết cóng ngoài đường thật rồi.
…
Thường Tôn Bắc bước ra khỏi phòng ngủ của cô, Lý Tiết Ngọc đã thiếp đi, anh vào trong bật máy sưởi lên.
“Anh Bắc.”
“Đã ngủ rồi, hai mắt cũng sưng hết cả lên.” Thường Tôn Bắc cầm gói thuốc lá rồi nói.
“Khóc cũng lâu như vậy mắt dĩ nhiên sưng rồi.” A Trực bảo.
“Lúc nãy…là anh cố tình sao?” A Trực ngồi xuống hỏi.
Thường Tôn Bắc chỉ cười: “Vẫn là A Trực hiểu tôi nhất.”
Chỉ là anh đang muốn cô biết được mọi chuyện sau đó khóc một trận để thoải mái hơn thôi. Còn hơn là nhìn thấy một Lý Tiết Ngọc chỉ biết cắm đầu làm việc rồi tỏ ra mình không bị làm sao hết.
Nói không sao là nói dối, cô ấy vốn bị tổn thương từ thể xác đến tinh thần rồi. Cảm xúc vỡ òa như thế cũng tốt, biết được mọi chuyện lại càng hay, Lý Tiết Ngọc sẽ không còn luyến tiếc gì về Lâm Hàn Phong hay nghĩ mình là con ngốc bị lừa dối trong thời gian dài nữa.
Anh cũng thành công có thể giữ cô ở lại đây, có thể xem anh là chỗ dựa vững chằ cho mình rồi.
Một công đôi chuyện.
“Anh cứ định giữ cô ấy thế này sao?”
“Sao vậy?” Thường Tôn Bắc hỏi.
“Không giống anh mấy.” Anh Bắc vốn thay bạn gái như thay áo, phụ nữ đến nhà này không biết là bao nhiêu, sau khi thỏa mãn xong thì liền cho họ một số tiền rồi rời đi, có ngưòi đến cũng vì tiền, có người đến cũng vì địa vị.
Nhưng chẳng có ai thật lòng với Thường Tôn Bắc, cũng không ai có thể ở lại căn nhà này quá một tuần.
Dĩ nhiên bạn giường hay bạn gái cũ của Thường Tôn Bắc cũng chưa có ai nấu cho anh ấy một bữa cơm hay ủi cho anh ấy cái áo nổi.
Lý Tiết Ngọc lại sẵn sàng làm những chuyện đó.
“Cậu nghĩ tôi có nên nghiêm túc với cô ấy không?”
“Anh Bắc, anh chỉ mới gặp Lý Tiết Ngọc hai hôm mà thôi.”
“Hai hôm thì hai hôm, nhưng mà tôi cảm giác mình rất thích cô ấy.”
“Đây là cảm giác yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?”
“Cái nhìn đầu tiên của anh Bắc đối với cô ấy không phải là giống Hứa Linh Lung sao?” A Trực nhăn mặt.
Thường Tôn Bắc im luôn.
A Trực thở dài: “Lý Tiết Ngọc chỉ mới 19 tuổi, anh Bắc nên cân nhắc.”
“Anh cũng nên nghiêm túc nghĩ về việc yêu đương của mình đi.”
“Tôi đang rất nghiêm túc.” Thường Tôn Bắc đáp.
“…” Nghiêm túc chỗ nào vậy? Anh nói tôi nghe đi.
“Quyết định rồi.” Thường Tôn Bắc thốt lên.
A Trực nghiêng đầu.
“Tôi sẽ theo đuổi cô ấy, dùng tấm chân tình này để cô ấy đồng ý trở thành bạn gái của tôi.”
“…”
A Trực đứng lên đi về phòng luôn.
Anh ở đấy luyên thuyên đi, Lý Tiết Ngọc mà nghe thấy sẽ đánh anh cái nữa đấy.