Vận Rủi: Một Mất Một Còn - Vô Nhất Vô Bửu - Chương 32: Cùng Về Nhà Nào
Ở bên cạnh Lâm Hàn Phong lâu như vậy cũng không hay biết gì về chuyện đó sao? Đúng là tội nghiệp.
[Anh luôn nhắc đến cái tên Hứa Linh Lung từ khi tôi đến đây.]
[Cô ấy là ai?]
Thường Tôn Bắc nhìn cô rồi cười: “Cô đúng là không biết gì hết.”
“Ngồi xuống đi, bình tĩnh và nghe tôi nói.”
Lý Tiết Ngọc đi đến sofa đối diện ngồi xuống.
Hứa Linh Lung chính là bạn gái cũ của Lâm Hàn Phong, bọn họ đã chia tay cách đây năm năm rồi. Cô và cô ấy có gương mặt rất giống nhau, Lâm Hàn Phong vừa yêu vừa hận cô gái đó nên vừa nhìn thấy Lý Tiết Ngọc thì phản ứng mạnh như vậy.
Thường Tôn Bắc cũng mở hình Hứa Linh Lung đưa cho cô xem.
Cô nhìn bức ảnh thì giật mình, quả thật rất giống nhau, Hứa Linh Lung còn xinh đẹp hơn cả cô nữa, nhưng trông có vẻ tuổi tác của họ chênh lệch rất lớn.
“Tôi và cậu ta từng yêu cùng một người phụ nữ.” Thường Tôn Bắc nói.
Cô ngẩng đầu lên rồi cau mày lại, là sao chứ?
“Nhưng tôi khác với Lâm Hàn Phong, tôi vốn quên người phụ nữ đó rồi. Chỉ là tôi cảm thấy cô ta to gan khi dám bắt cá hai tay giữa tôi và cậu ấy, còn sẵn tay ôm một số tiền lớn rồi bỏ đi.”
“Tôi cũng không giống cậu ta, si tình, đã năm năm rồi vẫn vừa yêu vừa hận vừa không ngừng nhớ đến cô ta.” Thường Tôn Bắc nói.
Lý Tiết Ngọc đã đơ ra luôn rồi.
“Tôi không xem cô là thế thân như Lâm Hàn Phong, tôi thật tình rất thích cô, đó là lí do tôi đưa cô về đây.”
“Cô có thể ở lại chỗ này, cũng có thể làm bạn giường với tôi.” Thường Tôn Bắc nhìn cô cười.
Lý Tiết Ngọc đứng lên, cô đưa tay tát anh một cái rồi chạy ra ngoài.
A Trực đứng bên cạnh mà giật mình theo, cô nhóc này…
“Anh Bắc…”
Thường Tôn Bắc đưa tay lên xoa xoa má, khi không sao lại đánh anh vậy chứ?
Đúng là đau thật.
“Lần đầu bị phụ nữ đánh.” Thường Tôn Bắc nói.
“Cô ấy…”
“Cô ta không đi xa đâu, cậu đừng lo.”
“Ngoài chỗ này ra Lý Tiết Ngọc sớm đã không còn nơi để về nữa.” Thường Tôn Bắc bảo.
A Trực không hiểu tại sao Thường Tôn Bắc lại đề nghị chuyện đó với Lý Tiết Ngọc, anh ấy biết rõ cô ấy sẽ không đồng ý, cũng không chấp nhận được việc mình chỉ là thế thân của Hứa Linh Lung ở trong mắt Lâm Hàn Phong mà thôi.
Không biết vì lí do gì mà Thường Tôn Bắc lại nói như thế.
…
Ba giờ sau.
Lý Tiết Ngọc ngồi trên xích đu ở công viên đã ba tiếng rồi, cô chạy ra ngoài không mang theo áo ấm cũng chẳng kịp mang giày hay dép vào.
Cô ngồi đó, đầu cúi xuống, mắt đã sưng lên lúc nào không hay. Lý Tiết Ngọc không nghĩ mình chỉ là thế thân trong mắt Lâm Hàn Phong, lúc nãy nhìn thấy ảnh của Hứa Linh Lung cô cảm giác bản thân mình không bằng một góc cô gái đó nữa, cô ấy rất xinh đẹp, đứng cạnh Lâm Hàn Phong rất đẹp đôi.
Chỉ tiếc là Hứa Linh Lung đã phản bội anh ấy, bắt cá hai tay rồi ôm tiền bỏ trốn mà thôi. Mà…Lâm Hàn Phong lại không thể quên được cô ấy, suốt năm năm qua vừa yêu vừa hận Hứa Linh Lung.
Đó cũng là lí do lần đầu anh nhìn thấy cô lại ghét cay ghét đắng như thế, thì ra Lâm Hàn Phong chỉ là đang giận cá chém thớt, muốn tìm chỗ trút giận mà thôi. Rồi sau đó anh lại xem cô là Hứa Linh Lung, người mà anh yêu sâu đậm, đó cũng là lí do anh thay đổi thái độ muốn đối xử tốt với cô, sợ làm cô đau giống như sợ Hứa Linh Lung tổn thương vậy.
Ha…cuộc đời mày sao thất bại thế Lý Tiết Ngọc? Cả đời này chẳng lẽ không có ai thật lòng ở bên cạnh mày sao.
Mày có nên sống tiếp không?
…
Thường Tôn Bắc nhìn đồng hồ, cô đã đi vài tiếng rồi vẫn chưa về nhà.
“Tuyết rơi rồi.” A Trực thốt lên.
Tuyết? Không phải dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết rơi vào tuần sau sao? Sao bây giờ lại…
Nghĩ đến lúc Lý Tiết Ngọc chạy ra khỏi nhà không mang theo gì, Thường Tôn Bắc vội đứng lên.
“Anh Bắc anh đi đâu vậy?” A Trực chạy ra hỏi.
“Đi tìm cô nhóc đó về.” Thường Tôn Bắc mang giày vào rồi quay lưng đi.
“Anh Bắc…”
A Trực nhìn cánh cửa đóng sầm lại, người khiến cô ấy bỏ đi là anh mà, sao bây giờ lại chạy đi tìm như thế này?
Thường Tôn Bắc chạy một vòng để tìm cô, anh nhớ ra gần đây có công viên liền đến đó xem thử.
“Đây rồi.”
Thường Tôn Bắc tiến tới chỗ cô, anh ngồi thấp người xuống khoác áo ấm lên cho Lý Tiết Ngọc.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Thường Tôn Bắc đưa tay lên lau nước mắt cho cô và phủi tuyếi rơi trên tóc đi.
“Đừng khóc nữa.” Anh mỉm cười.
“Tôi thừa nhận với cô ban đầu nhìn thấy cô ở sòng bài tôi đã nghĩ cô là Hứa Linh Lung. Lúc đó cô còn không biết tôi, tôi còn nghĩ cô giả điên giả khùng không biết chuyện gì rồi quay về ở cạnh Lâm Hàn Phong.”
“Nên tôi mới đưa cô đi như thế.”
“Nhưng mà…tôi đã lầm thật rồi, cô không phải là Hứa Linh Lung thật. Cô là Lý Tiết Ngọc, một cô gái xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, tôi rất thích đồ ăn cô nấu đó.”
“Lúc đưa cô về tôi cũng không biết làm sao với cô, nhưng bây giờ thì tôi biết rồi. Cô có thể làm bạn gái tôi, cũng có thể ở lại chỗ tôi làm người chăm sóc cho tôi và A Trực.”
“Hai người đàn ông ở chung như chúng tôi cũng cô đơn lắm đó, cơm nước cũng không được ăn ngon.”
“Có cô ở đây thích thật.” Thường Tôn Bắc nắm lấy hai tay cô xoa xoa.
Tay cô ấy lạnh quá…
“Hức…hức…”
Cô nhìn anh rồi thút thít, Thường Tôn Bắc vỗ về cô: “Cô có quyền biết về chuyện của Hứa Linh Lung.”
“Cậu ta lừa dối cô là không đúng, xem cô là chỗ trút giận lại càng sai.”
“Cô cũng không cần về bên cạnh cậu ta nữa.”
“Nào, có thể về nhà cùng tôi không?” Anh nhẹ nhàng bảo.
Lý Tiết Ngọc cứ ngây ra rồi nhìn Thường Tôn Bắc.
“Tuy chúng ta chỉ mới gặp nhau hai ngày, nhưng tôi tin nếu chúng ta sống cùng nhau sẽ rất vui đó.”
“Cô có thể đi, tôi cũng không ép buộc cô ở lại cạnh mình. Nhưng mà trước đó cô nên tìm một chỗ ở, một nơi có thể để cô dựa dẫm vào chứ.”
Nói rồi Thường Tôn Bắc đưa ra làm hành động gì đó.
[Cùng về nhà nào.]
Lý Tiết Ngọc nhìn thấy thì bất ngờ, anh ấy…
[Anh biết cái này sao?]
“Biết chứ.” Anh bảo.
Cảm xúc của cô như vỡ òa, cô lao đến ôm lấy Thường Tôn Bắc như một đứa trẻ vậy.
Thường Tôn Bắc cũng dỗ dành cô.
“Chúng ta về nhà trước nhé?” Anh hỏi cô.
Lý Tiết Ngọc gật đầu.
Thường Tôn Bắc liền bế cô lên, Lý Tiết Ngọc cũng dụi đầu vào lòng anh, tuyết đã rơi rồi, một mùa đông lạnh lẽo đã đến.
Nhưng mà…
Ở chỗ người đàn ông này sẽ không lạnh đâu nhỉ?
…
A Trực nhìn Thường Tôn Bắc ôm cô về nhà, anh để cô xuống, A Trực cũng vội đi lấy khăn đưa cho cô.
“Mau vào trong đi.”
“Còn phải đi tắm nữa.” A Trực nói.
Lý Tiết Ngọc gật đầu, cô tiến về phòng tắm, quả thật cô đang run hết cả người đây.
Bước vào trong cô đã thấy A Trực pha nước tắm sẵn, anh ấy sẽ biết Thường Tôn Bắc đưa cô về lại đây sao?
Ở bên ngoài.
A Trực đứng dựa cửa nhìn Thường Tôn Bắc.
“Anh Bắc.”
“Sau này nhà chúng ta có thành viên mới rồi.”
A Trực nghe xong thì thở dài.
“Em hiểu rồi, em sẽ để mắt đến cô bé.”