Vận Rủi: Một Mất Một Còn - Vô Nhất Vô Bửu - Chương 30: Người Chăm Sóc
Hai người đàn ông đó làm sao vậy chứ? Họ không xấu như cô nghĩ.
Cứ tưởng như lần gặp Lâm Hàn Phong và Uông Thừa, họ không thích cô, cũng không chào đón một người bị câm như cô bước vào cuộc sống của họ.
Nghĩ đến Lâm Hàn Phong cô lại thấy thất vọng, không còn lí do gì để nhớ đến anh ấy nữa cả, cô bị vứt bỏ như một món đồ cũ rồi.
Ở bên ngoài.
“Anh Bắc, khét rồi.” A Trực đứng bên cạnh nói.
“Ha, tôi không hợp với việc bếp núc lắm nhỉ?” Thường Tôn Bắc đáp.
“Cô ta quả thật không phải Hứa Linh Lung.”
“Em sẽ điều tra.” A Trực nói.
“Người giống người mà thôi.” Thường Tôn Bắc tắt bếp đi, anh đem đồ ăn trong chảo đổ đi.
Ngửi thấy mùi khét Lý Tiết Ngọc sợ hãi chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Thường Tôn Bắc đang đổ thức ăn vào thùng rác cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ô, cô tắm nhanh vậy.”
“Mà đồ ăn bị tôi nấu cho cháy đen cả rồi.”
Lý Tiết Ngọc đi đến, đúng là cháy như than luôn. Bằng cách thần kì nào đó mà anh nấu ra thành vậy hay thế?
“Định nấu cơm cho cô ăn mà thành ra thế này.” Thường Tôn Bắc ngồi xuống làm vẻ mặt ủ rủ.
A Trực thở dài: “Để em nấu cho.”
Thường Tôn Bắc liền bật cười: “Vẫn là A Trực tuyệt nhất.”
Lý Tiết Ngọc đứng đơ cả ra, người này cứ như một đứa trẻ, còn người đàn ông bên cạnh thì như một ông bố đảm đang mọi việc trong nhà vậy.
Cô nhớ ra mình có mang theo sổ và bút theo, quay lại thì thấy để trên bàn, cô đi đến cầm lên ghi ghi gì đó.
[Để tôi nấu cho.]
“Có được không? Cô là khách mà.”
[Tôi nấu được.]
[Không có cháy đen như anh đâu.]
Thường Tôn Bắc quay sang nhìn A Trực.
“Vậy thử xem.”
…
Lý Tiết Ngọc bỏ tạp giề ra, cô đã nấu xong rồi. Tuy chỉ là cơm canh bình thường nhưng có vẻ như ai đó đang háo hức muốn thưởng thức lắm đó.
“A Trực, cơm.”
A Trực liền bới cơm cho anh.
“A Trực ăn tối thôi.”
Cô nhìn thấy cảnh này liền thấy hoài nghi nhân sinh luôn. Anh ta trông có vẻ vô tư quá nhỉ?
“Cô cũng ngồi xuống ăn tối đi chứ.”
A Trực liền kéo ghế để cô ngồi. Lý Tiết Ngọc cúi đầu tỏ ý cảm ơn anh.
“Ngon thật.” Vừa cầm đũa lên thưởng thức Thường Tôn Bắc liền thốt lên, hai mắt anh cũng sáng theo luôn kìa.
“A Trực.”
A Trực cũng cầm đũa lên thử, tay nghề của cô gái này…
“Quả thật rất ngon.”
Lý Tiết Ngọc thấy cả hai thích như vậy cô cũng vui theo, có vẻ chỗ này cũng không đáng sợ như cô nghĩ.
“Cô nấu ăn đỉnh thật đấy.” Thường Tôn Bắc lại khen cô, tay thì cứ gắp đồ ăn không ngừng nghỉ.
A Trực cũng gắp đồ ăn bỏ vào chén cô.
“Cô cũng ăn đi, đừng ngồi nhìn nữa.” A Trực nói.
Cô gật đầu, anh ta…dịu dàng quá nhỉ?
Không giống như ai kia.
…
Thường Tôn Bắc ngồi ôm bụng mình, đã lâu anh không ăn ngon như vậy. Chuyện cơm nước xem ra sau này có người nấu cho ăn rồi.
A Trực cũng không cần vào bếp nữa.
A Trực đưa cô về phòng ngủ theo sự sắp xếp của Thường Tôn Bắc.
“Cô nghỉ ngơi đi.”
“Phòng của tôi bên trái, phòng anh Bắc bên phải. Nếu cần gì cứ gọi tôi hoặc anh ấy.” A Trực mở đèn phòng lên bảo.
Lý Tiết Ngọc nhìn căn phòng mà giật mình, vừa sang trọng vừa rộng như thế này, cô ở đây được sao?
[Tôi có thể ở đây sao?]
“Được chứ, anh Bắc đã đưa cô về đây mà.”
“Có vẻ anh ấy cũng rất thích đồ ăn cô nấu.” A Trực mỉm cười.
[Chỉ là bữa cơm bình thường mà thôi, không cần phải đến mức vậy đâu.]
“Hiếm khi anh Bắc khen ngợi ai đó đấy.” A Trực nói thêm.
“À quên giới thiệu, tôi tên là A Trực, là đàn em của anh Bắc.”
“Anh ấy là Thường Tôn Bắc, cô có thể gọi tên tôi và anh ấy như bình thường cũng được.”
“Vậy cô…”
[Tôi là Lý Tiết Ngọc, tôi mới 19 tuổi thôi.]
A Trực bất ngờ.
Quả nhiên không phải là Hứa Linh Lung thật như lời anh ấy nói.
“Cô nghỉ ngơi đi, những chuyện khác chúng ta nói sau.”
“Mà…tôi muốn nhắc nhở cô.”
“Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn và trở về bên cạnh anh Phong.”
Nếu không lúc đó Thường Tôn Bắc nổi giận anh cũng không thể ngăn cản được.
[Anh yên tâm.]
[Tôi sẽ không trở về bên cạnh anh ta đâu.]
Còn lí do gì để ở bên cạnh Lâm Hàn Phong nữa chứ?
…
Nửa đêm.
Thường Tôn Bắc nhìn màn hình máy tính, anh quay sang thấy A Trực đang đứng đó: “Nhanh như vậy đã có rồi sao?”
“Là A Lâm gửi đến ạ.”
“Chà.”
“Chỉ mới 19 tuổi thôi sao? Hoàn cảnh cũng quá là đáng thương rồi.” Thường Tôn Bắc nhìn sơ yếu lí lịch của cô hiện lên.
“Hiện tại cô ấy đang làm giúp việc chỗ anh Phong. Quan hệ của bọn họ ban đầu không được tốt cho lắm, lúc đầu anh Phong và Uông Thừa cũng không thích cô ta.”
“Trước đây đích thân anh Phong đẩy cô ta đến quán bar làm việc, một lần bất cẩn Lý Tiết Ngọc đã bị đánh ở đầu, sau đó anh Phong cũng để cô ta nghỉ việc và đưa về Lâm gia.”
“Thời gian gần nhất Lý Tiết Ngọc từng bị đánh đến xém mất mạng,nghe đâu là gặp cướp, đích thân anh Phong đã đi giải quyết bọn người đó.” A Trực nói.
“Đáng thương thật.” Thường Tôn Bắc ngã ra sau ghế rồi nói.
“Cũng không biết bọn họ đã nảy sinh chuyện tình cảm gì, gần đây anh Phong đối xử tốt với Lý Tiết Ngọc, còn rất bảo vệ cô ta.”
“Nhưng mà hôm nay…”
“Cậu ta sẽ không để tôi thua ván bài đó đâu.” Thường Tôn Bắc mỉm cười.
“Nhưng mà cậu ta nhẫn tâm quá đó, thẳng tay đẩy cô bé đó đến chỗ tôi như thế này.”
“Lý Tiết Ngọc chắc đang hận Lâm Hàn Phong lắm.”
“Anh Bắc…anh tính giữ cô ấy ở lại sao?” A Trực hỏi chuyện.
Việc này có hơi…
“Cũng chỉ là một cô gái ngây thơ, đuổi cô ấy đi cũng đáng thương quá rồi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng lo, tôi tin cô ấy sẽ không làm hại chúng ta đâu.” Thường Tôn Bắc đứng lên nói.
“Sao anh lại chắc chắn chứ? Dù sao gương mặt của cô ấy cũng rất giống với…”
“Chỉ là người giống người mà thôi.”
“Giống như lời A Lâm nhắn với cậu, Lý Tiết Ngọc rất tội nghiệp.”
“Dù sao cũng là dẫn cô ấy về đây, để xem thời gian tới như thế nào đã.”
Thường Tôn Bắc sớm đã quan sát cô từ đầu tới chân, nhìn sơ qua cũng không phải tiểu thư của nhà cả. Cô nhút nhát, dễ sợ hãi và hoảng loạn, lúc nào cũng cúi đầu, tay và trán đều có sẹo, khi anh đến gần cũng dễ run rẩy, rất dễ đoán ra là Lý Tiết Ngọc trước kia chịu khổ rất nhiều.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà đích thân vào bếp nấu cho anh bữa tối, điều mà anh chưa thấy ở những cô bạn gái cũ trước kia của mình làm.
Giữ Lý Tiết Ngọc bên cạnh làm người chăm sóc cho anh cũng không tệ đó.
“Cứ để mắt đến cô ấy.” Thường Tôn Bắc nói.
“Em hiểu rồi.” A Trực cúi đầu đi ra.