Vạn Người Ngại Hắn Không Làm - Tây Sơn Ngư - Chương 21: Rời khỏi Lộc gia
Edit + Beta: @Banhsuaz
Chương này 3 trong 1 nên nó dài lắm luôn. Hơn 9k từ cơ ?
Làm đến gần 12h đêm nên đặt lịch sáng đăng nè.
– ———————————————-
Sau khi tách khỏi chú Dương, Lộc Dư An đi theo con đường ban đầu trở lại bức kim bích sơn thủy, nơi này quá hẻo lánh, như thể người tổ chức triển lãm không muốn người khác nhìn thấy bức tranh này.
Cậu rất thích nét vẽ của bức tranh đó, rõ ràng là một khung cảnh hiu quạnh nhưng vẫn có sự ôn nhu giữa núi và sông.
Chữ viết đều đặn trên tiêu đề và phần tái bút đều đặn, lối viết mạnh mẽ, giống như một quý ông khiêm tốn, có tính kiềm chế, dè dặt.
Ai là chủ nhân của bức tranh này? Lộc Dư An bối rối chậm rãi hạ ánh mắt xuống khu vực nhận dạng – đồng tử không khỏi hơi mở rộng. Hai chữ hiện trên con dấu ở cuối cuộn tranh hóa ra là – Nhân Tuyết.
Cho nên đây là bức tranh của Mạc Nhân Tuyết.
Sao có thể?
Lộc Dư An đột nhiên ý thức được – có thể vẽ được một bức tranh như vậy. Tại sao Mạc Nhân Tuyết lại cần người khác nhắc nhở rằng “Nghiêu Sơn Viễn Hnahf Đồ” ở thời nhà Tống không có bản sao?
Cậu dường như nợ Mạc Nhân Tuyết nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Lộc Dư An cụp mắt xuống, tay cách áo nhẹ nhàng ấn lên vết thương trên người. Vết sẹo giữa hai lông mày của cậu lại bắt đầu nhói lên.
Những vết sẹo trên cơ thể Lộc Dư An phần lớn đều là vết thương cũ, nhưng những vết sẹo đó không phải do Lý Phương Gia để lại.
Thời điểm đến Lý gia, cậu đã có bản lĩnh phản kháng, Lý Phương Gia cũng không dám quá mức tàn nhẫn, tuy là một tên khốn nạn nhưng vẫn quan tâm đến bộ mặt thư sinh, không dám gây phiền phức quá lớn cho hàng xóm nhìn thấy.
Phần lớn vết thương của cậu là do gia đình đã cứu cậu rồi bán đi.
Lúc đó cậu và Vương Như đã gặp nhau. Ban đầu cậu bị nhốt trong phòng tối cùng với một đám trẻ, Vương Như là người chịu trách nhiệm chăm sóc chúng.
Thỉnh thoảng sẽ có một số chú thím trong phòng tối rình mò, phần lớn trẻ con sẽ không ở lại lâu, chẳng mấy chốc sẽ bị những chú thím đó bắt đi.
Nhưng có một số người không bao giờ rời đi.
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Cậu là một trong số họ, khi mới bị bán, cậu như một ma ốm, trông không được tốt, tuy nhiên cậu lớn tuổi hơn, tính cách lại bướng bỉnh, cậu chưa bao giờ chịu gọi những người chú thím đó là cha mẹ, bố mẹ cậu sẽ sớm đến tìm cậu.
Vì vậy, cậu trước sau không bị mang đi.
Nhưng một đứa trẻ như cậu sẽ không lớn lên trong phòng tối, nơi dành cho hàng cấp thấp, dù không bán được cũng vẫn có thể kiếm tiền.
Ngôn ngữ trong nghề gọi là “Thải sinh chiết cắt”, trẻ em không bán được thì xử lý một chút rồi bắt đi ăn xin, cậu tận mắt chứng kiến bọn họ vặn chân trẻ thiểu năng trí tuệ thành những hình thù dị dạng, dùng xe gỗ để đẩy ra đường.
Thải sinh chiết cắt: Tạo ra một số kẻ què quặt hoặc dị dạng một cách giả tạo nhằm để lấy thiện cảm từ thế giới, từ đó thu được một số tiền từ những người qua đường.
Vương Như để cô vì lúc này chưa có nhận nuôi Dư An
Cậu vốn dĩ cũng bị xử lý, con dao sắc bén đã đâm vào mí mắt trái của cậu, thô bạo muốn móc mắt trái của cậu ra.
Nhưng Vương Như lao tới, con dao đâm vào giữa lông mày của cậu, để lại một vết sẹo gớm ghiếc trên lông mày.
Vương Như cũng là bị lừa bán, nhưng cô lớn lên rất xinh đẹp, không có bị bán đi, thay vào đó bà bị một người trong số họ giữ lại làm vợ để sinh con, cô còn chịu trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ trong phòng tối.
Lộc Dư An trông rất giống đứa con chết từ khi còn nhỏ của cô, Vương Như điên cuồng lao vào ôm Lộc Dư An cầu xin, vì cô mà Lộc Dư An không bị xử lý mà chỉ bị ném ra đường ăn xin. Nhưng việc này chỉ tốt hơn là xử lý một chút, nếu nhóm người không vui sẽ thản nhiên dụi tàn thuốc vào người cậu, dùng vật gần nhất đánh chết cậu.
Sự tàn nhẫn của Lộc Dư An đã được học từ đó.
Ngày tháng trôi qua, chỉ có thể sống thôi cũng đã khó khăn lắm rồi, cậu có rất ít thời gian để nghĩ về ngôi nhà mơ hồ trong ký ức. Dần dần, cậu trở thành đứa trẻ ở trong phòng tối lâu nhất, trở thành anh trai của những đứa trẻ bơ vơ.
Nhưng cậu luôn ghi nhớ lời dạy của cha mình rằng đàn ông phải bảo vệ kẻ yếu.
Cậu cố gắng bảo vệ từng người em đang khóc của mình giống như cách mà anh trai cậu, người mà ký ức còn lại chỉ là những cái bóng mơ hồ, đã bảo vệ cậu, cậu bí mật hỏi họ tên cha mẹ, địa chỉ nhà của họ, bất cứ điều gì họ có thể nhớ được, bí mật viết nó ra và giấu nó trong một cuốn sách.
Họ không thể quên mọi thứ như cậu.
Cậu dạy các em cách nói chuyện với những cô chú xa lạ đó, cách tìm cơ hội để cầu cứu và trở về nhà.
Cũng may công việc này ngày càng khó khăn hơn, dần dần chỉ còn lại ba đứa trẻ trong phòng tối, không còn đứa trẻ nào bị đối xử tàn nhẫn nữa.
Năm 9 tuổi, cuối cùng cậu cũng tìm được thời điểm thích hợp để trốn thoát cùng những người em còn lại của mình trong căn phòng tối, khi mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt nhất.
Em út Khiêm Khiêm đột nhiên lâm bệnh nặng, ngày càng yếu đi, một đêm nọ khi nghe tin những người đó sắp xử lý Khiêm Khiêm, cậu quyết định đi tìm Vương Như, nói cho cô biết kế hoạch của mình.
Vương Như sẵn sàng mạo hiểm để giúp đỡ cậu, nhưng cô chỉ có một yêu cầu: cô muốn Lộc Dư An trở thành con của mình.
Đối với Lộc Dư An, người đã xa nhà đã 5 năm, cậu không còn nhớ gì ngoại trừ những mảnh ký ức mơ hồ về người nhà, khi đó cậu không còn nỗi ám ảnh về việc trở về nhà nữa.
Cậu suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Sau khi những đứa em của cậu được giải cứu, cậu đã bí mật gửi cuốn sổ chứa tất cả những ghi chú của bọn trẻ đến đồn cảnh sát, trong đó có những thông tin cậu đã ghi lại trong nhiều năm qua.
Cậu cũng trở thành con của Vương Như, ở bên ngoài làm công, Vương Như sau đó tái hôn với Lý Phương Gia, cho đến khi Nhạc Nhạc được sinh ra, Vương Như dần dần không còn coi cậu như đứa con đã chết từ khi còn nhỏ.
Sau này, khi Lộc Chính Thanh tìm về, cậu chỉ nói Vương Như đã cứu cậu khỏi sông, cũng không đề cập đến 5 năm đó, cứ như thể cậu vẫn là Lộc Dư An, Lộc Dư An nhận hết sủng ái của gia đình Lộc gia, chẳng qua trong một đêm đột nhiên lớn lên.
Nhưng dù cậu có phớt lờ nó đến đâu, những năm tháng đó vẫn để lại dấu vết thật sâu trong cuộc đời cậu. Từ lúc 11 tuổi bình tĩnh rút dao đâm vào đầu ngón tay Lý Phương Gia uống say, cậu đã nhận ra rằng mình không còn là Lộc Dư An của nhà họ Lộc nữa.
Vương Như mấy ngày trước liên lạc với cậu, muốn mở một cửa hàng, cuối cùng ngượng ngùng nói rằng mình không có đủ tiền. Cậu tính toán thời gian và phát hiện, kiếp trước Vương Như cũng đã liên lạc với cậu vào khoảng thời gian này, sau này cửa hàng của bà sẽ làm ăn phát đạt nên cậu dùng quỹ mẹ để lại chuyển tiền cho Vương Như. (quay lại bà nhé)
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Nghĩ tới điểm này, Lộc Dư An cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Vương Như và Nhạc Nhạc đều là trách nhiệm của cậu, giống như những đứa em của cậu hồi đó, cậu phải chăm sóc họ thật tốt.
Bảo vệ người khác đã là bản năng của cậu.
Điều này đã được những người thân cận của cậu khắc sâu vào xương máu khi cậu bắt đầu cuộc đời, mặc dù chính họ đã quên.
* Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Triển lãm nghệ thuật này đã được truyền thông chính thức của CCTV đưa tin vào ngày đầu tiên và xuất hiện trên trang chủ, với tư cách là người dẫn đầu danh nghĩa của cuộc triển lãm nghệ thuật, Dương Xuân Quy thật sự vui vẻ, mời một nhà Lộc gia đến dự tiệc.
Lộc Dư An hôm nay đã làm cho Dương Xuân Quy phi thương kinh hỉ, ông rất vui khi cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của sư muội mình trên con trai của sư muội.
Ngay cả trong bữa tiệc mừng, Dương Xuân Quy vẫn đảm bảo để Dư An ngồi cạnh mình.
Lộc Dữ Ninh nhìn thấy điều này, vẻ mặt buồn bã, nói ra thật nực cười–
Nhưng đôi khi hắn thực sự ghen tị với người anh hai của mình. Cho dù mọi người xung quanh nghĩ tốt hay xấu về anh ấy, anh ấy luôn có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Lộc Vong Bắc xoa xoa mái tóc xoăn của Lộc Dữ Ninh khi không có người chú ý, bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”
Anh ta nhìn Lộc Dư An với vẻ mỉa mai không thể nhận ra.
Anh nhớ Lộc Dư An mới đến Lộc gia cũng đã từng như thế này, trước mặt người có thể lợi dụng, thì giả vờ cư xử cực kỳ ngoan ngoãn, dùng ánh mắt giống nhau nhìn anh và cha, nhưng đối xử với Dữ Ninh hoàn toàn khác, khi ở riêng với Dữ Ning, thậm chí không muốn nói một lời với Dữ Ninh, cực kỳ lạnh nhạt.
Cậu ta thậm chí có thể tàn nhẫn đến mức nhìn Dữ Ninh phát bệnh thoi thóp cửa mà không chịu mở cửa để cứu em ấy.
Lộc Dữ Ninh thực sự rất xúc động khi nhìn thấy Lộc Dư An lần đầu tiên sau nhiều năm.
Lộc Dư An ngồi trong một căn phòng chật hẹp, tối tăm-anh ấy thậm chí còn ở chung căn gác xép tạm bợ với người em trai khuyết tật của mình.
Lúc đó Lộc Vọng Bắc cảm thấy đau lòng, anh ta nghĩ đến việc đối xử thật tốt với Lộc Dư An.
Nhưng nỗi đau này nhanh chóng bị sự tùy hứng của Lộc Dư An làm cạn kiệt.
Lộc Vong Bắc nhớ rõ ràng có một lần ở trong vườn nghe thấy Dữ Ninh hỏi Lộc Dư An, gần như cầu xin, làm sao có thể chấp nhận mình.
Nhưng Lộc Dư An chỉ ác ý nói – vĩnh viễn sẽ không.
Đáng tiếc Lộc Dư An không thể giả vờ quá lâu, sau khi biết bọn họ sẽ không đuổi Dữ Ninh đi, Lộc Dư An cũng không giả vờ nữa.
Nhưng bây giờ nhìn thái độ đã lâu không gặp của Lộc Dư An, anh ta chỉ cảm thấy trào phúng, chẳng qua là cậu ta đã tìm được người xứng đáng hơn để lợi dụng mình mà thôi. Nhưng cậu ta có thể giả vờ như thế này được bao lâu?
Lộc Vọng Bắc không cảm thấy anh em ruột thịt chính là anh em.
Lúc Lộc Dư An sinh ra, anh ta đã bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, anh ta nhớ rõ ràng, từ ngày Lộc Dư An sinh ra, anh ta đã không còn là người duy nhất trong mắt cha mẹ, thậm chí anh ta còn mơ hồ nhớ được điều gì đó khi sắp chào đời, để chăm sóc Dư An tốt hơn, anh ta đã bị đưa ra khỏi nhà, có người lạ chăm sóc, anh ta chỉ có thời gian ít đến đáng thương để gặp cha mẹ mỗi ngày.
Sau khi Lộc Dư An được sinh ra, Lộc Dư An bệnh tật ốm yếu đã thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của cha mẹ.
Là người kiêu ngạo, anh ta cho rằng mọi người nên vây quanh anh ta, kể cả chính anh ta.
Trong tuổi thơ mơ hồ của mình, tất cả ký ức của anh ta dường như đều xoay quanh Lộc Dư An, anh ta không thể nghỉ ngơi một giây phút nào.
Thậm chí tai nạn của anh ta còn xảy ra vào đúng ngày sinh nhật của anh ta.
Hôm đó rõ ràng là sinh nhật của anh ta, nhưng vì Lộc Dư An muốn đi công viên nên anh ta cũng phải đi công viên.
Từ năm đó đến nay, Lộc Vong Bắc chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, khi mẹ bệnh anh ta cũng không thể tổ chức, sau khi mẹ rời đi, anh ta cũng không muốn.
Thậm chí, phần lớn thời gian, anh ta chỉ ngồi trong phòng cả đêm cho đến rạng sáng, rồi tự nói với mình trong gương rằng, chúc mừng sinh nhật.
Mà Lộc Dữ Ninh mới là người thực sự đồng hành cùng anh ta, anh ta sẽ không bao giờ quên rằng mẹ đã qua đời, cha sứt đầu mẻ trán, khi anh ta nhốt mình trong phòng, chính Dữ Ninh đã kéo anh ra khỏi bóng tối, lau đi nước từ khóe mắt bằng đôi bàn tay non nớt, em ấy nói một cách trẻ con nhưng kiên quyết rằng muốn bảo vệ anh trai là mình.
Trong lòng anh ta, Dữ Ninh, người đã nương tựa vào nhau hơn mười năm, chính là em trai anh ta, so với Lộc Dư An, kẻ đã cố ý hủy hoại cuộc đời anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta âm trầm, cầm ly rượu đỏ đứng dậy đi về phía chú Dương, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lộc Dư An, nói với chú Dương: “Chú Dương, cháu đã tìm thấy người chú nói trước đây.” Anh ta không muốn nói điều đó sớm như vậy. Đây vẫn chưa phải là thời điểm tốt nhất.
Nhưng bộ dáng ngoan ngoãn của Lộc Dư An khiến anh cảm thấy bị giễu cợt.
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Anh ta muốn biết liệu chú Dương sau khi chuyển toàn bộ sự chú ý sang Dữ Ninh, có còn giữ được vẻ ngoài ngoan ngoãn như hiện tại hay không.
Dương Xuân Quy nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Vọng Bắc, cháu nói thật à? Có tin tức gì không?”
Lộc Vong Bắc mở hộp gấm ra, nhờ thư ký từ cơ quan thẩm định lấy về rồi đưa cho Dương Xuân Quy.
Dương Xuân Quy sửng sốt, nhưng vẫn cầm lấy hộp gấm, mở ra nhìn thấy chữ bên trong, ngón tay hơi run run, vội vàng hỏi Lộc Vong Bắc: “Vọng Bắc, sao cháu lại có thứ này?”
Chữ trên đó rõ ràng là của chú Lý.
Nhưng làm sao thứ này có thể rơi vào tay Lộc Vong Bắc? Dương Xuân Quy rất ngạc nhiên.
Thực sự đã tìm thấy chú Lý, sau khi biết được bệnh về mắt của chú Lý từ Chiếu Đức Trai, họ đã cử người kiểm tra tất cả hồ sơ bệnh án ở thành phố Nam Thành, cuối cùng đã tìm thấy hồ sơ tử vong của chú Lý.
Như định mệnh đã sắp đặt, họ đã chậm một bước.
Về phần đệ tử của chú Lý, hiện tại không có cách nào tìm được, ngoài biết được cố nhân đã chết, chuyến đi này cũng không có tin tức gì.
Nhưng sư phụ đã già rồi, làm sao dám nói với sư phụ rằng chú của mình đã qua đời.
Mấy ngày nay, Dương Xuân Quy lo lắng đến cả đêm không ngủ được.
Ai mà ngờ rằng lại thấy tranh của chú Lý ở đây.
Lộc Vong Bắc không nói gì mà ra hiệu cho Lộc Dữ Ninh tiến lên.
Lộc Dữ Ninh cắn môi và kể lại câu chuyện quá khứ với ông lão trong công viên.
Dương Xuân Quy hưng phấn đến gần như mất bình tĩnh nói: “Cháu có biết ông lão tên là gì không?”
Lộc Dữ Ninh cụp mắt xuống, chắp tay, ngước mắt lên, đem vẻ phức tạp trong mắt giấu đi nói: “Cháu quên mất.”
Trong mắt Lộc Vong Bắc hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn hơi nhíu mày nhìn Dữ Ninh.
Dữ Ninh nói dối.
Theo anh ta, lời nói dối này là không cần thiết, anh ta biết chú Dương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở Dữ Ninh, Nhan lão đã già và họ cần một người có thể an Nhan lão, chẳng sợ Dữ Ninh nói sự thật, chú Dương cũng sẽ tin đáp án mà ông muốn tin.
Dữ Ninh chỉ cần nói ra tình hình thực tế liền tốt rồi.
Nhưng một khi đã nói dối, Dữ Ninh cần phải nói dối nhiều hơn để tránh bị vạch trần.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lộc Dữ Ninh, anh ta trong lòng thở dài, nhịn đành lòng trách móc nặng nề.
Dữ Ninh cũng quá để ý tới nó, cho nên mới như vậy.
Lộc Chính Thanh ở một bên nghi ngờ hỏi: “Ninh Ninh, trước đó không phải con nói ông lão dạy con vẽ bức tranh đó sao? Vậy là ông ấy cũng biết kỹ thuật đặc biệt của Nhan lão sao? Dấu ấn trên bức tranh là chú Lý?”
“Có lẽ nào ông ấy là chú Lý?”
Lộc Dữ Ninh rũ mắt xuống, không có phủ nhận.
Dương Xuân Quy ngạc nhiên nhìn Lộc Dữ Ninh.
Nhất định là như thế này!
Bằng không thì trên thế giới sẽ không có sự trùng hợp như vậy.
Dương Xuân quy vui mừng khôn xiết, nhìn Lộc Dữ Ninh bằng ánh mắt dịu dàng.
Nếu có thể dẫn Dữ Ninh đi gặp sư phụ, sư phụ nhất định sẽ có được an ủi một chút.
Giọng nói của Dương Xuân Quy tràn ngập niềm vui: “Đây là số phận do ông trời định sẵn.”
Ai biết rằng người chú đã tìm kiếm bấy lâu nay lại có mối liên hệ như vậy với Dữ Ninh.
Dương Xuân Quy ân cần nói: “Cháu có bằng lòng để ta dạy dỗ không?” Cụ thể khi trở về sẽ báo cáo sư phụ. Chú Lý đã qua đời, dù thế nào cũng cần có người dạy dỗ, sư phụ đã già rồi, thế nên ông dạy dỗ không gì có thể tốt hơn.
Cuối cùng, vào lúc này, Lộc Dữ Ninh mới cảm thấy nhẹ nhõm, niềm vui đạt được điều mình mong muốn đã làm loãng đi tất cả, vội vàng gật đầu: “Dạ được ạ.”
Mọi việc diễn ra đúng như hắn mong đợi, suôn sẻ đến đáng sợ.
Lộc Dữ Ninh vẫn là không thể tin được, cảm thấy trong mộng rốt cuộc mình đã đạt được tất cả những gì mình mong muốn.
Hắn dừng lại, hơi đè nén sự ngây ngất trong lòng rồi nói: “Con sẽ không buông bỏ – buông bỏ lời dạy của sư phụ.”
Biết bao người mơ ước được sư phụ Dương dạy dỗ.
Hắn muốn đứng ở vị trí cao nhất, từ giờ phút này trở đi, mọi chuyện đều có thể xảy ra, hắn thậm chí – thậm chí – được đích thân Nhan lão chỉ dạy.
Làm thế nào điều này có thể không kích động.
Hắn đang đắm chìm trong hưng phấn nên không để ý đến Lộc Dư An ở bên kia.
*
Lục Viễn cảm thấy có gì đó không ổn kể từ khi Lục Vân Ninh lấy bức tranh ra.
Bức tranh này rõ ràng là của ông Lý, sao có thể là của Lý tiên sinh?
Kiếp trước cậu biết, Lộc Dữ Ninh rốt cuộc vì một bức tranh mà trở thành đệ tử của chú Dương.
Có thể là bức tranh này?
Tuy nhiên, đây rõ ràng là bức tranh của ông Lý, con chuồn chuồn trên hoa sen, ông Lý vì lười biếng, vẫn là do cậu vẽ.
Cậu nhớ lại quá trình vẽ bức tranh này, cũng biết rằng sau khi bán bức tranh này, ông Lý đã vui vẻ rất lâu, sao lại trở thành sư phụ Lộc Dữ Ninh?
Cậu tiến lên một bước và nhìn kỹ vào cuộn giấy để chắc chắn rằng mình đã nhìn đúng.
Dương Xuân Quy không để ý tới động tĩnh ở đây, chỉ vui vẻ nói với Lộc Dữ Ninh: “Nhân tiện, ta quên mất rằng các cháu còn chưa biết tên chú Lý. Dữ Ninh, hãy nhớ, họ của sư phụ là Lý Nguyệt Phùng.”
Ngay khi ông nói xong–
Lộc Dư An cúi đầu nhìn bức tranh một lúc, nhìn chằm chằm Lộc Dữ Ninh với đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ khó tin.
Ông Lý tính tình nóng nảy, cứng rắn nhưng lại có một cái tên rất hay – Lý Nguyệt Phùng.
Dương Xuân Quy dừng lại một lúc và nói với vẻ hoài niệm: ” Nguyệt Phùng nguyên tịch– ” (Trăng rơi vào đêm giao thừa)
Lộc Dư An lẩm bẩm, mở miệng tiếp tục nửa câu sau: “Thanh quang mãn Nguyệt Phùng.” ( Trăng tròn gặp mặt)
Nguyệt Phùng nguyên tịch thanh quang mãn Nguyệt Phùng. (Trăng tròn sáng trong đêm giao thừa)
Lộc Dư An nhớ ra–
Một đêm hè, ông Lý phe phẩy chiếc quạt lá, chậm rãi nằm trên ghế bập bênh, chỉ vào ánh trăng trong sân, kiêu ngạo nói: “Tên của ta đẹp hơn tên của cháu rất nhiều. Nhớ kỹ–Nguyệt Phùng nguyên tịch thanh quang mãn Nguyệt Phùng”
“Lộc Dữ Ninh, cậu nói sư phụ là Lý Nguyệt Phùng?” Lộc Dư An nói mà không có cảm xúc gì.
Lộc Dữ Ninh cúi đầu giấu đi cảm xúc, cúi đầu như ngượng ngùng gật đầu.
Bức tranh được vẽ bởi ông lão Lý, cũng chính là Lý Nguyệt Phùng.
Nhưng người dạy vẽ cho Lộc Dữ Ninh trong công viên là ông Lý? Đang đùa cái gì vậy? Thị lực của ông Lý trong vài năm đó đã trở nên rất nghiêm trọng, công viên, ông Lý về cơ bản bao trùm toàn bộ khu đô thị.
Tuyệt đối không có khả năng sư phụ của Lộc Dữ Ninh lại là ông Lý.
Một cơn tức giận trào dâng trong lòng Lộc Dư An, Lộc Dư An hiếm khi có chút thất thố, gần như hung hãn chộp lấy cuộn giấy, giơ bức tranh lên trước mặt Lộc Dữ Ninh, nói từng chữ: “Cậu đang nói dối.”
Mọi người đều nhìn về phía Lộc Dư An.
Thái độ của Lộc Dư An cực kỳ không tốt, cộng với cách cư xử thường ngày của cậu đối với Lộc Dữ Ninh, không ai có thể nghĩ rằng cậu chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Lộc Dư An trên mặt vốn là có vẻ kiêu ngạo, bây giờ trong mắt hắn tựa hồ như chứa đầy lửa.
Nhìn thấy anh hai hung hãn, Lộc Dữ Ninh nhất thời không biết nên nói cái gì, ngơ ngác nhìn Lộc Vong Bắc, hắn không giỏi xử lý tình huống như vậy.
Hắn không ngờ mình lại bị lộ ngay tại chỗ.
Lộc Vọng Bắc tiến lên một bước, đứng trước mặt Lộc Dữ Ninh, ánh mắt sâu thẳm nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nói với chú Dương một cách có lý và có căn cứ: “Tiểu Ninh không hề nói dối. Chúng cháu sợ sẽ để cho niềm vui của mọi người trở nên uổng phí, sau khi thẩm định, con dấu riêng trên bức tranh giống như con dấu riêng mà Lý tiên sinh để lại trên các tác phẩm trước đó của ông ấy. Mọi người có thể xem báo cáo thẩm định.”
“Dấu ấn của ông ấy không có vấn đề gì cả.” Lộc Dư An lắc đầu phủ nhận, “Nhưng người đưa bức tranh cho Lộc Dữ Ninh chắc chắn không thể là ông ấy.”
Những người xung quanh nhìn nhau, tự hỏi liệu những gì Lộc Dư An nói có lý hay không.
Dương Xuân Quy khó hiểu nói: “Dư An, vì sao cháu cảm thấy không thể?”
Lộc Chính Thanh sắc mặt tái nhợt, hét lớn: “Dư An nháo cũng phải xem trường hợp.”
Ông ta cho rằng Lộc Dư An chỉ ghen tị vì Dữ Ninh đột nhiên trở thành đệ tử của sư phụ Dương nên mới gây rắc rối.
Lộc Vong Bắc nhịn không được nữa, anh ta cười giễu cợt, như vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười, cảm xúc tiêu cực vốn đang trì trệ trong lòng dường như đột nhiên bùng lên, chẳng vì lý do gì đột nhiên bùng nổ nói mà nói, “Việc này đã xảy ra từ khi còn nhỏ. Dù là dịp gì, cậu ta cũng phải làm gì đó để thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình.”
“Mọi người xem, hiện tại cậu ta lại đạt được tâm nguyện của mình. Rõ ràng hôm nay là một ngày quan trọng đối với Ninh Ninh, mọi người đều chú ý tới cậu ta.” ( vcl cạn cm nó lời…)
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Lộc Dư An ngước mắt nhìn Lộc Vong Bắc, hai người nhìn nhau, nhưng Lộc Dư An nhìn thấy rõ ràng lửa giận và hận ý thiêu đốt hơn mười năm trong mắt Lộc Vong Bắc.
Cậu hiểu tại sao, Lộc Vong Bắc hận cậu vì đã phá hủy gia đình và mẹ của họ.
Lộc Dư An hít sâu một hơi, không tranh cãi với Lộc Vong Bắc mà chỉ quay đầu nhìn Lộc Dữ Ninh, bình tĩnh hỏi: “Làm sao cậu kết luận người dạy cậu vẽ tranh trong công viên chính là Lý Nguyệt Phùng? Chỉ dựa vào bức tranh đó thôi à? Cậu có thấy ông ấy vẽ nó bằng chính mắt mình không?”
Lộc Dữ Ninh do dự một chút, ngập ngừng nói trước ánh mắt của mọi người: “Này thật không có.”
“Điều này không có nghĩa chứng minh được gì.” Dương Xuân Quy lập tức vặn lại, nhìn Lộc Dữ Ninh nói: “Hơn nữa, ta đã xem qua những bức tranh luyện tập của Dữ Ninh, cũng là phương pháp luyện tập mà giáo phái chúng ta sử dụng. Đây là những gì mà ông lão dạy, phải không? Dữ Ninh.”
Một việc có thể là trùng hợp, nhưng làm sao hai việc lại có thể là trùng hợp?
Mọi người nhìn Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh lần đầu tiên hiểu được cưỡi hổ không xuống được là thế nào, nói dối cần vô số lời nói dối mới bù đắp được, nhưng chung quanh hắn lại là đôi mắt rực lửa, ánh mắt chờ đợi của cha và anh trai, giống như sức nặng của một ngọn núi nặng trĩu trên vai.
Hắn không thể để họ thất vọng, nỗi sợ hãi sâu sắc cứ lởn vởn trong lòng, hắn không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ.
Lộc Dữ Ninh nắm chặt lòng bàn tay, rũ mắt xuống, gật đầu.
“Đúng vậy.” Dương Xuân Quy kiên nhẫn hướng Lộc Dư An giải thích, tuy rằng không biết tại sao Dư An không tin, nhưng ông vẫn kiên nhẫn cùng Lộc Dư An lý luận: “Dư An, loại chuyện này hiếm gặp, phương pháp vẽ tranh rất hiếm ở nơi khác nên hai thứ khó có thể trùng khớp như thế này”.
Lộc Dư An không biết gì về hội họa.
Nhưng hắn biết, cho dù có trùng hợp đến đâu thì hiện thực cũng không thể có được, Lộc Dư An nhìn bức tranh trong tay, kiên quyết lắc đầu, từng chữ nói với Dương Chung Huy: “Không thể nào–“
“Con đã nháo đủ chưa?” Lộc Chính Thanh ngắt lời Lộc Dư An, hôm nay trước mặt Dương Xuân Quy làm ầm ĩ như vậy, ông cũng sẽ mất mặt.
Lộc Dữ Ninh gần như cầu xin nhìn Lộc Dư An: “Anh hai, đừng như vậy.” Thiếu niên tóc xoăn trông bất lực, vừa xấu hổ vừa đáng thương.
Dương Xuân Quy cũng cảm thấy Dư An tựa hồ đang làm phiền một cách vô lý, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”
Lộc Dư An quay đầu nhìn bức tranh trong tay, đôi mắt vốn luôn phóng túng nay lại vô cùng ôn hòa.
Cuối cùng, khi ông Lý bệnh nặng, đã lâu không vẽ, ông nằm trên giường nói rằng ngày như vậy sẽ xảy ra với mọi người, ông không sợ hãi, chỉ lo lắng để Lộc Dư An một mình..
Ông ấy nói rằng ông ấy muốn nghe Lộc Dư An gọi ông ấy một tiếng ‘sư phụ’, thay vì mỗi ngày gọi ông Lý, gọi ông ấy là “Sư phụ”.
Ông Lý đối với cậu từ lâu đã giống như một người thầy, một người cha.
Đối với cậu mà nói, ông Lý chỉ thuộc về cậu, cậu không thể tiếp nhận Lộc Dữ Ninh nhúng tay vào.
“Bởi vì tôi đã ở bên cạnh sư phụ của mình khi ông ấy vẽ bức tranh này.”Lộc Dư An nghĩ đến, giọng nói có chút dừng lại, sau đó lại khàn giọng nói tiếp: “Tôi chính mắt nhìn thấy sư phụ bán nó.”
Cậu quay đầu nhìn Lộc Dữ Ninh: “Người vẽ cho cậu vĩnh viễn không thể là sư phụ.”
(Cậu = cậu này khác nhau mn hiểu đc mà nhỉ?)
Lộc Dư An ánh mắt nóng rực.
Lộc Dữ Ninh không dám nhìn cậu, người khác không ai hiểu, nhưng Lộc Dữ Ninh trong lòng hiểu rõ, giống như cuối cùng lại có một chiếc giày khác rơi xuống đất – chiếc giày mà hắn tìm kiếm mãi vẫn không tìm được chủ nhân. Bức tranh quả nhiên là của Lộc Dư An, Lộc Dữ Ninh ngơ ngác nhìn Lộc Dư An một hồi.
Không phải là sự xấu hổ khi bị lộ.
Hắn rất nhiều chỗ không rõ – không rõ tại sao lại là Lộc Dư An.
Làm sao có thể là Lộc Dư An? Cố tình là Lộc Dư An chứ?
Dương Xuân Quy cũng có chút bối rối, chỉnh lại suy nghĩ nói: “Dư An, cháu kêu chú Lý là sư phụ? Chú Lý gửi gắm đứa bé là cháu sao.”
“Gửi gắm–.” Lộc Dư An cụp mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm hai chữ này, “Nhưng, nhưng ông ấy–“
“Ông ấy không nói gì với cháu cả.”
Trước giường bệnh của ông Lý, ông lão gầy như bộ xương trước khi chết nắm chặt tay ông, trong mắt hiện lên sự miễn cưỡng và lo lắng khó tả.
Thì ra ông Lý vẫn đang cố gắng hết sức che mưa che gió cho cậu.
Lộc Dư An chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình có quá nhiều bất hạnh, bởi vì cậu luôn có thể gặp được những người yêu thương mình.
Làm sao mà ông già cáu kỉnh, nóng nảy, nghèo đến mức không nuôi nổi bản thân lại có thể là sư đệ của Nhan lão?
Cậu cùng ông Lý đẩy hộp xốp đi bán nước đá ở sân vận động nắng như thiêu đốt, đồng thời đón ông Lý ở lối vào tàu địa ngầm với xe đẩy tạp hóa nhỏ.
Làm sao ông ấy có thể là sư đệ của Nhan lão, sư đệ của Nhan lão làm sao có thể sống như vậy?
Rõ ràng chỉ cần mở miệng là sẽ có vô số của cải và địa vị, nhưng ông lại ngoan cố ở lại trong mảnh sân đổ nát của mình, vẽ những bức tranh không ai ưa thích.
Lộc Dư An hốc mắt đã có chút ẩm ướt.
Dương Xuân Quy nhìn vào mắt cậu, quay đầu nhìn về Lộc Dữ Ninh, nếu là Dư An thì làm sao DữNinh có thể có được phương pháp vẽ đặc biệt như vậy?
Có thể đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay Lộc Dữ Ninh đã nói dối–
Ông không phải là người duy nhất có ý tưởng này, những người khác cũng nghĩ ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lộc Dữ Ninh.
Lộc Dữ Ninh cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lúc lời nói dối bị vạch trần, đầu óc trống rỗng, cúi đầu lẩm bẩm môi, khiến hắn thói quen giống anh trai mình, thật là đáng thương.
Hắn cũng có thói quen nhờ người thân giúp đỡ, trầm giọng lặp lại và hoảng sợ: “Không phải vậy đâu”.
“Đủ rồi.” Lộc Vong Bắc nói với Lộc Dư An, “Còn muốn giở trò gì nữa?”
Lộc Dư An khó hiểu nhìn Lộc Vong Bắc: “Ý anh là gì?”
Lộc Vọng Bắc lạnh lùng thất vọng nhìn Lộc Dư An, vốn dĩ hắn đối với Lộc Dư An có một tia kỳ vọng, cho rằng Lộc Dư An sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng hiện tại xem ra, anh ta thật sự đã đánh giá quá cao Lộc Dư An.
Lộc Dư An luôn dùng cách ngu ngốc, độc ác của mình để cướp đồ của người khác.
Anh ta sẽ không tin một lời Lộc Dư An nói.
Nếu thật sự là đệ tử của Lý tiên sinh, cậu ta có thể đợi đến hôm nay sao?
“Cậu có nghe thấy tôi và cha tôi nói về ông Lý không? Ở thư phòng hay ngoài vườn?” Lộc Vong Bắc trên cao nhìn xuống Lộc Dư An nói: “Tôi phát hiện có người đã chuyển vào thư phòng, tôi nhìn vào camera giám sát– Là cậu. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng chính cậu là người đã tìm thấy những bức tranh của Dữ Ninh trong phòng làm việc, phải không?
“Đó có phải là lý do cậu nghĩ ra câu chuyện về người hàng xóm năm xưa?”
Lộc Dư An chỉ cảm thấy mình không hiểu Lộc Vong Bắc vừa nói cái gì, phòng thư phòng là cái gì? Cậu đã đến thư phòng nhưng không thấy bức tranh nào cả, cậu chỉ vào trong tìm một cuốn sách. Nghe lén cái gì?
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Lộc Vong Bắc, trong lòng cậu đã hiểu ra điều gì đó.
Lộc Vong Bắc cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra đều là chủ ý của cậu.
Lộc Dư An gần như bối rối nhìn Lộc Vong Bắc – người anh trai này gần như dùng hết ý nghĩ ác ý nhất để suy đoán về em trai mình. Làm thế nào anh ta có thể nghĩ ra một câu chuyện kỳ quái và đầy lỗ hổng như vậy?
Chẳng phải điều đó nghe có vẻ buồn cười đối với anh ta sao?
Nhưng Lộc Dư An nhìn thấy trong mắt Lộc Vong Bắc gần như hoang tưởng ác ý, cậu lập tức hiểu ra, dù câu chuyện có kỳ quái đến đâu, Lộc Vọng Bắc cũng sẽ tìm ra trăm lý do để khiến nó nghe có lý, bỏ qua hết những phần vô lý trong đó.
Bởi vì đây chính là Lộc Vong Bắc nhìn thấy Lộc Dư An làm. Trong mắt họ, Lộc Dữ Ninh là người giản dị, tốt bụng và không biết gì về thế giới nên những gì cậu ta nói đều là sự thật.
Như vậy là đủ rồi.
Suy cho cùng, Lộc Vong Bắc chỉ muốn hận cậu mà thôi. Thà đổ mọi bất hạnh cho một kẻ hèn hạ còn hơn thừa nhận rằng số phận đã trêu đùa sự vô lực của chính mình.
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Nhưng Lộc Dư An còn có việc quan trọng hơn phải làm, cậu chỉ im lặng liếc nhìn Lộc Vong Bắc, tiến lên một bước đối mặt với Lộc Dữ Ninh, cậu không phải Lục Vân Ninh, có cha và anh trai sẽ lo liệu mọi chuyện, cậu phải đi một mình. Giải pháp là cậu sẽ không phủ nhận việc mình làm, nhưng cũng sẽ không bao giờ thừa nhận việc không phải do cậu làm.
Cậu không nghĩ việc chứng minh mối quan hệ của mình với ông Lý là khó, cậu đã sống với ông Lý gần mười năm, việc chứng minh điều đó quá đơn giản.
Huống chi cậu còn có con dấu riêng do ông Lý để lại, nghĩ đến đây, Lộc Dư An sờ túi phát hiện con dấu đã mất, nhưng một lúc sau, cậu mới phát hiện là đánh rơi trong phòng y tế. Trước cửa phòng y tế có theo dõi, cậu cũng không lo lắng.
Nhưng điều này cũng làm cho cậu cảm thấy có chút không kiên nhẫn, cậu cũng không muốn ở chỗ này tiếp tục giằng co.
Rất dễ dàng để biết ai đang nói dối, bọn họ đều nói rằng Lộc Dữ Ninh biết những kỹ thuật độc đáo của ông Lý, nếu cả hai cùng đi lên thử nó sẽ không rõ ràng sao?
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi rất nhanh chóng.
Động thái của cậu với Lộc Dữ Ninh, tựa hồ lmaf Lộc Vọng Bắc hiểu lầm. Lộc Vong Bắc bảo vệ Lộc Dữ Ninh, không chút do dự đưa tay đẩy Lộc Dư An ra, lực không mạnh, lại dễ dàng bị đẩy vào góc tường.
Lộc Dư An không kịp cảnh giác, sau đầu cảm thấy đau nhức dữ dội, mặc dù có khả năng chịu đau khác thường nhưng đầu óc lại trống rỗng, sau vài giây, ý thức của cậu dần dần khôi phục.
Trong mắt Lộc Vong Bắc, đây chỉ là một màn trình diễn khác của Lộc Dư An, bởi vì anh ta không dùng nhiều sức lực.
Cơn đau dần dần lắng xuống, nhưng cơ thể của Lộc Dư An như cứng lại, cậu sợ hãi và bối rối nhìn xung quanh, bên tai chỉ có một âm thanh vo ve lớn, mọi người xung quanh mở miệng về phía cậu, nhưng cậu không nghe thấy gì, chỉ có tiếng ong ong.
Sự hoảng loạn nhanh chóng lan xuống sống lưng của cậu, Lộc Dư An đột nhiên nhận ra một điều đáng sợ – cậu không thể nghe thấy gì cả.
Tai trái còn tốt của cậu lại không thể nghe thấy gì nữa.
Nó khác với tình trạng điếc do tiếng động lớn trước vụ tai nạn ô tô vừa qua.
Lần này, cậu cảm nhận rõ ràng cơn đau sau gáy do chứng ù tai.
Cậu cắn môi, bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi lặng lẽ rút lui cho đến khi tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, mới cảm thấy an toàn. Cho dù vào lúc này, phản ứng đầu tiên của Lộc Dư AN cũng không phải là nếu không nghe được thì phải làm gì tiếp theo.
Thay vào đó, tâm trí cậu tràn ngập một ý nghĩ – cậu không thể bị phát hiện, cậu bị điếc.
Tuy nhiên, hành động của cậu dường như khiến Lộc Vọng Bắc tức giận.
Lộc Vong Bắc tiến lên một bước, phớt lờ sự vùng vẫy của cậu, nắm lấy cổ tay cụ và kéo xuống giữa đám đông.
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Cậu nhìn xung quanh, miệng mọi người dường như đang đóng mở, ngay cả Lộc Vong Bắc cũng quay lưng về phía cậu, cậu căn bản không nhìn thấy môi của Lộc Vong Bắc, căn bản không phân biệt được cái gì.
Nhưng ngay cả vào lúc này, cậu vẫn không từ bỏ việc xác định ngôn ngữ qua đôi môi đó.
Dù gặp phải chuyện gì ở Lộc gia, cậu đều dùng vỏ nhọn để bảo vệ mình, chỉ vào lúc này, không có thính giác bảo vệ, bộ phận dễ bị tổn thương nhất của cậu mới phải đối mặt với những nguy hiểm của thế giới bên ngoài. Cậu không muốn những bí mật mình cất giữ bao năm bị phát hiện.
Tuy nhiên, cậu không thấy bất kỳ thông tin xác thực nào.
Có vẻ như Lộc Vọng Bắc đã nói điều gì đó.
Bởi vì cậu không nghe được nên cảm xúc của những người xung quanh đặc biệt rõ ràng, mọi người đều nhìn cậu, như đang chờ đợi cậu nói điều gì đó.
Nhưng cậu không biết, cậu đã cố gắng hết sức nhưng thực sự không nghe thấy được.
Lúc này, cậu không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng tim đập của chính mình.
Lộc Dư An chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lộc Vong Bắc, thất thanh nói, Lộc Dư An lúc này mới ý thức được, vào giờ phút này, khuôn mặt của Lộc Vong Bắc rất xa lạ.
Lạ lùng như thể họ chỉ là một người xa lạ.
Trong ký ức của cậu, cậu đã thực sự sủng ái của anh, bế cậu lên khi khóc thật lớn, mang đến cho cậu niềm vui nâng đỡ anh vượt qua nhiều bóng tối, cuối cùng cậu hoàn toàn tách biệt khỏi người đàn ông trước mặt.
Lộc Vong Bắc cuối cùng đã tự mình đập tan mảnh tưởng tượng đẹp đẽ cuối cùng đó.
Lộc Dư An không còn muốn trở thành người ở lại một mình như trong ký ức của mình nữa.
*
Lộc Dư An cụp mắt xuống, đang muốn thoát khỏi tay Lộc Vong Bắc.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay Lộc Vong Bắc, đỡ lấy lưng Lộc Dư An, kéo hắn lại, hơi nóng trong lòng bàn tay truyền theo áo sơ mi của cậu, từ sau lưng cậu đến gần làn da cậu.
Nhiệt độ xa lạ như vậy khiến hắn dựng tóc gáy, cơ hồ lập tức vùng vẫy bỏ chạy.
Nhưng lòng bàn tay rộng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ ngăn chặn chuyển động của cậu, cậu quay đầu lại–
Đó là Mạc Nhân Tuyết.
Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết không quan tâm đến sự vùng vẫy của cậu, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt không có cảm xúc gì, nhưng đôi mày cau lại dường như nói với mọi người rằng anh chắc chắn tâm trạng không tốt, anh gần như kéo cậu một cách mạnh mẽ, kéo cậu xuống phía sau, sau đó bước tới đứng trước mặt cậu, vẻ mặt lãnh đạm nhìn mọi người.
Thân hình cao lớn của người đàn ông ngăn cách cậu với khung cảnh xung quanh, anh tùy ý xoay người một góc, nhưng chỉ là góc độ đó mới có thể khiến Lộc Dư An nhìn thấy đầy đủ hình dáng đôi môi của anh.
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Đột nhiên, trong lòng Lộc Dư An dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ. Môi anh mấp máy, cố gắng nói điều gì đó.
Nhưng trước mặt Mạc Nhân Tuyết, cậu dường như không cần phải nói gì, Mạc Nhân Tuyết dường như luôn biết cậu cần gì.
Anh luôn sẵn sàng bảo vệ bộ mặt không liên quan của mình. Điều này tất nhiên làm cho cậu có chút cảm động.
Động tác giãy giụa bằng cổ tay của Lộc Dư An chậm lại, để cho Mạc Nhân Tuyết nắm lấy cổ tay mình.
Lộc Vong Bắc lạnh lùng nhìn hai người, không kịp suy nghĩ nhiều đã đứng trước mặt Mạc Nhân Tuyết: “Anh đưa Lộc Dư An đi đâu?”
“Xin lỗi.” Mạc Nhân Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi muốn mang tiểu sư đệ đi.”
Mọi người đều sửng sốt.
Dương Xuân Quy là người đầu tiên phản ứng: “Nhân Tuyết, ý cháu là Dư An–“
Sợi dây màu đỏ quấn quanh ngón giữa bàn tay trái của Mạc Nhân Tuyết buông xuống một con dấu, trên đó có hai chữ “Phùng Nguyệt”.
Anh thực sự hối hận, lẽ ra anh nên đến gặp Lộc Dư An ngay khi tìm thấy con dấu, nhưng anh muốn chắc chắn nên đã đi điều tra trước, cùng xác nhận rằng Lộc Dư An chính là đệ tử nhỏ tuổi mà chú Lý đã đề cập trong thư.
Nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện lại chỉ muộn như vậy.
Khi đến nơi, thứ anh nhìn thấy chính là khung cảnh trước mắt.
Mọi chuyện bây giờ đã trở nên rất rõ ràng.
Lộc Dữ Ninh mặt đỏ bừng, cơ hồ không dám đối diện với ánh mắt của người khác, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn chú Dương, mỗi một lời vừa nói đều biến thành một cái đục, đẽo gọt trái tim hắn. ( dừa nè)
Mọi người dường như đang lớn tiếng nói hắn là kẻ nói dối.
Hắn hoảng sợ nhìn Lộc Vong Bắc, mới phát hiện Lộc Vong Bắc không hề nhìn mình mà đang chặn Mạc Nhân Tuyết như một người bị ma nhập: “Anh không thể làm như vậy, anh định đưa em trai tôi đi đâu?”
Lộc Vong Bắc không biết tại sao cảm xúc của mình cứ liên tục mất kiểm soát.
Mạc Nhân Tuyết thiếu kiên nhẫn, định đẩy Lộc Vọng Bắc ra.
Nhưng lúc này, Lộc Dư An kéo cổ tay của Mạc Nhân Tuyết, dừng lại trước ánh mắt khó hiểu của Mạc Nhân Tuyết, cậu biết Mạc Nhân Tuyết muốn nhanh chóng đưa cậu đi để bảo vệ cậu.
Nhưng cậu không phải là người cần được người khác bảo vệ.
Cậu phải giải quyết vấn đề của mình, vì vậy Lộc Dư An quay đầu nhìn thật sâu vào Lộc Vong Bắc, nói từng chữ: “Trong công viên có sân bóng rổ. Vào ngày sinh nhật của anh, cha của anh đã tức giận vì anh bí mật đăng ký tham gia tập huấn bóng rổ, không chịu choanh đi chơi bóng, cho nên tôi muốn đi công viên, anh hẳn sẽ vui vẻ.”
“Tôi vâng lời, tránh xa hồ nước, nhưng quả bóng rổ lại lăn đến rơi xuống nước. Tôi luôn vâng lời anh-“
Không đến gần nước.
Lộc Dư An nghe không được thanh âm của chính mình, cậu nói rất chậm rãi, ngay cả câu chữ đều kỳ quái, nhưng bởi vì bầu không khí lúc này, không có người nào chú ý tới.
Giống như Lộc Vọng Bắc vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cậu cũng nhớ lại ngày đã thay đổi cuộc đời mình.
Lời nhận xét thiếu suy nghĩ của cậu. Lộc Vọng Bắc có vẻ bối rối trong giây lát, một lúc sau, anh ta dường như chợt nhớ ra điều gì đó. Anh ta dường như đang quay trở lại ngày sinh nhật gần như là cơn ác mộng trong đời anh ta.
Sáng ra, bố phạt không được ra sân vì chơi bóng rổ làm chậm bài tập, anh ta hờn dỗi một mình, em trai bất khuất trèo lên người, ôm cổ âu yếm, làm mặt quỷ, đem anh ta chọc cười. Cậu bé thì thầm vào tai anh ta: “Cha xấu xa”. Vì tức giận, anh ta quyết định sẽ bí mật ra ngoài chơi bóng ngay cả khi bị bố đánh, kết quả là em trai anh vẫn nằm dưới đất lo lối khóc lóc, buộc mẹ phải đưa họ đến công viên, anh ta không kiên nhẫn đi cùng mẹ và em trai.
Edit + Beta Wattpad: @Banhsuaz
Anh ta dường như mơ hồ nhớ ra em trai đang ôm quả bóng rổ nhỏ yêu quý của mình, lén lút mỉm cười với anh ta trước khi ra ngoài.
Khi em trai rời khỏi tầm mắt của mẹ, mẹ cô đang đuổi theo cậu bé đang hờn dỗi và muốn về nhà một mình.
Quả bóng rổ rơi xuống nước bị ném sang vệ đường trong cơn tức giận.
Anh mơ hồ nhớ lại lúc Dư An vừa mới sinh ra, anh ta nhìn đứa bé có làn da gần như trong suốt, với tư cách là anh trai, anh ta đã hứa với mẹ mình rằng sẽ bảo vệ em trai mình đến hết cuộc đời.
Tiểu đậu đinh hống hách không chỉ mang đến những rắc rối, khi về nhà tiểu đậu đinh lao vào vòng tay của anh ta, đó là khoảnh khắc mà anh mong chờ nhất từ lâu. Cuộc sống của anh ta luôn xoay quanh tiểu đậu đinh, lúc mà tiểu đậu đinh nhào vào trong ngực anh ta, là bởi vì trên thế giới này chỉ có mỗi mình anh ta, cha mẹ bận rộn bọn họ cũng dựa vào nhau.
Chỉ có nỗi đau sau này đã chôn vùi niềm hạnh phúc này.
Lộc Vọng Bắc sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Lộc Dư An không dừng lại, chậm rãi nói từng chữ điều mà anh ta đã giấu kín bấy lâu nay trong lòng:
“Cho nên, Lộc Vọng Bắc, anh ghét tôi hay ghét chính mình?”
Người bảo vệ anh trai đã quyết định rời đi nên anh trai phải tự mình đối mặt với những điều đó.
Lộc Dư An nhẹ giọng nói.
Nhưng Lộc Vọng Bắc lại như bị sét đánh, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ nở một nụ cười thảm–
Đúng vậy, người anh ta ghét nhất chính là Dư An.
Vẫn là ngày đó tùy hứng, lại bất lực chứng kiến mọi chuyện xảy ra, anh ta nhìn Dư An giãy giụa rồi biến mất trong nước nhưng không thể làm gì được, anh ta hứa sẽ bảo vệ Dư An nhưng lại thất hứa.
Lộc Chính Thanh nhìn một màn trước mắt, không biết nên nói cái gì.
Lộc Dư An nhìn qua Lộc Vong Bắc, nhìn thật sâu vào Lộc Chính Thanh, như muốn nói thêm điều gì, môi mấp máy, cuối cùng cúi đầu mím chặt miệng, không nói gì.
Nỗi sợ bị đẩy xuống nước là điều cậu sẽ không bao giờ quên trong suốt quãng đời còn lại.
Nhưng điều đó cậu không thể nói ra, cậu kiếp trước cho đến chết cũng không nói, cho nên kiếp này cậu cũng sẽ không nói ra.
Khiến điều đó mãi mãi là bí mật.
Bởi vì cậu đã hứa với mẹ rằng cậu sẽ bảo vệ gia đình này, không để nó tan vỡ, ngay cả khi gia đình này không còn cậu nữa.
Lộc Vọng Bắc đưa tay về phía Lộc Dư An, môi hơi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, nhìn Mạc Nhân Tuyết dẫn Dư An đi, tay anh ta yếu ớt buông xuống.
Trước khi Lộc Dư An bước ra ngoài, cậu đã nhìn lên Lộc Vọng Bắc nói: “Cảm ơn vì quả bóng rổ.”
Câu nói bất ngờ khiến Lộc Vọng Bắc choáng váng.
Dương Xuân Quy cũng mơ hồ nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra giữa hai anh em, thở dài.
Không biết người bạn cũ sẽ cảm thấy thế nào khi biết hai đứa con của mình đã đến giai đoạn này. Nhưng ông vẫn có điều muốn nói.
Ông bước tới trước mặt Lộc Vọng Bắc, vỗ nhẹ lên vai Lộc Vọng Bắc, như đang chọn từ thích hợp, một lúc sau mới nói: “Mẹ con và ta cũng là bạn cũ, mẹ con là người sợ nhất phiền toái, sống chết không muốn có đứa con thứ hai, nhưng là–“
“Nhưng cháu khi còn nhỏ mắc bệnh nặng, có lẽ cháu không nhớ…” Dương Xuân Quy thở dài: “Lúc đó cháu còn quá nhỏ, cần tế bào gốc. Đó là lý do tại sao Dư An xuất hiện. Để phối hợp với cuộc phẫu thật, Dư An chỉ mới bảy tháng tuổi khi được sinh ra.”
Khi đứa trẻ chào đời đã khiến một số người quen thở phào nhẹ nhõm, vì con trai lớn lo lắng khi mang thai, sinh non nên khi Dư An chào đời, cũng gầy gò và nhỏ bé như kích thước của một cái lon, làn da của cậu bé gần như trong suốt, làm người nghi ngờ liệu đứa trẻ có sống sót được không.
“Tuy rằn ta không nên tới nói lời này, nhưng Dư An vì cứu cháu mà đến. Đây là giữa anh em hiếm có được duyên phận, nhất định phải trân trọng nó.”
“Vì cháu…” Lộc Vong Bắc lẩm bẩm. Trong trí nhớ của anh ta không có chuyện như vậy, nhưng trong lòng lại có một thanh âm nói cho anh ta biết, đây hết thảy đều là sự thật. Đột nhiên những mâu thuẫn mà anh ta cảm thấy trong thời thơ ấu cuối cùng đã được giải thích.
Tại sao anh lta ại mơ hồ nhớ ra mình và cha mẹ đã xa nhau đã lâu.
Anh ta không nhớ rằng khi Dư An chào đời, Dư An lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh ta đã là ba tháng.
Anh ta muốn tham gia huấn luyện bóng rổ, nhưng ngay cả người mẹ dịu dàng của anh ta cũng phản đối kịch liệt.
Cha mẹ luôn có sự ưu ái vô lý dành cho Dư An. Trong trí nhớ của anh ta, Lộc Dư An đã lâu đều nhỏ nhỏ gầy gầy, ngay cả tiếng kêu của cậu bé cũng giống như tiếng mèo con.
Nhưng cậu bé Dư An sẽ kiêu ngạo đứng trên con ngựa gỗ, đội vương miện, giơ cao thanh kiếm đồ chơi và kiêu hãnh nói rằng cậu sẽ luôn bảo vệ anh trai mình giống như mẹ cậu đã nói.
Hóa ra Dư An đã bảo vệ anh theo cách riêng của mình.
Lộc Vọng Bắc không thể tự lừa dối mình nữa, ngồi phịch xuống ghế.
Lộc Dữ Ninh lo lắng đưa tay đỡ anh ta đứng dậy, nhưng Lộc Vọng Bắc lại không nghĩ nhiều như vậy, đột nhiên đứng dậy, đơ đẫn đấu Lộc Dữ Ninh ra.
Lộc Dữ Ninh bị mất cảnh giác, bị đẩy ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn Lộc Vọng Bắc.
Lộc Vọng Bắc sửng sốt một chút nhưng nhẹ giọng nói – Xin lỗi.
Sau đó anh ta đẩy cửa kính lao ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa rất to.
Cơn mưa lớn đột nhiên che khuất tầm nhìn của anh ta, anh ta không để ý đến cơn mưa lớn mà chạy vào trong màn mưa, xe cộ trên đường và tiếng còi chói tai lần lượt vang lên, trời đã tối rồi, trên trời không có gì ngoài mưa lớn. Nhìn lại khắp nơi, anh ta thấy bối rối.
Nhưng anh ta không muốn quay lại.
Bởi vì cuối cùng anh ta cũng hiểu bóng rổ là xảy ra chuyện gì.
Khi còn học cao trung, anh ta đã tặng quả bóng rổ của mình cho một cậu bé.
Nhưng, ai có thể nói cho anh ta biết–
Tại sao cậu bé gầy gò bán nước khoáng lại ngồi trên sàn bê tông dưới cái nắng như thiêu như đốt với những vết sẹo khắp người?
Sẽ là em trai của anh ta.
Anh ta gầm lên trong mưa: “Lộc Dư An, hãy quay lại và giải thích rõ ràng. Hãy giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.”
Em trai anh đã trải qua mười năm như thế nào?
*
Lúc này xe đã nổ máy.
Mạc Nhân Tuyết yêu cầu tài xế lái xe đến bệnh viện.
Lộc Dư An ngẩng đầu từ chối: “Không cần.” Thính giác của cậu đã khôi phục.
Mà cậu không muốn đến bệnh viện để kiểm tra thính lực – tình trạng mất thính lực hầu như không thể hồi phục được.
Cậu không muốn xác nhận lại lần nữa.
Mạc Nhân Tuyết không ép buộc mà nói: “Ông ngoại sẽ rất vui khi gặp lại em. Em có thể ở lại Mạc gia nếu muốn.”
Tuy nhiên, Lộc Dư An không thoải mái như Mạc Nhân Tuyết tưởng tượng, thay vào đó, cậu lắc đầu trịnh trọng nói: “Thực xin lỗi, tôi không thể.”
Mạc Nhân Tuyết sửng sốt.
Lộc Dư An nói: “Có thể nói cho tôi biết tại sao ngay từ đầu sư phụ lại rời sư môn không–“
Cậu biết ông Lý không phải là người vô cớ gây rối.
Nếu ông sẵn sàng xa nhau mấy chục năm không quay lại, vậy thì nhất định phải có lý do khiến ông không thể quay lại.
Cậu biết ông Lý sẵn sàng vì cậu mà thỏa hiệp, sẵn sàng mềm mỏng vì cậu, thậm chí sẵn sàng vì cậu mà chịu khổ.
Chính là, Lộc Dư An luyến tiếc ông Lý —
– —————————-
Hơn 3 tiếng, cái lưng nó không còn là của t nữa ?