Vạn Người Ngại Hắn Không Làm - Tây Sơn Ngư - Chương 19: Người bảo hộ
————————————-
Triển lãm tranh của Dương Xuân Quy đã đến như dự kiến.
Triển lãm tranh theo chủ đề “Than thân đơn chiếc tại nhân gian” ( Cái bóng duy nhất còn sót lại trên thế giới) quy tụ những tác phẩm đỉnh cao của nhiều bậc thầy hội họa truyền thống. Đọc truyện chuẩn không quảng cáo ++ trùmtr uyện.Vn ++
Nếu không hâm nóng cuộc triển lãm lưu diễn “Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ” và được dẫn dắt bởi Gallery, một phòng trưng bày hàng đầu châu Á thì sẽ không bao giờ có thể quy tụ nhiều tác phẩm nổi tiếng như vậy.
Vì vậy, vé đặt trước cho buổi triển lãm nghệ thuật đã được các gia đình giàu có Nam Thành đặt trước từ rất sớm.
Nhà họ Lộc được Dương Xuân Quy mời và nhận được vé sớm.
Vì chú Dương là bạn tốt của mẹ nên Lộc Dư An do dự một chút nhưng vẫn đi cùng họ.
Sau khi nhìn thoáng qua triển lãm nghệ thuật, Lộc Dư An nhìn thấy ba bốn gương mặt quen thuộc, đều là con cháu nhà họ Lộc, Lộc Dữ Ninh vừa xuất hiện đã tụ tập thân mật với nhau, một nhóm nam nữ, trai xinh gái đẹp, đứng cạnh nhau đặc biệt bắt mắt.
Trước đây, Lộc Dư An sẽ âm thầm đi theo cái vòng kia, khiến cậu càng giống một thành viên của Lộc gia. Cậu không sợ những trò đùa ác ý và sự cô lập bằng lời nói của nhóm thiếu niên và tiểu thư, cậu đã từng trải qua ác ý sâu sắc hơn những điều đó rất nhiều, nhóm thiếu gia và tiểu thư không dám làm gì nhiều ngoại trừ một số trò đùa không hay ho.
Nhưng bây giờ Lộc Dư An lại lười đối phó bọn họ.
Những bức tranh mực đan xen nhau được cố định trong những tấm rèm trắng tinh treo trên trần nhà.
Tầng tầng lớp lớp khiến phòng triển lãm giống như xứ sở thần tiên trong một cuốn sách cổ, những bóng móc trên rèm khiến ta tưởng như những người ghi chép mặc áo dài tay đang bước đi giữa họ, đúng như chủ đề – chỉ còn những cái bóng còn vương vấn trên thế giới.
Ông chủ là Mạc Nhân Tuyết, anh đã lên kế hoạch cho cuộc triển lãm này, đứng giữa mọi người và sắp xếp địa điểm một cách có trật tự.
Lộc Dư An chỉ liếc anh một cái, không tiến lên nhìn những bức tranh khác trên tường. Trên thực tế, cậu chưa bao giờ đến triển lãm nghệ thuật nhưng cậu rất thích không khí ở đây. Cậu đứng từ xa nhìn tranh của chú Dương, tranh của chú Dương khác với những gì Nhan lão nói, chúng đẹp đẽ, mượt mà nhưng cũng có một loại thanh nhã, tự do.
Trong mắt cậu, những bức tranh đó không phải là sự sắp xếp của đường nét, màu sắc mà chứa đựng những cảm xúc dâng trào.
Cậu dừng lại trước một bức tranh trống rỗng, chìm đắm trong suy nghĩ.
Đột nhiên, nhân viên đang tạm thời thay thế bức tranh bên cạnh loạng choạng, chiếc thang nghiêng về phía Lộc Dư An.
Lộc Dư An vội vàng quay người, muốn tránh, nhưng đã muộn.
Lúc này một tay đã đỡ chắc chiếc thang.
Lộc Dư An ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết.
Ngay sau Mạc Nhân Tuyết, tay còn lại gần như đồng thời nắm giữ chiếc thang, chính là Lộc Vong Bắc.
Lộc Vọng Bắc và Mạc Nhân Tuyết không tránh khỏi nhìn nhau.
Lộc Vọng Bắc cau mày thật sâu, tại sao lại là Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết mặt lạnh lùng nói với nhân viên: “Tranh vẽ không được phép thay đổi khi có khách trong phòng triển lãm.”
Đây là lần đầu tiên Lộc Dư An nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết sau ngày hôm đó.
Cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, khó được ngoan ngoãn lại đông cứng nói: “Cảm ơn.”
Cậu nói hơi muộn, Mạc Nhân Tuyết đã quay người rời đi, Lộc Vọng Bắc tưởng rằng Mạc Nhân Tuyết sẽ không cố ý trả lời phép lịch sự này, nhưng Mạc Nhân Tuyết dừng lại, quay sang Lộc Dư An và nói: “Không có gì.”
Giữa hai người dường như có một sự hiểu biết ngầm đặc biệt.
Lộc Vong Bắc đột nhiên nhận ra điều gì đó kể từ khi hắn đi công tác về.
Lộc Dư An không bao giờ gọi hắn là anh trai nữa.
Sự lo lắng không thể kiềm chế dâng lên từ đáy lòng hắn, cho dù hắn tự nhủ rằng đó không phải là chuyện gì to tát, hắn vẫn không thể kiềm chế được, hắn hỏi Lộc Dư An với khuôn mặt lạnh lùng: “Lộc Dư An, có chuyện gì vậy?” “Mấy ngày nay cậu lại làm gì thế? Cậu còn giận sự tình tranh của mẹ à? Tôi đã nói với cậu rồi, những bức tranh đó chỉ là tạm thời cho Dữ Ninh mượn xem thôi, cậu nên dừng lại đi, đừng làm loạn nữa!”
Thật hiếm khi Lộc Vong Bắc mất bình tĩnh như thế này.
Lộc Dư An không biết điều gì đã khiến cho Lộc Vong Bắc bề ngoài không còn giả vờ là anh em tốt nữa, chỉ thấy buồn cười nói: “Một vừa hai phải thôi.” Nói xong, anh ta sải bước rời đi.
Lộc Vong Bắc sửng sốt, lúc đó hắ thậm chí còn cho rằng chỉ cần Lộc Dư An không còn ương ngạnh nữa, thì hắn sẽ—
Còn cái gì?
Hắn sững sờ một lúc, rồi nhận ra lòng bàn tay mình đang nhói lên vì đau.
Lúc hắn vừa mới chặn thang cho Lộc Dư An, tựa hồ ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, bản năng thôi thúc hắn bước về phía trước.
Hắn hơi xuất thần.
Lúc này, Lộc Dữ Ninh đi tới, đau lòng nắm tay hắn, nhìn vết đỏ sưng tấy, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lộc Vong Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, vừa rồi hắn còn do dự cái gì?
Hắn thực sự do dự vì Lộc Dư An.
So với Lộc Dư An, người đã gây ra rắc rối trong cuộc đời hắn, Dữ Ninh, người luôn bảo vệ hắn, giống em trai hắn hơn. ( biết r, khổ lắm, nói mãi)
Sự oán giận giữa hai anh em khiến Dương Xuân Quy cau mày khi nhìn từ bên cạnh.
Ông không muốn nghĩ nhiều, nhưng hai anh em này quả thực rất đặc biệt, nếu sư muội biết máu thịt duy nhất của mình lại trở nên như thế này, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Dương Xuân Quy quay lại chỗ Lộc Chính Thanh, khéo léo nói: “Chúng ta không thể để chuyện con cái không kiểm soát được.”
Lộc Chính Thanh nhìn thấy hai anh em như nước với lửa, cười khổ: “Tôi không thể làm gì được.”
Ông không hiểu vì sao Dư An không bao giờ có thể chấp nhận Dữ Ninh. Nếu sau này xử lý sự việc không đúng, Dư An đã kịch liệt cự tuyệt Dữ Ninh ngay từ giây phút đầu tiên hai đứa trẻ gặp nhau.
“Thật tốt nếu có sư muội ở đây.” Dương Xuân Quy không khỏi thở dài. “Thật đáng tiếc năm đó——”
Ông còn chưa nói xong, mọi người đều biết hắn đang nói cái gì, Lộc Chính Thanh cảm thấy buồn bực.
Dương Xuân Quy chịu không nổi, nhanh chóng an ủi: “Nhìn sức khỏe của Vọng Bắc bây giờ đi, lúc đó mọi việc lúc trước làm đều đáng giá.”
Lộc Chính Thanh cười khổ, như đang tự hỏi chính mình: “Thật sự đáng giá sao?”
Nửa đêm ông thường mơ thấy mình quay trở lại những năm tháng thể xác và tinh thần kiệt quệ, vì sự sơ suất của họ mà mãi đến khi đứa con trai lớn mắc bệnh thiếu máu té xỉu, họ mới nhận ra rằng con trai lớn của họ mắc một căn bệnh nan y. với người con cả non nớt ngây thơ, họ không đành lòng, ông không đành lòng nói cho con trai cả sự thật, thêu dệt nên một lời nói dối đẹp đẽ cho nó.
Điều duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho Vọng Bắc là phù hợp với máu cuống rốn. Nhưng máu cuống rốn ở đâu dễ tìm đến vậy?
Để chữa trị cho Vọng Bắc, họ đã có Dư An, nhưng họ không ngờ rằng khi bà mang thai Dư An, vợ lại bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, nhưng vì đứa con trai lớn đang bị bệnh và đứa con út chưa chào đời, bà đã cắn răng từ chối trải qua hóa trị.
Ông thuyết phục vợ.
Nhưng người vợ luôn dịu dàng đã khóc, nói rằng đây hai đứa con của mình.
Cuối cùng, Dư An sinh non, chưa đầy bảy tháng, máu cuống rốn của cậu đã cứu được Vọng Bắc. Nhưng dù vợ ông may mắn được chữa khỏi bệnh nhưng bà vẫn bị tổn thương nặng nề.
Sau đó, Dư An biến mất, vợ ông bị bệnh nặng hoàn toàn không dậy nổi.
Lộc Chính Thanh thường xuyên nghĩ đến liệu mọi chuyện có khác đi không nếu họ không lựa chọn sinh ra Dư An. Thật không may là không có nếu.
*
Lộc Dư An ngồi xổm trên bồn hoa trong sân triển lãm nghệ thuật.
Trong phòng triển lãm bên trong bức tường kính trong suốt, người mẹ dịu dàng mặc bộ sườn xám trắng tinh như hoa nhài vào đầu hè Giang Nam.
Bà nhìn hai đứa con của mình từ xa.
Đứa lớn bị bó bột ở chân và phải ngồi xe lăn.
Đứa nhỏ đang chơi đùa gần đó.
Đột nhiên chiếc xe lăn mất kiểm soát và trượt về phía trước.
Mẹ đang định đứng dậy thì bé con đã dùng thân mình chặn chiếc xe lăn đang trượt lại, rồi cẩn thận đẩy chiếc xe lăn cao gần bằng mình, đẩy từng chiếc xe lăn về phía sau.
Mẹ nhìn họ thở dài nhẹ nhõm và mỉm cười.
Cuối cùng, đứa bé đẩy chiếc xe lăn lại cho mẹ và tự hào nói: “Mẹ đừng lo lắng, An An sẽ luôn bảo vệ anh trai. Hãy bảo vệ nhà của chúng ta”.
“Mẹ ơi, An An sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh trai. Bảo vệ nhà của chúng ta.”
Lộc Dư An từ trên bồn hoa nhảy xuống, nhìn chằm chằm bọn họ.
Kia một khắc cậu tưởng chừng như hàng chục năm xa cách.
Nghe thấy cậu nằm trên đầu gối của mẹ mình——
Mẹ cậu nhẹ nhàng nói với cậu:
“An An, mẹ nói cho con một bí mật.”
“Cậu là thiên thần hộ mệnh đặc biệt đến vì anh trai. Không có An An thì không có anh trai, không có nhà của chúng ta.”
“Cho nên An An là người mạnh mẽ và dũng cảm nhất trong gia đình chúng ta.”
Cậu cười vui vẻ và hứa với mẹ một cách đầy tự hào và trang trọng——
“Mẹ ơi, An An sẽ luôn bảo vệ anh trai. Luôn bảo vệ gia đình chúng ta.”
Hai giọng nói trẻ con chồng lên nhau trong tâm trí anh.
Nhưng con xin lỗi mẹ.
Lộc Dư An nhìn về phía bên kia bức tường kính.
Lộc Dữ Ninh bị bức tranh mê hoặc, đang muốn lao vào góc tường thì bị Lộc Vong Bắc kéo lại, Lộc Dữ Ninh ngượng ngùng lè lưỡi, sau khi Lộc Vọng Bắc nói vài câu về nhiệm vụ tưởng chừng như không đáng kể của mình, hai người nhìn nhau nhìn nhau và mỉm cười.
Cậu muốn thất hứa.
Người giám hộ đến riêng cho anh trai cũng sẽ có một ngày mệt mỏi.
Lần này người giám hộ của anh trai thực sự sẽ rời đi.
Mà trong ký ức đã bị năm tháng che lấp, hình như cuối cùng vẫn còn có tiếng cười của đứa con lớn —
“Mẹ, con không cần An An bảo vệ, con là anh cả, con phải bảo vệ em ấy cả đời mới đúng!”
————————————————-
Một kiếp là trả đủ nợ đủ rồi, nên đời này An An hãy sống vì bản thân mình thật tối nhé.