Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê - Chương 20: Sau này có tôi che chở anh
- Trang Chủ
- Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê
- Chương 20: Sau này có tôi che chở anh
Lâm Úc không kiêng nể gì mà làm một cái ổ mới trên giường, hai tai cậu run lên, đáy mắt xuất hiện một tia mê mang.
Cái tên này thật kỳ lạ. Cảm thấy… tốt hơn?
Chiếc đuôi nhỏ không kìm được vui vẻ lắc lư.
Thật ra Hoắc Vọng là người rất tốt ngao~
Lâm Úc cố gắng hết sức để rời khỏi giường nhưng mông lại rơi xuống, bật trở lại.
Một màn này vừa vặn bị Hoắc Vọng nhìn thấy.
Hắn nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: “Nhóc chân ngắn.”
Lâm Úc mở to mắt nhìn hắn: “Ô?”
Người xấu!!
Cậu tức giận, muốn cắn Hoắc Vọng một cái, nhưng chỉ có thể nhào vào chân hắn, giống như đồ trang trí bám chặt trên giày. Hoắc Vọng giơ chân lên đi về phía trước, cậu cũng bay lên theo, Lâm Úc ngơ ngác chưa kịp định thần đã bị một bàn tay lớn ôm lên.
Hoắc Vọng đặt cậu trên ghế sofa, để cho cậu một đĩa sữa nhỏ và thịt bò bít tết: “Đây là bữa sáng của nhóc, nhóc chân ngắn.”
Vẫn không nhịn được bổ sung ba chữ sau.
Lâm · chân ngắn · Úc: “…”
– ———
Khi trợ lý gọi video đến, anh suýt nữa bị dáng vẻ lúc này của họ dọa nhảy dựng lên.
Màn hình che khuất hơn nửa cơ thể của Lâm Úc, nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu đang nghiến răng cắn cánh tay Hoắc Vọng, cái đuôi vung tới vung lui tỏ vẻ bất mãn.
Trợ lý im lặng một chút: “Hoắc tổng, ngài lại chọc giận mèo nhỏ sao?”
Hoắc Vọng vô cùng thản nhiên: “Ừ.”
Trợ lý: “…”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, tự nhủ đây là ông thân yêu của mình.
Vì thế anh ta lại lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Hoắc tổng, dự án của chúng ta hiện tại đã đổi thành hợp tác với công ty Shidi, hôm nay sẽ có người đi đàm phán thỏa đáng với họ. Còn về Lâm thị ngài có muốn tiếp tục hợp tác với họ ở hạng mục khác không?”
Nghe được hai chữ Lâm thị, cái đuôi nhỏ của Lâm Úc không cao hứng mà rũ xuống, rốt cuộc buông lỏng ra miệng, nhẹ nhàng dùng móng vuốt lay Hoắc Vọng.
Hôm qua cậu chỉ nhìn qua tâp văn kiện đó, cũng có thể cảm giác được đây hẳn là hạng mục mà anh cả cực kỳ coi trọng, dựa theo tính cách của Lâm Minh Hoài, làm sao có thể dễ dàng để chuyện này lật xe được?
Lâm Úc hơi tò mò, vì thế móng vuốt liên tục cào Hoắc Vọng mạnh thêm một chút.
Lại bị hiểu lầm thành đói bụng, Hoắc Vọng ôm lấy cậu, dùng thìa đút sữa cho cậu, hoàn toàn không thèm để ý Lâm thị gì đó, suy nghĩ một chút liền nói: “Tạm thời không hợp tác.”
Lâm thị gì đó có quan trọng bằng việc cho nhóc chân ngắn ăn không?
Vẻ mặt trợ lý nghiêm túc: “Vâng.”
Anh cúi đầu gạch một cái tên trên tập tài liệu.
Đối với một con quái vật khổng lồ như Lâm thị, tuy việc này không đến mức dẫn đến đứt gãy chuỗi cung ứng tài chính, nhưng cũng là một bài học không nhỏ.
Hi vọng Lâm Trường Tấn giáo dục con trai cả, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, sao Lâm Minh Hoài có thể để lộ sơ hở lớn như vậy.
Trợ lý hơi nuối tiếc lắc đầu, anh ta nhanh chóng bỏ qua chuyện này, nhớ tới một chuyện quan trọng khác: “Hoắc tổng, chúng ta nhận được lời mời mừng thọ tám mươi tuổi của ông Hoắc Chính.”
Hoắc Vọng nhướng mày có chút bất ngờ:” Lão già đó dám mời tôi đến dự tiệc mừng thọ, không phải già quá nên lẩm cẩm gửi nhầm thiệp chứ?”
Trợ lý nhíu mày: “Chỉ sợ không có ý tốt, từ sau khi Hoắc thị bị ngài thu mua, hiện tại đám người Hoắc gia chỉ có thể dựa vào một ít sản nghiệp nhỏ và gia sản còn lại để làm phông bạt, nghe nói lễ mừng thọ lần này còn có ý khác nhằm mai mối cho Hoắc Tri Tri, hẳn là lão già kia muốn dựa vào thông gia để Đông Sơn tái khởi.”
Ban đầu còn có chút kháng cự, sau đó Lâm Úc có vẻ rất hưởng thụ, cậu xụi lơ trong lòng hắn, há miệng chờ được đút ăn, thuận tiện dựng tai nhỏ lên chăm chú lắng nghe họ nói chuyện.
Trợ lý: “Tôi kiến nghị ngài đừng đi, dù sao mấy năm trước, báo chí đã sớm đưa tin Hoắc Vọng chính thức rời khỏi Hoắc gia, không ai trong giới có thể bắt bẻ đạo đức của ngài.”
Phải biết rằng lúc ấy Hoắc Vọng vừa trưởng thành, Hoắc gia nhanh chóng giở trò. Bọn họ tiếp tay cho báo trí bôi nhọ Hoắc Vọng xem hắn thành đồ sao chổi. Lúc trước trào phúng, chế giễu, sỉ nhục Hoắc Vọng là vậy, sau này Hoắc Vọng sau bao nhiêu nỗ lực đã vươn lên nổi tiếng từ hai bàn tay trắng mà thành danh. Hoắc Vọng luôn là người có thù tất báo, sau khi thành danh hắn lập tức khiến đám người Hoắc gia chật vật, hắn từ từ ra tay đứng trên đỉnh cao nhìn đám người đó chật vật, dẫy giụa nhưng giả vờ thanh cao.
Ngày thu mua Hoắc thị là một ngày u ám, ống quần Hoắc Vọng bị bùn đất làm ướt, nhưng không có người Hoắc gia nào dám cười nhạo nửa câu về sự xui xẻo của hắn. Chỉ là mới không để ý có hai năm mà đám người Hoắc gia đã sớm quên đau muốn tiếp tục trêu trọc Hoắc Vọng.
Hoắc Vọng: “Lão già đó muốn mai mối Hoắc Tri Tri với ai?”
Trợ lý sửng sốt một chút: “Là Tưởng gia.”
Hoắc Vọng: “Tưởng Văn Đào?”
Trợ lý suy nghĩ lại một chút rồi mới phản ứng lại, Tưởng Văn Đào chính là người từng đắc tội Hoắc Vọng, cuối cùng bị Hoắc Vọng đá xuống ống cống, trở thành trò đùa của đám công tử trong giới suốt nửa năm.
Tưởng Văn Đào năm đó thật ra chỉ là thằng đần bị người khác lợi dụng, đến cả Hoắc Vọng – người thù dai cũng quên mất tên đó.
Trợ lý lật văn kiện một chút, kinh ngạc nói: “Đúng là anh ta, người thừa kế Tưởng gia Tưởng Văn Việt chết vì tai nạn xe hơi năm ngoái, Tưởng Văn Đào trở thành người thừa kế duy nhất của Tưởng gia, anh ta vốn ngu dốt không biết gì, Tưởng gia thật đúng là luôn biết cách nâng đỡ bù nhìn che mắt người khác.”
Ở với Hoắc Vọng đã lâu, miệng lưỡi trợ lý cũng sắc bén hơn.
Họ muốn lợi dụng lễ mừng thọ của Hoắc Chính để mai mối cho Hoắc Tri Tri và Tưởng Văn Đào, động cơ mời Hoắc Vọng cũng đã rõ ràng.
Đơn giản đám người đó muốn nhìn Hoắc Vọng xấu mặt trong yến tiệc, để Tưởng Văn Đào nhìn thấy “thành ý” của bọn họ.
Nó thực sự rất phù hợp với câu nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Trợ lý đẩy kính gọng kính, đôi mắt tràn đầy sự tức giận: “Đúng là khinh người quá đáng!”
Hoắc Vọng: “Tôi biết, tôi sẽ tự mình xử lý.”
Vừa nói hắn vừa lấy tờ giấy lau miệng cho Lâm Úc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Anh Yêu Là Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Chiều Hư
4. Vượt Qua Sóng Dữ
=====================================
Trợ lý khá lo lắng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, ngắt cuộc gọi video.
Haizz, thì ra người độc miệng như ông chủ cũng có lúc bị mê hoặc, nhìn bộ dạng lúc này của Hoắc Vọng làm trợ lý liên tưởng đến một hôn quân bỏ qua triều chính chỉ vì muốn giành được nụ cười của mỹ nhân.
Lâm Úc không hề biết rằng hình ảnh của mình trong mắt trợ lý đã biến thành “họa quốc miêu miêu” con mèo xinh đẹp mang họa cho đất nước, đợi đến khi video cúp máy mới dám thò người ra ngoài, nghiêng đầu bối rối: “Ngao ngao?”
Hoắc Vọng hiểu ý của cậu: “Hoắc Chính là ông nội của tôi.”
Lâm Úc ngơ ngác một tiếng, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên kiêu ngạo đứng lên, chân ngắn dùng sức đáp lại: “Ngao!” Đừng sợ bọn họ, sau này có tôi che chở anh!
Hoắc Vọng cười khẽ một tiếng: “Muốn cùng tôi tham gia tiệc mừng thọ à?””Ngao~.” Lâm Úc gật gật đầu, hoàn toàn quên ngụy trang chuyện mình nghe không hiểu lời người khác, tình cảm mãnh liệt bùng nổ: “Ngao ô ô!”Không phải bọn họ muốn thấy Hoắc Vọng bị bẽ mặt ư, thụy thú đây ra tay, đảm bảo họ sẽ trở thành “tiêu điểm”. Không biết tại sao tên nhóc kia lại đột nhiên kích động, Hoắc Vọng nhéo nhéo móng vuốt nhỏ đang dựng lên của cậu, trên mặt đều là vẻ yêu chiều: “Được, chúng ta đi.”
– ———–
edit: giao thừa rồi ko muốn mọi người buồn nhưng vẫn ko kìm được mà kể.
Tôi thật sự rất ghét giao thừa và mùng 1 à ko tôi ghét tất cả các buổi ăn giỗ hay xùm vây cùng họ hàng. Tại sao ư? Bởi vì món ăn mỗi năm thay đổi, người cũng tăng thêm nhưng người năm nào cũng rửa bát là tôi. Chẳng hiểu sao lúc rửa bát năm nào cũng vậy mẹ tôi sẽ:” Để đấy cho con nhà em rửa”. Đêm giao thừa tôi vừa dọn nhà xong rửa bát giúp mẹ nấu cúng lại nghe phải xuống nhà bác ăn tôi nói ko muốn cuối cùng vẫn bị ép đi. Năm nay tôi nói:” Con không muốn rửa bát.”. Mọi người xung quanh bát đầu:” Cả năm mới rửa bát được cho bà lần à.”
Haizz thật sự rất khó chịu. ?