Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê - Chương 19: Cảm thấy tốt hơn
Hôm qua nhìn thấy cậu ăn lươn rất ngon, có lẽ cũng ăn cả cá.
Công thức nấu ăn cho vật nhỏ của hắn cần phải được cập nhật liên tục.
Hoắc Vọng mở cửa, khi bước vào phòng khách, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, quá mức yên tĩnh.
Hắn vô thức bật đèn để tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé, đi một vòng phòng khách không nhìn thấy, cuối cùng hắn đi vào phòng mình.
Vừa vào, quả nhiên nhìn thấy một cái đuôi bồng bềnh lộ ra khỏi ổ mèo cá mập mới mua hôm qua, thoạt nhìn giống như cá mập ăn mèo, hơn nữa còn chưa tiêu hóa hết.
Hoắc Vọng: “…”
Đây là lý do hắn không thích cái ổ này nhưng mua cho vật nhỏ nên đương nhiên phải mua cái mà nhóc thích.
Hắn đi qua chọc chọc cái đuôi lông xù của nhóc con nhưng có gì đó khá kỳ lạ.
Sao nhóc con lại… run rẩy?
Đồng tử Hoắc Vọng khẽ co lại, hắn đưa tay ôm cậu ra khỏi ổ mèo, Lâm Úc hoàn toàn không đề phòng, cậu cuộn tròn người lại ngủ như một cục bông xù, lúc này bốn chân ngắn đều hơi co giật.
Dù chưa bao giờ nuôi thú cưng, Hoắc Vọng vẫn nhận ra tên nhóc này đang gặp ác mộng, hắn không do dự liền dùng tay kia trấn an cậu, vuốt ve từ đầu đến đầu đuôi hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi cậu ngừng run rẩy, không còn khó thở nữa.
Lâm Úc cảm nhận được mùi hương khiến cậu an tâm, vô thức rên rỉ, cọ cọ lòng bàn tay Hoắc Vọng.
Hoắc Vọng cúi đầu nhìn cậu, cảm thấy hơi buồn cười,mở miệng: “Nhỏ như vậy còn có phiền não gì, mơ thấy có người ăn vụng cá nhỏ của mình hả?”
Tuy nói như vậy, hắn không đặt Lâm Úc về ổ mèo nữa, mà cẩn thận ôm vào trong lòng, không buông ra.
Đừng sợ.
Vách đá lạnh lẽo trong giấc mơ được thay thế bằng vòng tay mềm mại lại ấm áp, Lâm Úc thức dậy trong mùi hương khiến cậu an tâm, vừa tỉnh dậy đã thấy mình bị treo cao, dùng móng vuốt dụi mắt mới phát hiện, hóa ra là được ôm vào lòng.
Trước mặt cậu là một con cá hồi bị tách ra.
Hoắc Vọng nhìn cậu, xoa xoa đầu: “Tỉnh rồi?”
“Ngao ô ô.” Lâm Úc ngẩng đầu đáp lại theo bản năng.
Sau một lúc lại sợ tới mức cứng đờ.
Cậu sợ Hoắc Vọng nhận ra mình có thể hiểu được tiếng người, nhưng lại không biết kĩ năng diễn xuất của mình tệ đến mức nào.
Hoắc Vọng không để ý, hắn gắp một miếng cá hồi cho cậu: “Bữa tối.”
Lâm Úc thở phào nhẹ nhõm, cậu không thích đồ sống, ăn một miếng nhỏ liền dừng lại, chậm rãi chọc cá hồi.
Hoắc Vọng trầm tư nói: “Cần nấu lên sao?”
Lâm Úc nhớ lại, lúc trước hắn bận rộn ở trong bếp nửa ngày, cuối cùng chỉ bưng ra một bát mì ăn liền, trong bếp cũng chỉ có thùng mì ăn liền, cậu tỏ vẻ vô cùng hoài nghi với tài nấu nướng của hắn.
Đôi mắt đen láy nhìn hắn không chớp mắt.
Rõ ràng không nói một lời, không hiểu sao Hoắc Vọng vẫn đọc được ánh mắt này: “Nhóc nghĩ tôi không biết nấu cơm?”
“Ngao” Lâm Úc tỏ vẻ vô tội.
Hoắc Vọng đĩa cầm cá hồi lên: “Chờ.”
Trong phòng bếp lại truyền đến tiếng động, đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng nổ, Lâm Úc tò mò đi vào phòng bếp kiểm tra, liền nhìn thấy Hoắc Vọng đeo mặt nạ chống nổ trên mặt, trên người cũng đã mặc xong quần áo bảo hộ.
Lâm Úc sợ đến cái đuôi cũng ngừng lắc: “Ngao?”
Đây là lần đầu cậu thấy ai đó mặc quần áo bảo hộ để nấu ăn.
Hoắc Vọng quay đầu lại nhìn thấy cậu, giọng nói sau mặt nạ như bị nghẹn: “Phòng bếp rất nguy hiểm, nhóc mau ra ngoài đi.”
Nhà bếp nguy hiểm?
Lâm Úc nghiêng đầu khó nhìn hắn.
Giọng điệu Hoắc Vọng hơi mất tự nhiên, hắn dừng lại một chút: “Nhà bếp này đã được tu sửa hai.”
Ngay từ đầu, Lâm Úc còn chưa hiểu được ý tứ của hắn, cậu chợt nhìn thấy những cái nồi, bát, đĩa xung quanh quá sạch sẽ giống như là đồ mới chưa từng sử dụng,lúc này cậu mới chợt hiểu được.
Ý hắn là nhà bếp này đã nổ hai lần.
Lâm Úc suy nghĩ một chút liền nhớ đến độ xui của Hoắc Vọng: Một tuần ít nhất sẽ có một lần gặp tai nạn xe, trong các cuộc họp chưa từng đến đúng giờ dù hắn ra ngoài rất sớm, đi dự tiệc nhất định sẽ bị người khác vô tình đổ rượu lên áo,…..
Mặc dù cậu biết Hoắc Vọng rất xui xẻo nhưng ai ngờ lại xui đến độ ngồi trong nhà mà trần nhà cũng tự nhiên xập được.
Lâm Úc dùng chân cọ nhẹ quần Hoắc Vọng, an ủi: “Ngao ngao~.”
Chỉ là, hành động này do một bé lông xù siêu đáng yêu làm nhìn qua lại giống như đang bán manh.
Vì thế Hoắc Vọng liền bế bé lông xù lên đặt trên bàn ăn cơm:” Ngoan, ở đây chờ, nấu nhanh thôi.”
Lâm Úc có chút trầm mặc. Cậu im lặng nhìn cặp chân ngắn của mình rồi cúi đầu độ cao của cái bàn cảm giác thất vọng quen thuộc.
Haizz, toàn thân Lâm Úc dần trở lên mềm nhũn cuối cùng hoàn toàn nằm ườn trên bàn.
Các tiểu tinh linh xung quanh cậu, tò mò chọc qua chọc lại.
Có thụy khí quấn quanh, lần này Hoắc Vọng xuống bếp ngoài ý muốn thuận lợi, rất nhanh rán chín cá hồi rồi bưng ra.
Lâm Úc lại gần ngửi ngửi, mùi cá hồi và mùi bơ hòa quyện với nhau trở nên vô cùng hấp dẫn, cậu nhanh chóng ăn xong mấy miếng nhỏ, cái bụng vì ăn lo mà phồng lên.
“Ngao.” Muốn ngủ!
Hoắc Vọng sờ bụng thú nhỏ, khi chắc chắn cậu đã ăn no liền bế cậu trở lại phòng ngủ rồi đặt trên giường nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”
Lâm Úc nhìn giường rồi lại nhìn ổ cá mập cách đó không xa trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi.
Không phải cậu lên ngủ trong ổ sao?
Nghĩ đến dáng vẻ tên nhóc này gặp ác mộng, Hoắc Vọng giả vờ không thấy sự nghi hoặc của cậu, xoa đầu trấn an nói: “Ngủ đi.”
Chỉ cần ngủ bên cạnh hắn, cậu sẽ không còn sợ hãi nữa.
Lâm Úc vẫy đuôi: “Ngao.”
Mặc dù không hiểu tại sao người đàn ông này lại vui buồn thất thường như vậy, nhưng rốt cuộc cơ thể hiện tại của cậu chỉ là một con thụy thú, nhanh chóng buồn ngủ khiến cậu không thể suy nghĩ. Cậu cuộn đuôi lại dần chìm vào giấc ngủ.
Không nhìn kĩ sẽ cảm thấy cậu như đám mây xù xù lại mềm mại.
Hoắc Vọng chọc nhẹ vào tai Lâm Úc, đột nhiên mở miệng nói:” Từ giờ gọi nhóc là….Du Du đi”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, đáp lại Hoắc Vọng chỉ có tiếng thở đều của thú nhỏ.
– ————————–
Tui muốn giải thích về cái tên mới của bé Không Cổ ó. Mới đầu định theo tên bên wiki nhưng thấy kì quá lên lết đi tra baidu. Tên mới của bé là: 愈愈 【Yù yù】 có nghĩa là cảm thấy tốt hơn. Thấy phiên âm đọc la lá Du Du lên tui dùng luôn mà thấy đọc Du Du hơi kì lên lần sau nếu có dùng tên này tui sẽ để Tiểu Du nha. À nếu bạn nào thấy cái tên hợp lí với phiên âm thì góp ý vơi tui nha:3