Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê - Chương 10: Chủ nhân tốt nhưng độc miệng quá!
- Trang Chủ
- Vạn Người Ghét Sống Lại Thành Thụy Thú Vạn Người Mê
- Chương 10: Chủ nhân tốt nhưng độc miệng quá!
Beta: Sương
–——
Hoắc Mạc Nguyên bị nhìn đến phát lạnh, nhưng nghĩ Hoắc Vọng sẽ không làm gì được mình ở nơi đông người, thế là tiếp tục hết cằm kiêu ngạo bảo nhân viên nhanh chóng thông báo phần thưởng.
Nhân viên lập tức cạo phiếu thưởng, ngón tay nhanh thoăn thoắt, khi nhìn thấy chữ trên đó thì đôi mắt trừng to: “Trúng! Giải đặc biệt!”
Ngay lập tức, ruy băng phấp phới, chuông reo, đám đông bắt đầu hoan hô!
Sắc mặt Hoắc Mạc Nguyên và Hoắc Tri Tri lập tức trở nên xanh mét.
Khoảnh khắc tất cả các dải ruy băng trên tay nhân viên rơi xuống đất, xung quanh đột nhiên im lặng, họ vô thức nhìn về phía Hoắc Mạc Nguyên kẻ vừa nói ra những câu khoác lác ngông cuồng.
Hoắc Vọng nhướng mày lộ ra một chút châm chọc: “Ăn đi.”
Hoắc Mặc Nguyên có chút sửng sốt sau khi phản ứng lại sắc mặt từ xanh mét trở nên trắng bệch:” Anh….”
Hoắc Mặc Nguyên hận Hoắc Vọng, vì hắn coi thường anh ta, vì hắn xui xẻo từ nhỏ, không được lòng gia đình nhưng luôn thắng khi đối đầu với anh. Dù cho bị người khác ghét bỏ nhưng Hoắc Vọng vẫn luôn làm ra vẻ mặt của người chiến thắng nhìn họ như tên hề.
Hoắc Vọng luôn luôn dùng sắc mặt lạnh nhạt đó khinh thường Hoắc gia.
Rõ ràng mẹ hắn chỉ là một ả đàn bà tầm thường không rõ lai lịch, cha lại là kẻ ăn bám rác rưởi, dựa vào đầu hắn lại luôn đứng ở vị trí cao hơn anh ta.
Khi còn nhỏ là đã vậy, sau khi lớn lên càng hơn thế!!
Như thể anh ta chỉ là con kiến mãi mãi bị Hoắc Vọng dẫm dưới chân.
Dù Hoắc Mặc Nguyên liều mạng cố gắng thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi cái bóng của Hoắc Vọng.
– ——————–
Hoắc Vọng sờ sờ cục lông xù trong ngực: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy người khác ăn hộp rút thăm trúng thưởng, thời gian quý báu, xin đừng lãng phí thời gian.”
Hoắc Vọng vẫn luôn biết chọc giận người khác.
Mọi người vây quanh bắt đầu hò reo, vui vẻ nói: “Nhanh lên, nhanh lên!!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”(người tử tế, chỉ nói một lời và giữ đúng lời hứa.)
“Vừa nãy không phải thề thốt lắm sao?”
Hoắc Mạc Nguyên rơi vào tình huống bế tắc, căm tức nhìn người từ đầu đến cuối vẫn điềm nhiên như không phải chuyện của mình: “Hoắc Vọng!!”
Lần này, ngay cả việc đạo đức giả gọi một tiếng anh họ cũng không gọi.
Hoắc Vọng vẫn tiếp tục xoa cục lông trên tay: “Cần tôi giúp à?”
Ngắn ngủn mấy chữ nhưng khí thế sắc bén kèm theo lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Hoắc Mạc Nguyên bị dọa đến ngực cứng lại, không thốt được lời tiếp theo, sợ hãi trong lòng dâng cao.
Lâm Úc được xoa rất thoải mái, bất giác nheo mắt lại, không nhịn được mà ngửa đầu nhìn xương hàm rõ ràng của người đàn ông.
Cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Thì ra đối với người hắn không thích, cái miệng của hắn càng thêm độc địa, châm chọc hết toàn bộ nhược điểm của đối phương.
Nói không chừng còn có thể khiến người kia tức đến hộc máu phải nhập viện.
Lâm Úc ở trong túi không biết điều cậu tưởng tượng sắp thành sự thật, cậu khẽ đung đưa cái đuôi xù nhỏ hỏi tiểu tinh linh: “Tôi có thể cho người khác thụy khí, vậy có thể làm thay đổi vận may của người đó không?”
[Đương nhiên có thể!]
Lâm Úc âm thầm hạ quyết tâm, một lần nữa tập trung tinh thần, tập trung toàn bộ sự chú ý vào hai anh em Hoắc gia này.
Một sợi tơ vàng từ từ xuất hiện từ trên người họ rồi biến mất trong không trung.
Cậu vừa trở thành thụy thú còn phải sử dụng nhiều năng lượng như vậy. Lâm Úc bây giờ thật sự rất mệt, cái đuôi nhỏ vừa rồi còn vui sướng đung đưa giờ rũ xuống nằm im, Hoắc Vọng dường như cũng chú ý đến sự khác thường của cậu, cúi xuống hỏi: “Mệt sao?”
Rõ ràng vừa rồi còn tỏ vẻ lạnh nhạt, người sống trớ gần, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ ôn hòa mà đến bản thân hắn cũng không nhận ra.
Sự tương phản như vậy càng khiến mọi người xung quanh cảm thấy hắn nhất định là người chủ tốt, nhìn cách hắn dịu dàng đối xử với mèo nhỏ đúng là cảnh đẹp ý vui.
Lâm Úc kiên trì nhịn xúc động muốn gật đầu, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, chớp mắt mấy cái.
Có một cô gái nhịn không được mà ôm ngực: “Dễ thương quá, ngoan hơn nhiều so với con nhóc nghịch ngợm nhà tôi.”
Hoắc Vọng dừng một chút, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Rất ngoan.”
Cái đuôi trong ba lô của Lâm Úc lại bắt đầu cuộn tròn lại, dường như mặt hơi nóng lên.
Lần đầu Hoắc Mạc Nguyên cảm thấy may mắn khi mình bị Hoắc Vọng coi thường, anh ta muốn thừa dịp mọi người đều đem sự chú ý chuyển đến con mèo lông xù đáng chết kia thì nhanh chóng thoát thân, lại không ngờ vừa đi một bước, chân trái đột nhiên va vào chân phải rồi ngã xuống, Hoắc Tri Tri ở ngay bên cạnh anh ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cô ta thét chói tai đẩy anh ta ra.
Một cú đẩy tưởng như yếu ớt nhưng trực tiếp đẩy anh ta xuống theo hướng ngược lại, cảm giác không trọng lượng mất kiểm soát, Hoắc Mạc Nguyên ngã về phía hộp rút thăm, anh ta chỉ có thể nắm lấy thứ gì đó theo bản năng để ổn định bản thân, cánh tay của anh ta khua loạn xạ, sau đó bên tai vang lên một tiếng thét chói tai.
Trong cơn đau dữ dội ở gáy, cố sức mở mắt ra, Hoắc Mạc Nguyên phát hiện sau khi biết mình đập vào hộp rút thăm lại lỡ tay ném nó ra, mà vừa vặn đập trúng mặt em gái Hoắc Tri Tri, cô ta cực kỳ để ý đến mặt mình, dù chỉ là mụn cũng phải làm ầm ĩ, mà bây giờ trên mặt có một vết đỏ, hơn nữa nó còn có xu hướng nhanh chóng tím tái sưng lên.
Hoắc Tri Tri thét chói tai liên miên không dứt, như ma âm rót vào tai từng người khiến họ phải khó chịu quay về phía này.
Hoắc Vọng nhíu mày, hắn cũng không nhúc nhích, suy nghĩ một chút lại đăm chiêu hỏi: “Cậu muốn em gái ăn giúp sao?”
– ———-
Lâm Úc: Chủ nhân rất tốt nhưng ổng độc miệng quá!
edit: Tui vẫn nhớ cái tên Không Cổ ổng đặt cho bé=)
Edit + Beta: Trời lạnh rồi, mọi người nhớ giữ ấm! À sắp ktra học kì 1 rồi chúc mọi người được điểm cao để có một cái tết trọn vẹn nha!