Vân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử - Tác giả: Phù An Khâm - Chương 6: Bằng hữu nhóc con
【 Nhóc con mang theo quà tặng đi kết bạn mới! 】
【 Là đi gặp ca ca! 】
【 Ca ca nhất định sẽ thích, thích quà cũng thích nhóc con! 】
【 Ca ca đã sớm thích nhóc con rồi. 】
Úc Ninh đứng ở cửa cung Hạ Khê của Minh phi chờ Úc Bắc Chinh, nhìn thấy lời nói trên Thiên thư, đem ống tay áo có chút ngắn kéo xuống dưới, hai mắt so với ngày thường nhiều hơn chút sáng rọi.
Cậu tới rất sớm, đợi nửa canh giờ mới ở đầu đường nhìn thấy Úc Bắc Chinh xuất hiện.
Úc Bắc Chinh mang theo hai tiểu thái giám, biếng nhác đi về phía bên này, sau khi nhìn thấy Úc Ninh thì dừng bước chân, tiếp theo như không có việc gì mà đi tới.
Úc Ninh nghênh đón hắn, gọi hắn: “Tứ hoàng huynh.”
Hôm nay cậu không chật vật giống như lần trước nhìn thấy, quần áo sạch sẽ, vạt áo cổ tay thêu hoa văn trúc đơn giản, tuy không đẹp đẽ quý giá nhưng thanh nhã dễ chịu, màu xanh thuần khiến mang đến sức sống cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng thời làm cho cậu càng thêm an tĩnh non nớt.
Giống như cây trúc nảy mầm vào ngày xuân an tĩnh, làm lòng người thanh mục sảng khoái, vui mừng mềm mại.
Úc Bắc Chinh sờ soạng chóp mũi một chút, ánh mắt chuyển sang chỗ khác.
Cậu đưa cái nỏ bé trong tay cho Úc Bắc Chinh, “Tứ hoàng huynh, đệ sửa xong rồi.”
Úc Bắc Chinh lại không nhìn, ánh mắt bay khắp nơi, lung tung phất ống tay áo, “Ta thiếu chút nữa đã quên, ta đã một lần nữa làm xong một cái, cái này, cái này không cần nữa!”
Úc Ninh sửng sốt một chút.
【 Tiểu shota ngươi phải cầm lấy cho ta! Nhóc con làm cái này tay đều bị mài đỏ! 】
【 Úc Bắc Chinh ngươi sẽ hối hận. 】
【 Tức chết đi được, nhóc con ở chỗ này chờ ngươi một giờ! 】
Úc Bắc Chinh vùi đầu vội vàng đi vào Khê Hạ cung.
Úc Ninh đứng tại chỗ cầm cái nỏ bé, mím môi.
Cậu nhặt một mảnh lá cây to đặt ở cửa Khê Hạ cung, đem cái nỏ bé đặt ở trên lá cây, nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía bức tường cao cao kia, buồn bã bỏ đi rồi.
Các người chơi nhìn thân ảnh nho nhỏ cùng nửa lông mi rũ xuống của cậu đau lòng không thôi, trên Thiên thư tất cả đều là lời an ủi cậu.
【 Nhóc con đừng thương tâm, Úc Bắc Chinh không đáng. 】
【 Nhóc con chúng ta có thể gặp được bạn tốt hơn. 】
【 Nhóc con chúng ta mỗi ngày đều có thể ngồi cùng con a. 】
Úc Ninh nắm dây túi sách trước người, chầm chậm đi, nói: “Ta cũng không muốn có một bằng hữu, ta đã quen rồi.”
Các người chơi cho rằng cậu là đang an ủi bọn họ cùng như tự an ủi mình.
Ai mà không muốn có bạn chơi khi còn nhỏ chứ.
Nếu nhóc con đã an ủi người ta như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không vạch trần.
Úc Ninh nói: “Ta quả thật có một chút mất mát.”
A, các người chơi càng đau lòng.
Vừa rồi quả nhiên là cậy mạnh giả vờ không thèm để ý.
Úc Ninh nói: “Ta muốn dự thính, ta rất muốn có một lão sư.”
Mẫu phi để lại sách cho cậu, cậu có rất nhiều chỗ xem không hiểu, mặc dù thuộc lòng cũng không hiểu.
Cậu muốn có một lão sư có thể giải thích nghi hoặc cho cậu, để cậu có thể đọc hiểu tất cả sách mẫu phi để lại cho cậu.
Đây là nguyện vọng duy nhất trước mắt của cậu, muốn đọc hiểu đồ vật duy nhất mẫu phi để lại cho cậu, có lẽ như vậy có thể ở bên trong tìm được cái gì.
【 Bích Sa công chúa: Nhóc con, ta đi tìm lão sư cho con! 】
【 Công chúa tôi đề cử giáo sư lịch sử của chúng ta, Lưu Đại Hải, hắn rất lợi hại! 】
【 Trường học chúng ta có giáo sư cổ văn vừa mới về hưu, nàng siêu trâu bò. 】
【 Tinh cầu của chúng ta hình như mới có một nhà thơ lưu lạc tới? 】
Trên Thiên thư mọi người mồm năm miệng mười mà giúp nhóc con nghĩ ra chủ ý, Úc Ninh nhìn trong chốc lát, lắc đầu, “Không cần.”
Đi được một lúc như vậy rồi, tâm tình cậu đã khôi phục, không còn sa sút nữa, cậu nói: “Đọc sách trăm lần sẽ tự hiểu nghĩa lấy.”
Mọi người thấy cậu không hề sa sút, vội nói sang chuyện khác.
【 Nhóc con, đây hình như không phải đường trở về, con muốn đi đâu? 】
【 Đây là lần đầu tiên nhóc con đi chỗ khác bên ngoài Khê Hạ cung a! 】
Úc Ninh dừng lại bước chân, “Ta muốn đi xem cung thủ.”
【 Vậy nhóc con có biết cung thủ ở nơi nào không? 】
Úc Ninh thành thật nói: “Không biết.”
【……】
【 Vậy nhóc con đi hỏi một chút thị vệ ca ca bên kia đi, lễ phép một chút bọn họ sẽ nói cho con biết. 】
Úc Ninh: ” Được.”
Vì thế Úc Ninh chạy chậm đuổi theo một đội thị vệ tuần tra, bắt lấy người thị vệ cuối cùng một cái, “Xin hỏi, nơi nào có thể nhìn thấy cung thủ?”
Thị vệ: “……”
Bên kia, Úc Bắc Chinh vào Khê Hạ cung.
Mặc dù Minh phi là nam tử, tại hoàng cung này y là phi tử, cũng không tiện cùng hoàng tử nhốt ở phòng trong, cho nên y giảng bài cho Úc Bắc Chinh là ở trong một đình hóng gió trong đình viện.
Úc Bắc Chinh không thích đọc sách, ở nơi này hắn thu liễm một ít, nhưng cũng không thay đổi được bản tính, thường thường nghe một lát liền thất thần, hôm nay càng khoa trương, vừa mới ngồi xuống còn chưa có bắt đầu tâm tư liền không biết chạy đi đâu.
Minh phi buông quyển sách trên tay, hỏi: “Tứ hoàng tử ở ngoài cửa có nhìn thấy Thất hoàng tử không?”
Úc Bắc Chinh nháy mắt hoàn hồn, “Gặp được.”
Minh phi gật đầu, “Không biết lần này nhóc có phải lại ngồi xổm góc tường nghe lén hay không.”
Úc Bắc Chinh nhíu mày, “Nghe lén làm cái gì, muốn nghe tiến vào nghe a.”
Minh phi nâng chén trà lên chậm rì rì uống một ngụm nước.
Úc Bắc Chinh lật một trang sách rồi khép lại, cầm lấy bút lại quăng trở về, cuối cùng vẫn là bực bội đứng lên hướng ra ngoài cửa đi.
Ngoài cửa đã không còn ai, ở cửa có một cái nỏ nhỏ yên tĩnh mà đặt ở một nơi không cản đường đi.
“Hả?”
Úc Bắc Chinh nhìn lướt qua cái nỏ nhỏ, kinh ngạc mà ngồi xổm xuống.
Tiểu thái giám hầu hạ quanh năm bên cạnh hắn, biết rõ hắn thích binh khí cỡ nào, đi theo hắn lâu rồi cũng hiểu một ít, sau khi nhìn thấy kinh ngạc mà nói: “Điện hạ, cái nỏ này trên trường cung đặt một cái hộp.”
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tốc độ của nỏ truyền thống bị ảnh hưởng nhất chính là lên dây và giương cung, lấy tên từ tên túi mũi ra, lắp tên lên cung đều phải tốn thời gian, phải không ngừng trải qua huấn luyện. Ngoài ra, tư thế giương cung cũng là một vấn đề khó khăn cần huấn luyện mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Úc Bắc Chinh vừa nhìn liền đoán được đây là đem tên cùng cung hợp lại làm một, có thể hữu hiệu giải quyết mấy vấn đề này.
Hắn kích động mà lấy cái nỏ, phương pháp này không phải không ai thử qua, nhưng đều không phát huy ra hiệu quả, không nói cái nỏ nhỏ này đối với cái này có tác dụng hay không, Úc Ninh nhỏ như vậy đã có thể nghĩ đến nơi này làm Úc Bắc Chinh kinh hỉ không thôi.
Hắn kích động cầm lấy cái nỏ lên, trong lòng vui sướng.
Hắn thích nghiên cứu binh khí cùng binh pháp, toàn bộ hoàng cung đều tìm không thấy một người cùng chung chí hướng, mấy ca ca trọng văn khinh võ, duy nhất một người muốn cùng hắn chơi Ngũ hoàng tử lại là tên ngốc.
Không nghĩ tới tiểu hoàng đệ xinh đẹp này không chỉ có thích đọc sách, còn có ý tưởng tinh diệu như vậy.
Hắn thưởng thức cây nỏ nhỏ này, yêu thích không buông tay.
Đây còn là một cái mới làm đấy.
Úc Bắc Chinh cầm lấy cái nỏ nhắm ngay chim sẻ trên cây.
“Vèo vèo vèo” liên tiếp bắn ra ba mũi tên.
Úc Bắc Chinh khiếp sợ mở to hai mắt, nhìn ba cây bị cắt kia lại cúi đầu nhìn cái nỏ trong tay, hưng phấn đến mức ngón tay run rẩy.
Bắn liền ba phát tên!
“Đệ đệ bảo bối của gia đâu! “
Úc Bắc Chinh chân dài chạy được nhanh, không bao lâu đã tìm được tiểu Úc Ninh đang đứng ở trước mặt thị vệ.
Úc Ninh chỉ nhỏ hơn hắn không đến hai tuổi, nhưng so với hắn thấp hơn một cái đầu còn nhiều, nhỏ nhỏ gầy gò đứng ở trước mặt thị vệ cao lớn nghiễm nhiên là một cục nhỏ.
Tiểu đoàn tử siêu đáng yêu.
Úc Bắc Chinh hấp tấp chạy đến trước mặt Úc Ninh, “Tiểu Ninh đệ đệ!”
【 Ai u, sao lại gọi tiểu Ninh đệ đệ? Ai là tiểu Ninh đệ đệ của ngươi. 】
【 Ngươi xem ánh sách trong mắt tiểu shota, nó vừa sáng vừa mạnh. 】
【 Nhóc con đừng để ý đến hắn, phải cho hắn cảm thụ tư vị bị vắng vẻ một chút. 】
【 Nhóc con, đàn ông đều là đại móng heo, không thể quen. 】
【 Nhóc con:……? 】
Úc Ninh kinh ngạc nhìn về phía Úc Bắc Chinh, “Tứ hoàng huynh, huynh không phải là đang nghe giảng sao?”
“Gọi là Tứ hoàng huynh làm gì, gọi Bắc Chinh ca ca.” Úc Bắc Chinh tự động xem nhẹ câu hỏi phía sau, chờ mong nhìn về phía Úc Ninh, còn dùng sức chớp mắt một cái.
Úc Ninh: “……”
【 Ha hả. 】
【 A, đàn ông. 】
Thấy Úc Ninh há miệng không mở lời, Úc Bắc Chinh cũng không thất vọng.
Hắn nghĩ tiểu Ninh đệ đệ thích nghe giảng bài, nếu không dắt thì cậu trở về nghe giảng bài, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thị vệ bị Úc Ninh giữ chặt đối với hắn hành lễ, vội vàng cáo lui.
Úc Bắc Chinh ngược lại hỏi: “Tiểu Ninh đệ đệ, đệ tìm gã làm gì a?”
Úc Ninh nói: “Đệ muốn nhìn xem cung thủ một chút.”
Ánh mắt Úc Bắc Chinh sáng lên, “Được a, tiểu Ninh đệ đệ huynh mang đệ đi, còn có thể thử cái nỏ của đệ làm một chút.”
Cái này so với đi nghe cái khóa gì tốt hơn nhiều.
“Đi, huynh biết bọn họ ở nơi nào!” Nói xong, hắn liền kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Ninh.
【??? 】
【 Nhóc con của tôi đầu tiên đã mất rồi? 】
【 Buông bàn tay thối của ngươi ra nha! 】
Úc Ninh bị hắn dắt bước đi nhanh về phía trước, bước chân Úc Bắc Chinh to đi rất nhanh, bị dẫn đi như vậy chưa được mấy bước đã ho lên.
Thanh âm ho khan của cậu vẫn luôn nho nhỏ, ho hai tiếng Úc Bắc Chinh mới nghe được.
Hắn vội thả chậm bước chân, “Tiểu Ninh đệ đệ, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Úc Ninh lắc lắc đầu, ngẩng đầu nói với hắn không cần.
Mỗi lần cậu ho khan đuôi mắt đều sẽ phiếm hồng, có vẻ có chút đáng thương, vệt đỏ thủy nhuận này lại thấp sáng lên khuôn mặt tái nhợt mặt của cậu, giống như một cánh Hồng Mai thuần trắng trên nền tuyết, phá lệ đẹp mắt.
Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy Úc Ninh lớn lên vô cùng đẹp mắt, đẹp đến mức có thể đặt ở bên án thư làm bồi đọc Úc Bắc Chinh, sau khi biết Úc Ninh có thể làm ra cái nỏ lợi hại như vậy, cảm thấy loại đẹp mắt này vô địch gấp bội.
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ là đệ đệ lớn lên đẹp nhất của huynh.” Úc Bắc Chinh nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Cũng là đệ đệ thích nhất của huynh.”
【 Phi! 】
【 Quả nhiên là tiểu bá vương vô pháp vô thiên trong cung, a. 】
【 Tôi quả nhiên không nhìn lầm, Úc Bắc Chinh cũng là nhan cẩu, khi hắn lần đầu tiên gặp nhóc con tôi liền đã phát hiện! 】
Úc Ninh xốc lên hàng mi dài liếc hắn một cái, không vạch trần hắn.
Lời này nói trịnh trọng được như thế, hình như là khích lệ to lớn cỡ nào, mà trên thực tế, trong cung chỉ có bảy vị hoàng tử, Tứ hoàng tử Úc Bắc Chinh chỉ có ba đệ đệ, Ngũ hoàng tử Úc Siêu, mặt than Lục hoàng tử và cậu.
Úc Bắc chinh tựa hồ cũng phát hiện mình khen người như vậy có chút vấn đề, vuốt ót nhếch miệng cười một chút, tiếp tục mang Úc Ninh đi, lần này chậm hơn rất nhiều.
Nơi hắn mang Úc Ninh tới là Thái Học Viện.
Nơi này ngoại trừ một ít quan văn dạy dỗ hoàng tử công chúa cùng con cái quyền quý đọc sách ra, còn có võ quan dạy cưỡi ngựa bắn tên, tự nhiên có cung thủ Úc Ninh muốn gặp, còn là loại vô cùng lợi hại.
Đây là lần đầu tiên Úc Ninh tới Thái Học Viện, nhìn chằm chằm ba chữ “Thái Học Viện” khí thế to lớn trên tấm biển nhìn hồi lâu, cậu rút tay của mình từ trong tay Úc Bắc Chinh, thành kính sửa sang lại một lần quần áo cũng không lộn xộn, nhìn đến hận không thể mỗi ngày trốn học Úc Bắc Chinh rất ngượng ngùng.
Trong lòng lại có chút không vui.
Tiểu Ninh rất thích đọc sách, ngay cả người chỉ gặp qua hai lần như hắn cũng phát hiện ra.
Cậu đã sớm đến tuổi có thể nhập Thái Học rồi.
Chỉ là, nếu phụ hoàng không phê chuẩn, cậu liền vĩnh viễn không có cách nào tiến vào Thái Học.
Mà phụ hoàng khả năng đã sớm quên tiểu Ninh, có lẽ là cố ý không muốn nhớ lại cậu.
Cũng không ai dám ở trước mặt phụ hoàng nhắc tới hoàng tử này, ngay cả hắn là người không sợ trời không sợ đất, khi nghe được cậu là Thất hoàng tử, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cậu.
Dù sao hắn là bá vương cũng chỉ là hoàng tử trong cung, trong cung này không ai nguyện ý chọc phụ hoàng không vui, nhắc tới một hoàng tử mà ông không muốn nhớ lại.
Úc Bắc Chinh một lần nữa kéo bàn tay nhỏ của cậu, tháng sáu thời tiết khô nóng, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Úc Ninh nắm một lần liền không nỡ buông tay được.
“Tiểu Ninh đệ đệ, về sau đệ mỗi tháng mùng mười, hai mươi cùng ba mươi theo huynh đến Khê Hạ cung nghe giảng đi.”
Úc Ninh vui vẻ nhìn hắn, dùng sức gật đầu một cái, khóe miệng cười ra một lúm đồng tiền nhỏ.
A.
Tứ hoàng tử choáng váng nói: “Nơi đệ ở cách Minh phi rất gần, ngoại trừ ba ngày này đệ cũng có thể đi tìm y a, huynh sẽ nói với y.”
Úc Ninh cười đến càng vui vẻ, “Cảm ơn Tứ hoàng huynh!”
Úc Bắc chinh ho khan một tiếng, dẫn cậu đi vào Thái Học Viện, “Đúng rồi, tiểu Ninh đệ đệ, vì sao đệ muốn gặp cung thủ?”
Úc Ninh cong con mắt nói: “Đệ muốn nhìn xem cột sống bọn họ một chút có phải biến dạng hay không.”
“Hả?” Úc Bắc Chinh hứng thú, hắn thường xuyên gặp cung thủ, nhưng không chú ý tới điểm này.
Hắn mang theo Úc Ninh đến một cái đình hóng gió, hai người ghé vào trên lan can nhìn một cung thủ bắn tên.
Úc Bắc Chinh kinh ngạc nói: “Phía sau lưng bọn họ quả nhiên là cong!”
Úc Ninh cúi đầu, khóe môi nhếch ra một đóa hoa cười.
“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ làm sao mà biết được?” Úc Bắc Chinh càng cảm thấy Úc Ninh lợi hại, hắn thường xuyên gặp cũng chưa phát hiện, tiểu ninh đệ đệ của hắn chưa thấy qua liền đã đoán được!
“Vì sao biến thành như vậy hả?”
Úc Ninh nhớ lại lời buổi tối ngày đó người trên Thiên thư nói, suy đoán, “Giương mạnh cung bắn ra mũi tên lợi hại nhất khả năng phải có tư thế bắn tên cố định tốt nhất, tích lũy tháng ngày lâu dài rồi hẳn liền sẽ bị như vậy.”
“Tiểu Ninh đệ đệ nói rất đúng!” Úc Bắc Chinh nói: “Đệ xem bọn họ đều đứng đến mức giống nhau, chính là như vậy!”
Hắn cúi đầu nhìn cái nỏ trong tay, “Cái nỏ cải tiến của tiểu Ninh đệ đệ có lẽ có thể giải quyết vấn đề này.”
Úc Ninh nghĩ đến lời người trên Thiên thư nói, nói: “Còn cần cải tiến.”
Tiểu thiếu niên quay đầu nhìn về phía Úc Bắc Chinh, vẻ mặt nghiêm túc lại chờ mong, “Con đường Tứ hoàng huynh đảm nhận nói không xa, Đại Thịnh có rất nhiều cung thủ, bọn họ cũng là binh lính bảo vệ quốc gia, thỉnh Tứ hoàng huynh cho bọn hắn một cái sống lưng thẳng tắp.”
Đại Thịnh binh lính bất khuất lưng thẳng tắp.
Úc Bắc Chinh ngẩn ra.
Nhìn hai mắt thủy nhuận tràn đầy chờ mong cùng tín nhiệm của cậu, Úc Bắc Chinh tức khắc hào khí xông lên mây, sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh cứu vớt thiên hạ.
Mẫu phi hắn luôn mắng hắn không làm việc đàng hoàng, hắn biết rất nhiều hoàng tử phi tần cùng đại thần cũng nhìn hắn như vậy.
Một hoàng tử mỗi ngày đều làm việc thợ mộc và thợ rèn một chút.
Nhưng hắn chính là thích nghiên cứu mấy thứ này, rất thích.
Hiện tại hắn đã tìm thấy ý nghĩa cho sự yêu thích và kiên trì của mình.
Úc Bắc Chinh kích động không thôi, tiểu bá vương hoàng cung trào ra một bầu nhiệt huyết, ôm chặt Úc Ninh nhỏ nhỏ gầy gầy.
“Tiểu Ninh, đệ thật sự là của huynh, của huynh……” Tứ hoàng tử không chăm chỉ đọc sách tứ nghĩ không ra từ nào để biểu đạt sự kích động và thích thú của hắn, mắc kẹt trong chốc lát, lớn tiếng nói: “Bảo bối của huynh!”