Vân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử - Tác giả: Phù An Khâm - Chương 11: Con vẹt* nhóc con
*Chim Anh Vũ còn được gọi với cái tên là Nam Việt Điểu, vẹt lùn, vẹt Anh Vũ. Loài chim này sống chủ yếu ở những vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới. Chúng đã có từ thời Trung Quốc qua đô hộ nước ta, chính xác hơn là vào năm 179 TCN. Trải qua hàng triệu năm, gắn liền với bao chiến tích lịch sử nên được xem như là một giống chim trong truyền thuyết.
Hình ảnh:
Lần đầu tiếp nhận loại cảm giác xa lạ lại kỳ quái này, Úc Ninh có chút luống cuống.
Cậu không biết nên xử lý như thế nào, đáp lại như thế nào, đối mặt một đống lửa giận cùng “Ô ô ô” trên Thiên thư, sử dụng chiến lược tránh né tính — nói sang chuyện khác.
Úc Ninh: “Các ngươi nhìn thấy hoàng trưởng tỷ không?”
Đề tài trên Thiên thư cứ đơn giản như thế bị cậu dời đi.
【 Thấy được! Là cô bé hoa Biển Hồng! 】
【 Cô bé ấy thật xinh đẹp, vừa đẹp vừa hiên ngang, tôi thích điều đó~~. 】
【 Vẫn là một chút ngạo kiều nè. 】
Cô bé hoa Biển Hồng?
Bởi vì cậu trồng hoa Biển Hồng cho nàng sao?
Vậy tứ hoàng huynh là cậu bé nỏ hả?
Còn cậu thì sao?
Đầu nhỏ Úc Ninh không tự chủ mà hiện ra một chuỗi, cậu bé sách vở, cậu bé ống tre, cậu bé sơn trà, cậu bé chó con……
【 Cô bé ấy rất khí phách, sao có thể lợi hại như vậy? 】
Úc Ninh sờ sờ lỗ tai, nhìn thấy câu này, mở miệng nói: “Bởi vì hoàng tỷ là công chúa đích trưởng.”
Úc Ninh cùng bọn họ chia sẻ lại một phái thế lực trong hoàng cung.
“Mẫu thân của hoàng trưởng tỷ là Tiên hoàng hậu.” Giọng của cậu bé nhẹ nhàng, “Tiên hoàng hậu chính là Hoàng hậu đời trước đã qua đời.”
【 A. 】
【 Thật sự không nghĩ tới, cô bé ngạo kiều như vậy cũng sớm không còn mẹ. 】
Úc Ninh nhấp môi tiếp tục nói: “Tiên hoàng hậu lưu lại một nữ nhi là hoàng tỷ, nàng từng là hoàng nữ đích trưởng duy nhất của Đại Thịnh, cho đến khi có kế hậu.”
Lời cậu bé nói có chút thiên vị, “Dù vậy, nàng cũng là người có huyết mạch tôn quý nhất trong các hoàng tử hoàng nữ.”
Rất nhiều người chơi Tinh tế không hiểu điểm này, nhưng dưới trào lưu phục cổ, những người tồn tại ở một số tầng lớp hiểu, cũng tràn đầy cảm xúc.
“Huống chi, sau khi Tiên hoàng hậu qua đời, hoàng tỷ vẫn luôn được nuôi dưỡng ở bên cạnh Thái Hậu.”
Cung điện mà các hoàng tử hoàng nữ ở một mặt cũng phản ánh địa vị của bọn họ, hoàng cung to như vậy, có một cung nào có thể so được với Thanh Ninh cung ngay cả Hoàng Thượng cũng phải đi thỉnh an chứ.
“Hoàng tổ mẫu là một người rất lợi hại.”
Trong hoàng cung có bảy vị hoàng tử, mặc kệ thân mẫu quý phái hay nghèo hèn, không có một vị nào chết non, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng.
Bất quá có hoàng nữ chết non, sau khi tam hoàng nữ chết non, Thái Hậu liền đem Đại công chúa vừa mất đi mẫu hậu nuôi ở bên người.
“Hoàng tỷ vẫn là người duy nhất có phong hào công chúa.”
【 Hả? Công chúa không phải trời sinh sao? 】
【 Phong hào là cái gì? 】
“À, ở Đại Thịnh, bình thường hoàng nữ sau khi xuất giá mới có phong hào, hoàng tử thành niên mới phong vương gia ra ngoài kiến phủ.”
“Hoàng tỷ còn rất nhỏ đã có phong hào, đất phong vẫn là nơi nổi danh giàu có và đông đúc ở Đại Thịnh, tôn hưởng vạn hộ thực ấp*, loại đất phong này cho dù là hoàng tử cũng rất khó có.”
*
– Tôn hưởng: hưởng thụ cao quý nhất
– Ở Trung Quốc, hệ thống thái ấp được bắt đầu dưới thời Nhà Thương và phát triển mạnh dưới thời Nhà Chu, những nhà cai trị vào thời điểm đó đã tịch thu hoặc chuyển nhượng đất đai cho gia tộc, họ hàng hoặc các quan chức và tướng lĩnh có công. Những vùng đất đó được gọi là “Thực ấp” (食邑)-[Shí yì]: hay còn được gọi là phong ấp, thực ấp, lãnh địa, phong địa hay đất phong nhưng thực ấp lấy lợi ích kinh tế từ thuế của người dân địa phương là trọng tâm chính, trong khi đó các quyền chính trị và quân sự khác đã biến mất
– 1 vạn= 10 nghìn, hộ: gia đình
【 Tôi đã hiểu, chính là những hoàng tử hoàng nữ khác chỉ có tiền tiêu vặt, mà cô bé hoa Biển Hồng đã có tiền lương, tiền lương vẫn là cho dù hoàng tử thành niên đều không một ai đuổi kịp. 】
【 Con đúng là một đứa trẻ thông minh. 】
Úc Ninh suy tư trong chốc lát tiền lương là gì, đem nó trở thành tiền công.
“Đất phong nguyên danh là Tây Lăng, sau này là hoàng tỷ đổi thành Tây Hợp, phong hào của hoàng tỷ là Tây Hợp công chúa.”
“Trước mắt không có hoàng tử được phong vương, cho nên hoàng tỷ không chỉ là công chúa duy nhất trong hoàng nữ, cũng là người duy nhất trong hoàng tử hoàng nữ lấy được phong hào.”
Úc Ninh rốt cuộc nói xong, uống một ngụm nước ngăn thở hổn hển.
【 Bích Sa công chúa: Công chúa trâu bò! 】
【( ta tự khen chính mình)】
【 Cô bé hoa Biển Hồng lợi hại như vậy, vì sao nửa đêm trốn ở nơi đó khóc chứ? 】
Úc Ninh không nói, các người chơi nhìn không ra cậu thật sự biết hay không.
Cậu cố ý chọn hoa, vì nơi đó che ô, rất có thể là biết được.
Chỉ là cậu không nói, có thể là bởi vì nói sẽ thương tâm, cũng có thể là bởi vì đó là bí mật không thể nói.
Buổi tối bọn họ đều đi rồi, Úc Ninh đang đợi người lúc buổi tối sau thiên thư kia.
Người này không giống nhóm người ban ngày kia, không phải mỗi ngày buổi tối đều sẽ xuất hiện, ít nhất không phải mỗi tối đều có thể nói chuyện.
Hôm nay chờ Úc Ninh viết xong nhật ký, ngẩng đầu nhìn thấy thiên thư xuất hiện, chỉ là mặt trên vẫn như cũ không có chữ, cậu liền chủ động mở miệng.
“Đa tạ ngươi chỉ đạo, cái nỏ nhỏ của chúng ta đã rất lợi hại rồi.”
“Hôm trước lúc ta cầm nó chơi, bỗng nhiên có một ý tưởng.”
“Hiện tại cái nỏ nhỏ chỉ có thể từ một phương hướng này bắn ra mũi tên, đảo ngược hoặc là nghiêng lệch mũi tên liền bắn không ra.”
“Nếu như có thể bắn tên từ các phương hướng khác nhau sẽ lợi hại hơn đi.”
Cậu cầm cái nỏ nhỏ khoa tay múa chân qua lại, nói xong dừng một chút.
Lời cậu nói sẽ giống như người bên kia thiên thư, biến thành chữ lưu lại trên thiên thư sao?
Nếu như không phải, người kia hiện tại không ở đây, chẳng phải là nghe không được lời của cậu sao?
Vì thế Úc Ninh lại nói một lần.
Đọc sách một lát, ngẩng đầu lại một lần nữa.
Lúc cúi đầu đọc sách, trong miệng đọc một lần.
Khi Tịch Đình về thư phòng, liền nhìn thấy đứa bé giống như một con vẹt nhỏ, một bên vừa nói chuyện vừa đếm lại.
“Cảm ơn ngươi……”
“Hôm trước ta……”
“Nỏ nhỏ bây giờ……”
Tịch Đình: “……”
“Câm miệng.”
Con vẹt nhỏ lập tức câm miệng.
Ngay ngay ngắn ngắn ngồi ở án thư.
Tịch Đình phóng to hình ảnh trò chơi lên cả bức tường, ngồi xuống ghế rồi.
“Cái nỏ nhỏ chỉ có thể bắn từ một hướng, là bởi vì hộp tên được lắp đặt theo chiều ngang trên nỏ, dựa vào trọng lực bản thân liên tục cung cấp tên.”
Úc Ninh ở trên sách vở viết xuống hai chữ “Trọng lực”, dự định trời sáng hỏi một đám người ban ngày.
Nhìn bộ dạng đứa bé chỉ có năm sáu tuổi, lại có thể nghĩ đến một tầng này, cho dù là người Tinh tế cũng sẽ cảm thấy cậu thông minh sáng dạ.
Tịch Đình tiếp tục nói với cậu, đối mặt với đứa trẻ, giọng nói không lạnh cũng không mơ hồ như vậy, “Nhóc đã tìm được bước phương hướng cải tiến tiếp theo, có nghĩ tới cải tiến như thế nào không?”
Úc Ninh không biết trọng lực là cái gì, cậu sửa sang lại nỏ nhỏ, nhìn mũi tên bay ra.
Khi cầm nỏ nhỏ đứng lên, mũi tên trong hộp thuận thế trượt xuống dưới.
Một đôi tay nhỏ bé không lớn, cầm nỏ nhỏ lặp lại thử vài lần, Úc Ninh nói: “Đem mũi tên nhét vào bên trong à? Có lẽ có thể mở một cái rãnh trong hộp tên?”
【 Ừ, đúng. 】
【 Tạo một cái máy gây nhiễu mũi tên*. 】
*Câu gốc “做一个卡箭器” Cái tác giả nói trong câu này tui cũng ko hiểu lắm đâu, tui hiểu sơ chắc ý là chỉ phần này
Hình ảnh
Kiểu như là nâng cấp để bắn mũi tên mạnh hơn có tính ổn định hơn và bắn được mũi tên trong một khoảng rộng. Ai hiểu ý của tg thì comment nha chứ t cũng ko chắc đâu
Một số hình ảnh tui nghĩ là chỉ cái này:
Không biết vì sao, Úc Ninh giống như nghe ra ý cười trong hai câu nói đơn giản.
Đặc biệt là câu nói đầu tiên, Úc Ninh nhạy bén cảm thấy người kia bình thường hẳn là chỉ nói một chữ “Ừ”, nhưng anh thêm nhiều hơn một chữ “Đúng”, chỉ một chút bất đồng nay, thật giống như có chút khác.
Ý thức được điểm này, ánh mắt cậu cũng không tự giác sáng lên một ít.
【 Máy gây nhiễu mũi tên tốt nhất là co dãn, chỗ nhóc có sắt không? Thử làm một cái lò xo nén xoắn ốc. 】
Úc Ninh nghiêm túc ghi nhớ lời anh nói, “Hai ngày nữa ta sẽ đi thử xem.”
Cậu không thể bảo đảm ngày mai, bởi vì ngày mai là ngày 30 tháng sáu, ngày Thái Học hưu mộc*, cậu tâm tâm niệm niệm ngày đi học.
*Ngày nghỉ phép để tắm gội
Không biết Úc Bắc Chinh còn có thể tới hay không.
Buổi sáng hôm sau, khi Úc Ninh nhìn thấy vài người trước cửa Khê Hạ cung, liền biết hôm nay cậu không thể cùng Úc Bắc Chinh đi học.
Khê Hạ cung ngày thường rất an tĩnh, nó nằm ở góc tây nam tương đối lệch của hoàng cung, bên trong lại là nơi một vị nam phi ở, hậu cung phi tần vì tránh hiềm nghi, bình thường sẽ không tới nơi này.
Hôm nay là một ngoại lệ.
Cửa Khê Hạ cung đứng vài người, ngoại trừ cung nữ thái giám, chỉ có hai vị chủ tử, một người là Minh phi, một người khác Úc Ninh đã nhớ không rõ, là thấy trên thiên thư nói Minh phi đối với nàng xưng hô mới biết được.
【 Đại mỹ nhân gọi nàng là Đức phi nương nương, lại là một người lợi hại? 】
【 Nhìn rất phúc hậu và vô hại. 】
【 Dáng dấp rất đẹp, vì sao người trong cung này đều lớn lên đẹp như vậy? 】
【 Hậu cung của Thiên hạ chi chủ là Hoàng Thượng bạn nói xem. 】
【 Nàng hỏi đại mỹ nhân vì sao phải dẫn nhóc con đi học, nàng là có ý gì? 】
Úc Ninh nhấp nhấp, nhỏ giọng nói: “Đức phi nương nương, là mẫu phi của tứ hoàng huynh.”
【 A, không nghĩ tới, diện mạo và khí chất của Úc Bắc Chinh rất trông không giống với nàng lắm. 】
【 Nàng nhìn qua kìa! 】
Úc Ninh đứng ở chỗ ngoặt của con đường, thanh âm lại rất nhỏ, người bình thường nghe không được mới đúng, Đức phi lại tinh chuẩn nghiêng đầu bắt giữ đến cậu.
Nàng cùng Minh phi nói mấy câu, hướng bên này đi tới.
Úc Ninh không thể lại đứng ở nơi đó nữa, cũng đi về phía nàng.
Cậu bé mặc một thân y bào hoa văn trúc màu trắn, y bào có chút ngắn, cổ tay mảnh khảnh ở ở ngoài ống tay áo rộng, có loại tái nhợt gầy gò không bình thường.
Bước chân cậu rất nhỏ, từng bước một đi tới, khuôn mặt dần dần rõ ràng.
Khuôn mặt đứa trẻ rất nhỏ, có vẻ đôi mắt kia rất lớn, hình dạng mắt của cậu rất có sự xinh đẹp độc đáo, như là mắt hoa đào cùng mắt hươu tập hợp, dung hợp ưu điểm của thiên tử và Lâm phi, xinh đẹp đồng thời không mất đi trong sáng ngây thơ, trong mắt lại là sự yên tĩnh không hợp với tuổi.
“Bái kiến Đức phi nương nương.”
“Thất hoàng tử, hôm qua tứ hoàng tử trốn học đại náo Nội khố bị nhốt lại, không có cách nào đi học cùng thất hoàng tử.”
Úc Ninh ngửa đầu an tĩnh nhìn nàng, không khóc không nháo, ngay cả nghi vấn cũng không có.
Giọng nói không giống với những đứa trẻ phổ thông sáu bảy tuổi.
Trên mặt Đức phi không có biểu tình gì, “Thất hoàng tử biết người khác nói gì về nó không?”
“Nói nó là tên thợ mộc thợ rèn.”
“Không phải.” Úc Ninh phản đối, “Tứ hoàng huynh không phải, huynh ấy đang làm một chuyện rất lợi hại, chuyện này lợi quốc lợi dân.”
“Nhưng ai mang lại lợi ích cho nó? Đều là muốn lợi dụng nó!”
Úc Ninh giương mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt yên tĩnh thanh triệt sáng trong, tâm tư của cậu cũng có thể phơi dưới ánh mặt trời, “Ta ngay từ đầu là muốn tứ hoàng huynh đồng ý cho ta tới nghe giảng, ta cảm ơn tứ hoàng huynh, cho nên cùng huynh ấy làm chuyện huynh ấy thích.”
Đức phi nói: “Vậy xin thất hoàng tử sau này không cần lại tìm nó nữa.”
Đức phi lưu lại những lời này rồi đi, Úc Ninh phản bác lưu lại bên miệng.
Một đám thái giám cung nữ đi theo sau Đức phi, từ hai bên Úc Ninh bước nhanh qua, như thủy triều rút đi, chỉ còn lại một mình Úc Ninh đứng tại chỗ.
【 Nhóc con? 】
【 Nhóc con đừng buồn. 】
Úc Ninh lắc đầu, đi tới trước mặt Minh phi, ngẩng đầu hỏi y: “Minh phi điện hạ, ta còn có thể nghe ngài giảng thơ không?”
Minh phi rũ mắt nhìn cậu một lúc lâu, ngồi xổm xuống, áo bào rũ xuống lá trúc xinh mịn, tầm mắt bằng với cậu, “Ta giảng có tốt không?”
Úc Ninh dùng sức gật đầu, “Tự nhiên vô cùng tốt.”
Minh phi an tĩnh đánh giá cậu, như là đang miêu tả dung nhan cậu, lộ ra một nụ cười không biết hình dung như thế nào, “Không bằng mẫu phi con một hai phần mười.”
Úc Ninh sửng sốt một chút.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo thật chặt thành một đoạn nếp nhăn, ánh mắt bất an chớp chớp, tràn đầy mong đợi nhìn về phía Minh phi, hỏi ra vấn đề sắp mơ hồ trong sinh mệnh của cậu, “Minh phi điện hạ, mẫu phi của con, nàng là người thế nào?”
Minh phi làm như lâm vào hồi ức, lời nói ở bên miệng vòng một vòng, chỉ còn lại có bốn chữ: “Phong hoa vô song*.”
*风华无双: phong thái tài hoa, độc nhất vô nhị;
Y đứng lên, cúi đầu nói với Úc Ninh: “Đi thôi, đi học thơ.”
Úc Ninh trong lòng cất bốn chữ này, đi theo sau y đi vào Khê Hạ cung đâu đâu cũng thấy trúc xanh.
Cả ngày hôm đó Úc Ninh cũng chưa nhìn thấy Úc Bắc Chinh.
Khi trở về khó tránh khỏi có chút ủ rũ, ý tưởng mới của cậu còn chưa nói với Úc Bắc Chinh, sợ là thật lâu cũng không có cách nào nhìn thấy hắn.
Mà các người chơi rất là lo lắng.
Từ sau lần trước nhóc con bị bắt nạt ở Nội khố, diễn đàn nuôi nhóc con vốn rơi rớt tan tác của tinh cầu bọn họ đã có trại tập trung, diễn đàn dành riêng cho nhóc con ngoại trừ bỏ hít nhóc con ra, bắt đầu thảo luận tình trạng thân thể và tình trạng tinh thần của nhóc con.
[ Vừa rồi vị Đức phi kia nói chuyện với nhóc con, nhóc con lại xuất hiện tình trạng ngắn đó như lúc ở Nội khố. ]
[ Đó có phải là một loại thiếu hụt cảm xúc không? ]
[ Càng giống như một loại cảm xúc thiếu thốn, đối mặt với người khác khi khinh nhục, hiểu lầm, nhóc như là tiến vào một thế giới chỉ có một mình nhóc, tiếp thu không được, sẽ không phẫn nộ. ]
[ Là bởi vì đang thời kỳ hình thành cảm xúc, chỉ có một người không có ai làm bạn sao? Ô ô ô trò chơi này cũng tỉ mỉ quá chân thật đi, chân thật đến đáng sợ. ]
[ Hiện tại còn không rõ ràng lắm, hãy tiếp tục quan sát. ]
[ Bây giờ hãy cho nhóc con tiếp xúc nhiều hơn với mọi người, những người có thể đưa vào tình cảm chân thật nhất. ]
[ Đáng tiếc, hiện tại ngay cả Úc Bắc Chinh cũng khó gặp được nhóc con rồi. ]
[ Khó chịu. ]
Trên đường về Bạch Hạ uyển, nhóc con cùng người chơi cảm xúc đều có chút thấp, trên đầu nhóc con đi trên đường có một đám mây đen nhỏ, mây đen nhỏ này sinh ra vô số mây đen nhỏ, bay đến bầu trời Bích Sa tinh cầu.
Lúc sắp đến cửa nhà, Úc Ninh dừng bước chân, “Hả?”
Ba người xa lạ đứng trước cửa Bạch Hạ uyển.
Một lão công công phía sau đi theo hai vị tiểu thái giám.
Sau khi nhìn thấy Úc Ninh, lão công công bước nhanh về phía cậu, quỳ gối trước trước mặt cậu, lúc đứng dậy, cười nói: “Thất hoàng tử, Thái Hậu khẩu dụ, để ngài ngày mai vào Thái Học đọc sách.”
Úc Ninh mở to hai mắt.
Các người chơi: “……?!”