Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê - Thuận Tiểu Bảo - Chương 264: Bị bắt
“Thế chúng ta phải làm gì tiếp đây?” Thương Dĩ Nhu lo lắng, “Dù bây giờ về nhà trốn tránh thì sớm muộn gì cũng phải về trường đi học. Theo phân tích của anh, hắn sẽ chờ cơ hội, chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đúng vậy, thế nên chúng ta bắt buộc phải tìm ra hắn trước khi vụ nổ súng thứ ba diễn ra.”
Thấy hộp thư có email mới, Khúc Mịch vội mở ra xem. Là thư của cảnh sát quốc tế, trong đó có báo cáo tỉ mỉ về vụ nổ súng. Khúc Mịch cẩn thận đọc, đồng thời muốn từ Thương Dĩ Nhu biết được tỉ mỉ hơn.
“Hung thủ giết hai nữ sinh chuẩn bị ra ngoài ở đại sảnh, sau đó lên thẳng tầng 4 giết người.” Khúc Mịch lẩm bẩm nhắc mãi.
“Có nghĩa là hắn muốn giết người ở tầng 4?”
“Tuy không thể khẳng định nhưng phương hướng thì đúng rồi. Bất kỳ hành động nào của hung thủ cũng có thể phản ánh tiềm thức của hắn, tầng 4 với hắn mà nói có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.” Khúc Mịch nắm lấy bàn tay đổ mồ hôi của Thương Dĩ Nhu, “Em đừng sợ, ý nghĩa đặc biệt kia hung thủ đã nghĩ nó biến mất, nếu không đến lần thứ hai hắn đã không thay đổi địa điểm tập kích.”
“Vậy tiếp theo…”
“Điều tra kỹ càng vụ nổ súng đầu tiên, nhất là diễn đàn của nhà trường.” Đây là phương hướng điều tra Khúc Mịch đúc kết sau khi phân tích, anh gửi kết luận của mình cho cảnh sát quốc tế, bọn họ là người phụ trách điều tra, Khúc Mịch chỉ hỗ trợ.
Bạn cùng phòng của Thương Dĩ Nhu đều đang ở dưới bếp, Khúc Mịch phòng ngủ của Thương Dĩ Nhu, về vụ án không thể để người ngoài biết nhiều.
Ba cô bạn kia ăn uống no nê nên cũng không để ý tới sự lạnh lùng của Khúc Mịch.
Mấy ngày nay Thương Dĩ Nhu chẳng có giấc ngủ ngon, bây giờ Khúc Mịch tới rồi, cơn buồn ngủ lập tức ập tới. Cô rửa mặt xong liền ôm chặt đi tìm Lily.
“Bạn yêu, tớ có thể ngủ chung với cậu không?” Từ lúc xảy ra vụ nổ súng, bọn họ chẳng ai dám ngủ một mình, có khi bốn người còn ngủ chung phòng, hai người ngủ trên giường hai người ngủ dưới đất.
Lily kinh ngạc: “Hai cậu không phải đang yêu nhau à? Cậu còn gọi mẹ người ta là mẹ chồng rồi, sao không ngủ chung? Làm tình là chuyện cặp tình nhân nào cũng làm, việc đó cao thượng lắm đấy. Tình yêu mà không có tình dục sẽ không lâu bền đâu. Bạn của tôi ơi, cậu truyền thống quá rồi. Mấy cô gái Trung Quốc khác mà tớ quen đều rất open. Họ còn nói bây giờ quan hệ trước hôn nhân đã chiếm hơn 70% ở Trung Quốc rồi. Thương à, cẩn thận coi chừng bạn trai của cậu bị cô gái khác cướp đi đấy.”
“Không đâu.” Thương Dĩ Nhu mỉm cười.
Cô đặt chăn trên giường, nói tiếng cảm ơn rồi đi ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng, chú Thương gọi, ông cũng cảm thấy vụ việc đang rất nghiêm trọng, muốn cô về nhà. Thương Dĩ Nhu không nói việc Khúc Mịch đã tới, cả hai cùng về căn biệt thự ở ngoại thành.
Chú Thương thấy Khúc Mịch thì rất vui, ông không ngờ Khúc Mịch lại ngàn dặm xa xôi bay tới, điều ông càng không ngờ hơn chính là Khúc Mịch lại nhận lời mời hỗ trợ phá án của cảnh sát quốc tế.
“Sao rồi? Có tiến triển gì không?” Không chỉ chú Thương, rất nhiều người đều đang tập trung vào vụ nổ súng này. Đây là vụ án có tính chất khốc liệt nhất từ lúc thành phố Toronto thành lập, dân chúng vừa lo sợ vừa nghi ngờ khả năng phá án của cảnh sát.
Khúc Mịch nói: “Hắn trốn không được lâu nữa đâu. Nếu không phải quá lo cho Tiểu Nhu, cháu đã không nhận vụ án như vậy.” Ý anh là vụ án này không khó, chỉ vì tính chất đặc biệt nên cảnh sát quốc tế mới tiếp nhận.
Khúc Mịch vừa dứt lời, di động của anh đổ chuông. Sau khi cúp máy, anh lên mạng kiểm tra email cảnh sát quốc tế mới gửi, trong đó có tài liệu của mười người nhân, bao gồm quan hệ xã hội của họ.
Tốc độ làm việc của cảnh sát quốc tế rất nhanh, bọn họ còn gửi anh tài liệu về bạn bè của các nạn nhân ở trường học. Khúc Mịch xem cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào, tiếc là vẫn không phát hiện điểm khả nghi. Chẳng lẽ phán đoán của anh có vấn đề sao? Khúc Mịch không muốn nghi ngờ bản thân mình nhưng kết quả đang ở trước mặt.
Trong số tất cả nạn nhân có một người là giáo hoa nổi tiếng, là nhân vật nổi tiếng trên các diễn đàn của trường học.
Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu đăng nhập vào diễn đàn của trường, quả nhiên có rất nhiều bài viết về giáo hoa này, nhất là gần đây có rất nhiều bài tỏ ra thương tiếc. Trong số các bình luận, Khúc Mịch phát hiện một tài khoản với nickname “Hiểu rõ mọi sự thay đổi”. Dòng bình luận của hắn không có chữ nào, chỉ để lại một khoảng trống.
“Có bao nhiêu người từng ngưỡng mộ dung nhan của em khi còn trẻ, nhưng có ai sẵn sàng đón nhận sự thay đổi tàn nhẫn của tháng năm. Bao nhiêu người từng bước đến cuộc đời em, nhưng cuối cùng bên cạnh em chỉ có một mình anh.” Thương Dĩ Nhu nói, “Đây là lời bài hát Have you in my life của Thủy Mộc Niên Hoa. Nhìn nickname này em bỗng nhớ tới bài hát nổi tiếng đó.”
Cô biết Khúc Mịch không bao giờ chú ý tới những việc này.
Khúc Mịch liên lạc với Cố Thành, nhờ cậu hỗ trợ điều tra ID “Hiểu rõ mọi sự thay đổi”. Bên Cố Thành rất nhanh đã có tin tức. Đúng như dự đoán, ID đăng nhập ở trường, hơn nữa Cố Thành còn tìm được MSN và thông tin cá nhân của hắn.
Khúc Mịch đăng nhập vào MSN của hắn, phát hiện trong đó chỉ có một tài khoản liên lạc, là giáo hoa đã qua đời, hơn nữa đối phương đã block hắn, hai người không hề liên hệ với nhau. Tra cứu hồ sơ tin nhắn trong quá khứ, kết nối giữa hai người không thể tính là trò chuyện.
Hắn đơn phương nói chuyện với người ta, thổ lộ tình cảm của mình, nhưng người ta không hề đáp lại, thậm chí còn block hắn. Cũng không thể trách giáo hoa lại có hành động như vậy, thông tin cá nhân hắn điền trong MSN rất thành thật, còn có ảnh đời thường, các đường nét trên gương mặt không có gì đặc biệt, cách ăn mặc thì lỗi thời, ánh mắt trông có vẻ khốn khổ. Hắn tên Hàn Thành Hi, một lưu học sinh Hàn Quốc học chuyên ngành hóa, đang là sinh viên năm cuối.
Dù không nhận được phản hồi, hắn vẫn không từ bỏ mà tiếp tục đơn phương gửi tin nhắn. Hắn kể cho giáo hoa nghe việc học tập và cuộc sống hàng ngày của mình, đọc sơ qua thì trên cơ bản không có gì khác nhau. Mỗi ngày 7:00 thức dậy, rửa mặt ăn sáng, 8:00 đi học, đến giờ nghỉ trưa thì ngủ ở ký túc xá khoảng 1 tiếng, buổi chiếu đến phòng thí nghiệm hoặc thư viện, tối thì đến phòng tự học, 21:00 về phòng, 22:00 chắc chắn sẽ lên giường ngủ.
Hắn hoàn toàn không có bạn, không có bất kỳ sở thích nào, cuộc sống hằng ngày như một chương trình được lập trình sẵn.
Trước một ngày xảy ra vụ việc, MSN của hắn tỏ ra khác thường, hắn không còn chia sẻ cuộc sống của mình trên mạng xã hội nữa, thay vào đó là đăng rất nhiều biểu tượng cảm xúc giận dữ.
Hôm đó chắc chắn đã xảy ra việc gì khích thích tới sự tự ti của hắn.
“Chính là hắn!” Khúc Mịch lập tức gọi điện cho cảnh sát quốc tế, bảo họ lập tức đến trường bắt giữ Hàn Thành Hi.
Cảnh sát đến phòng của Hàn Thành Hi, phát hiện hắn không có ở đó. Ở trong phòng bọn họ tìm được hai khẩu súng lục và hàng trăm viên đạn, người bạn cùng phòng người Mỹ của hắn hoàn toàn không biết gì, còn tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Cảnh sát hỏi cậu bạn cùng phòng hành tung của Hàn Thành Hi, cậu bạn lắc đầu nói không biết. Theo khẩu cung của cậu ta, Hàn Thành Hi là người ít nói, bọn họ tuy ở cùng phòng nhưng chưa từng nói chuyện với nhau. Lúc đầu cậu ta còn thử bắt chuyện với Hàn Thành Hi, nhưng sau hai lần không được Hàn Thành Hi đáp lại thì chỉ đành từ bỏ.
Hàn Thành Hi hướng nội đến mức khép mình, lúc làm thực nghiệm chia tổ cũng không muốn hợp tác với ai. Từ giảng viên đến bạn bè đều biết tính cách của hắn, mọi người dần coi hắn không tồn tại.
Nghe nói Hàn Thành Hi là kẻ bị tình nghi trong vụ nổ súng, cậu bạn vô cùng bất ngờ. Cậu ta chưa từng thấy Hàn Thành Hi nổi giận, hắn sao có thể là tên sát nhân điên cuồng kia chứ?
Cảnh sát hình sự truy lùng khắp trường học vẫn không tìm được tung tích của Hàn Thành Hi.
“Anh Khúc, chúng tôi không tìm được Hàn Thành Hi, có phải hắn đang lẩn trốn không?” Cảnh sát quốc tế gọi điện cho Khúc Mịch.
“Không đâu, các anh chỉ cần kiểm soát tình hình phòng ngủ, chắc chắn có thể bắt được hắn!” Khúc Mịch khẳng định, “Súng của hắn còn ở trong phòng, thế nên hắn chắc chắn chưa đi xa.”
Quả nhiên như Khúc Mịch đoán, một tiếng sau, Hàn Thành Hi về phòng mà không chút phòng bị, bị cảnh sát quốc tế bắt.
Hắn không ngờ mình sẽ bị bắt như vậy nên có biểu hiện bực bội, thậm chí là bất an.
Hắn không chịu nói gì, cảnh sát không thể thẩm vấn hắn, chỉ đành mời Khúc Mịch tới.
“Không phát hiện gì khác trên người hắn sao?” Khúc Mịch không vội tiếp xúc với kẻ bị tình nghi.
Cảnh sát quốc tế đưa anh một biên lai chuyển phát nhanh, địa chỉ là đài truyền hình, người của họ đã đi lấy, đang trên đường về.
“Tôi đoán thứ cậu gửi cho đài truyền hình là một đoạn clip, hình ảnh trong đoạn clip hoàn toàn trái ngược với trạng thái của cậu bây giờ. Cậu muốn cho cả thế giới biết sự tồn tại của cậu, muốn thế giới phải hoan hô ‘hành động vĩ đại’ của cậu. Tiếc là đoạn clip đó không được phát rồi.” Khúc Mịch hừ lạnh.
Nghe vậy, Hàn Thành Hi lập tức trở nên dữ tợn như hận không thể ăn thịt Khúc Mịch.
Kế hoạch của hắn vốn rất hoàn hảo, mỗi một việc hắn làm đều vô cùng chấn động nhưng tất cả dường như đều bị người đàn ông trước mặt phá hỏng. Hắn đã sẵn sàng chết, hắn quyết không lặng lẽ ra đi như vậy.
“Cảnh sát tìm thấy một khẩu súng lục và đạn trong phòng ký túc xá của cậu, đối chứng với vỏ đạn còn sót lại trong các vụ nổ sung và lời nhân chứng, có thể xác định tên sát nhân là cậu. Dù cậu không thú nhận, tòa án vẫn có thể kết tội cậu. Bây giờ là cơ hội cuối cùng cho cậu lên tiếng, cậu có quyền giữ im lặng.”
“Được, tôi nói.” Hàn Thành Hi im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.