Vai Ác Này Tôi Nuôi - Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh - Chương 14: Nuôi một đứa trẻ vạn người chê (11)
- Trang Chủ
- Vai Ác Này Tôi Nuôi - Tam Thiên Đại Mộng Tự Bình Sinh
- Chương 14: Nuôi một đứa trẻ vạn người chê (11)
—©—
Phương thức ghi âm chương trình tạp kĩ của thế giới này, trong mắt Mục Du, thật sự có chút đơn sơ.
Hoặc là nói, hoàn toàn là bởi vì kết quả định hướng quá mức rõ ràng, ý tứ kịch bản quá nồng đậm, sao cũng giống như là một màn biểu diễn khổ tâm chuẩn bị lại tỉ mỉ trình bày.
Mục Du không rời khỏi tầm nhìn của Yến Chuẩn, đi về phía nhân viên cách đó không xa.
Cậu đi tìm biên đạo nói mấy câu, phó đạo diễn từng tìm anh cũng chạy tới, xoa xoa tay đi qua đảo lại, cả người đều giấu diếm khẩn trương vụng về lấy lòng.
Mục Du vốn định trở về, thấy bộ dáng khó nói hết này của hắn, dừng bước: “Cumberland tiên sinh muốn tôi làm gì?”
Phó đạo diễn nghe thấy mấy chữ đầu sắc mặt liền trắng bệch, sặc một hơi khí lạnh, ho đến long trời lở đất: “Không, không có!”
Tuy nói hắn thật sự là… Dựa theo phân phó của Cumberland tiên sinh, âm thầm chăm sóc vị “biên kịch Dư” không biết xuất hiện từ đâu không biết có bao nhiêu hậu trường này. Nhưng đối phương cũng nghiêm khắc nhiều lần giảng giải ra lệnh, quyết không thể bị phát hiện nửa điểm manh mối.
Phó đạo diễn không biết mình có sai sót gì, sợ quấy rầy dòng nước ngầm mãnh liệt người nhàn rỗi không nên đụng phải, kinh hồn bạt vía, lời nói đều giải thích không rõ ràng: “Dư biên kịch, ngài, cái kia, kỳ thật ——”
“Tôi nợ hắn một phần nhân tình muốn trả.” Mục Du nói, “Thư giãn đi.”
Cậu đúng thật có chuyện muốn nói với Cumberland, trạng thái này của đối phương, ngay cả truyền lời cũng chưa chắc đã làm rõ ràng.
Phó đạo diễn vùi đầu, nơm nớp lo sợ liều mạng thả lỏng: “…”
Mục Du sẽ không để Yến Chuẩn ở một mình quá lâu, huống chi bà Yến còn đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp âm trầm, không ngừng đánh giá hai người.
Mục Du ý bảo phó đạo diễn đuổi theo, vừa nói chuyện với hắn, vừa đi vào một góc, trở về tìm người tuyết nhỏ vẫn gắt gao bảo vệ túi nilon.
Phó đạo diễn nhắm mắt đi theo, nghe Mục Du nói vài câu, vốn sợ nghe được một số bí mật hào môn nào đó, rồi lại sau khi nghe rõ nội dung đầy đủ thì kinh ngạc dừng bước.
“Đó không phải là một chuyện đơn giản. Chu kỳ điều tra sẽ rất dài, biến động giá cổ phiếu và sóng gió dư luận giai đoạn trước là khó tránh khỏi, phải đặt đường dài…” Mục Du quay người lại, “Sao vậy?”
Phó đạo diễn nhanh chóng nhìn khu vực chuẩn bị hậu trường cách đó không xa một cái, thấp giọng hỏi: “Ngài nói, bọn họ đều có khả năng ——”
Lời sau không nói ra miệng, phó đạo diễn nhìn Mục Du, ngậm miệng lại, đem lời nói cứng rắn nuốt trở về.
…… Nói đến cũng thật sự thái quá.
Lúc trước Dư Mục đến ứng tuyển, muốn làm biên kịch dự bị tạm thời, cũng là hắn phỏng vấn.
Trọng tâm của công việc này là công phu viết bút, tổ tiết mục tuyển người, hơn phân nửa chú ý tập trung vào trên giấy, cũng không chú ý nhiều đến Dư Mục này.
Nhưng cho dù không chú ý, nhận thức tiếp xúc mấy lần cũng không kém —— ấn tượng của phó đạo diễn đối với Dư Mục, đơn giản là một cái xương mềm đã sớm gọi là xa hoa trụy lạc, cả ngày ăn uống vui vẻ, trầm mê dục vọng, chút thiên phú kia đã sớm tiêu hao hầu như không còn.
Loại người này cũng không phải là hiếm. “Nhà kính” có thể nuôi dưỡng một thế hệ tiếp theo khá tốt. Một khi thoát khỏi thời khắc giám sát kỷ luật, không cần tiếp nhận chấm điểm nữa, lại có một bộ phận tương đối người, tốc độ sa đọa nhanh hơn nhiều so với dự kiến.
Ai cũng không nghĩ tới, chờ Dư Mục thật sự đến hiện trường tổng nghệ, lại giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Lúc trước đối phương trầm mê mang theo con cái, khí chất trên người chuyển biến một cách vô tri vô giác, còn không tính là quá mức rõ ràng.
…… Cũng không biết vị Yến phu nhân kia làm sao nghĩ quẩn, chạy đi tìm Dư Mục, lén lút nói cái gì.
Phó đạo diễn lại tới tìm Dư Mục, liếc mắt một cái nhìn thấy người, đáy lòng kỳ thật đã kinh ngạc.
Mục Du nói xong, không trì hoãn quá nhiều nữa, trở lại góc, nửa ngồi xổm xuống đón lấy Yến Chuẩn.
Cậu cất một túi kẹo đường còn nguyên vẹn, xoa tóc của cậu bé và trao một “huân chương bảo vệ kẹo”.
Người tuyết nhỏ lần thứ hai được trao giải, nắm chặt đường sữa khắc bằng gỗ, dán sát vào ống quần Mục Du, ngửa đầu nhìn cậu, con ngươi đen kịt, đứng thẳng tắp.
Mục Du cúi đầu nắm tay nhóc, trong mắt mang theo nụ cười. Yến Chuẩn đang nhìn chằm chằm cậu, chút ý cười kia rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong con ngươi đen kịt sạch sẽ.
Giống như có thủy văn gợn sóng, lặng lẽ đẩy ra hàn ý nồng đậm, vì thế băng tan.
…©…
Phần tiếp theo của chương trình tạp kỹ là “trải nghiệm trên băng”.
Chương trình mời đội thiếu niên trượt băng nghệ thuật, 5 tổ gia đình dưới sự dẫn dắt tiến vào bộ phận trung tâm của Thung lũng Tuyết—— lúc trước do câu lạc bộ Berghead đầu tư, nghe nói là sân băng ảo tiêu tốn vô số tâm huyết, ít nhất cần đến mấy chục đội ngũ tạo ra mô hình hóa.
Đến bây giờ còn có đoạn lưu truyền xuống. Lập trình viên nòng cốt của một nhóm mô hình hóa đã bị người quản lý xuất sắc của Berghead bức điên, dứt khoát từ chức nhảy việc, lựa chọn cẩn thận nhà mới.
…… Sau đó, một ngày sau khi hắn bắt đầu chào đón một cuộc sống mới, hạnh phúc đi nhận chức, kết quả hắn đã bị kéo đến câu lạc bộ Berghead cùng với đoàn đội mới, nằm trong khoang ngủ và tiếp tục xây dựng một sân băng.
Kịch bản cơ sở dữ liệu gốc cũng không động, ngay cả khoang ngủ cũng là khoang ngủ quen thuộc kia.
Hai công việc trước và sau nối liền nhau được gọi là liền mạch, cuối cùng vẫn hy sinh tất cả tóc của lập trình viên.
“Nói là sân băng giả định, kỳ thật người đi qua đều biết, gọi là Thế Giới Băng Tuyết càng thích hợp.”
Biên đạo phụ trách công bố quy trình tiến hành giới thiệu ngắn gọn: “Kế tiếp, các vị sẽ cùng với các thành viên của tổ trượt băng tập huấn, ở bên trong trải qua một tuần sinh hoạt trên băng —— xin yên tâm, chỉ là thời gian cảm nhận.”
Ông cúi đầu nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 20:40 tối. Chương trình sẽ kết thúc trước 23 giờ tối nay.”
“Hôm nay vất vả cho mọi người rồi.”
Biên đạo nói: “Chờ đến lúc đó, mọi người có thể về nhà.”
Ghi hình chương trình rốt cục cũng không thoải mái như ở nhà, lại luôn phải nghe theo yêu cầu của cha mẹ, để đảm bảo thực hiện tốt dưới máy ảnh, nhiều trẻ em đã bắt đầu mơ hồ mất kiên nhẫn.
Nghe có thể về nhà, không ít gia đình thở phào nhẹ nhõm, một số trẻ nhỏ đã không kiềm chế được mà phát ra tiếng reo hò.
Biên đạo vừa nói vừa phát dụng cụ thiết bị, Mục Du nhận lấy máy liên lạc của mình và Yến Chuẩn, nửa ngồi xổm xuống, giúp Yến Chuẩn đeo lên.
Lúc đối phương nói đến “Về nhà”, tiểu tử gắt gao nắm chặt vạt áo cậu, sắc mặt tái nhợt đồng tử đen nhánh, ngực hơi phập phồng, nhưng vẫn im lặng không tiếng động.
Mục Du nửa quỳ thay nhóc thiết lập máy liên lạc, không lập tức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người tuyết nhỏ phảng phất ngưng đọng.
Mục Du hỏi: “Có muốn cùng thầy về nhà không?”
Yến Chuẩn đại khái còn nghe không hiểu lời nói phức tạp này, đứng không nhúc nhích, mở to hai mắt lẳng lặng nhìn cậu.
Hệ thống này gọi là sốt ruột, bấm kèn trốn ở phía sau lồng tiếng: “Muốn! Muốn đi!”
Nó bị Yến Chuẩn học nói ầm ĩ đến mức cơ sở dữ liệu loạn thành một đoàn, nghĩ không ra phản diện nhỏ lúc này sao lại biến thành nhóc câm nhỏ, gấp đến độ đẩy Yến Chuẩn, bảo nó học theo mình “Muốn”.
Khi hệ thống vô hình, những người khác không thể nhìn thấy nó, nhưng khi tiếp xúc lực đạo vẫn không thay đổi. Yến Chuẩn phảng phất như bị một trận gió đẩy lảo đảo, bị Mục Du kịp thời bắt được, mới một lần nữa đứng vững.
Sắc mặt người tuyết nhỏ trắng hơn bình thường, làm nổi bật mi mắt và đồng tử càng đen, bình tĩnh nhìn Mục Du.
Mục Du bị hệ thống ầm ĩ đến bật cười, ấn vào trán, chống đầu gối đứng lên, hào phóng vươn tay ra cho nhóc mượn.
Tay vừa đưa qua, đã bị bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt.
Mục Du nắm lấy tay Yến Chuẩn.
“Ta sẽ làm thầy giáo của nhóc.” Mục Du nói, “Có vấn đề gì cần phải giải quyết, giáo viên sẽ ra mặt.”
Cậu không phải nói cho Yến Chuẩn nghe, cho nên cũng không có cố ý chậm rãi nói rõ từng chữ, lúc nói ra, ngược lại so với bình thường càng nhẹ hơn.
Mục Du nói: “Sẽ cho nhóc một cái nhà.”
/©/
Sau khi bước vào sân băng ảo, không khó để hiểu những gì biên đạo gọi là “thế giới băng và tuyết” là cái gì.
Tất cả mọi thứ ở đây giống như được xây bằng băng. Điêu khắc băng khắp nơi đều xa hoa lộng lẫy, dưới ánh đèn trong suốt, bầu trời tối đen tận cùng cực quang bắt đầu khởi động, có vẻ dị thường thần bí.
Đội viên trượt băng thiếu niên tổ tiết mục mời đến đang chờ bọn họ, khoảng mười mấy tuổi, nam nữ đều có, mỗi người tay dài chân dài, eo nhỏ vai hẹp thân thể nhẹ nhàng, mặc trang phục huấn luyện màu đen thon dài.
Không giống như những đứa trẻ mới bước vào sân băng, hưng phấn đến mức nhìn xung quanh nói không ngừng, bọn họ đối với cảnh sắc bốn phía tựa hồ cũng không quan tâm, chỉ là tự mình làm khởi động trước khi lên băng.
5 gia đình tham gia chương trình, bởi vì Mục Du và Yến Chuẩn một mình tách ra, liền biến thành 6 tổ. Một tổ được phân công đến dẫn Yến Chuẩn, là một thiếu niên đặc biệt ít nói, tên là Cao Ích Dân.
Hệ thống thuận tiện lật xem tư liệu, là một đứa trẻ có cha mẹ đều là cấp D. Năm nay 11 tuổi, bởi vì 7 tuổi kiểm tra ra thiên phú liên quan mà được đưa vào câu lạc bộ, đã luyện tập dưới trướng ông Yến 4 năm.
“Cậu ấy muốn luyện ra thành tích, có thể giành được một huy chương vàng cũng được, như vậy có thể để cho cha mẹ cậu ấy nâng cao xếp hạng.”
Hệ thống đến cuối cùng cũng không thể dạy Yến Chuẩn nói “Muốn”, héo rũ nằm sấp trên đầu người tuyết nhỏ, thông qua ý thức hải báo cáo với ký chủ: “Cao Ích Dân còn có một em gái, thân thể rất yếu, phải dựa vào cậu ta nuôi.”
Trẻ em rất yếu, có nghĩa là dễ bị bệnh, cần sự giám sát toàn diện tỉ mỉ hơn, cũng có nghĩa là sử dụng khoang nuôi dưỡng cao cấp.
Có một số cấp D là do mình làm ra, ví dụ như Dư Mục thiếu chút nữa liền rớt hạng. Cũng có một số cấp D là bởi vì thiên phú đích xác có hạn, miễn cưỡng thi cử đủ tư cách trong “nhà kính”, vừa vặn thông qua không bị xóa bỏ, nhưng cũng bị kẹt ở rìa xã hội, chỉ có thể dựa vào cung cấp lao động cơ bản nhất đổi lấy tài nguyên.
Cha mẹ của Cao Ích Dân đều là loại này. Thu nhập của bọn họ rất ít ỏi, toàn bộ đều dựa vào trợ cấp huấn luyện của Cao Ích Dân ở câu lạc bộ, mới có thể chống đỡ được tiêu hao khoang nuôi dưỡng cấp cao.
“Có điều, ký chủ, người nhà này kỳ thật rất hạnh phúc.”
Hệ thống nói thêm: “Cha mẹ Cao Ích Dân làm việc rất chăm chỉ, đối với cậu ấy cũng rất tốt, thường xuyên đưa em gái đến thăm cậu ấy tập luyện, cả nhà tiết kiệm tiền ăn kem.”
Cây gậy của Mục Du đặt ngang bên cạnh, cậu quấn băng chống trơn ở đầu gậy chạm đất, thử thử trên băng.
Hiệu quả chữa bệnh của thẻ phục hồi chức năng gần như đã biến mất, loại thẻ chữa trị này có thời gian đệm 12 giờ, hôm nay cho dù tái sử dụng, cũng sẽ không có hiệu quả gì nữa.
Mục Du bẻ xong cây gậy, ôm lấy người tuyết nhỏ đang nằm sấp trên đầu gối mình, xoa xoa đầu: “Thành tích thi đấu của cậu ta thế nào?”
“Chưa từng so sánh với trận đấu…” Hệ thống lật nửa ngày, từ tuyến thế giới hiện có đến tuyến thế giới cũ, “Cậu ấy là bồi luyện của Yên Khê.”
Yên Khê bị thiên phú cản trở, theo tuổi tác không luyện được thành tích, cũng không cho phép Cao Ích Dân luyện tập những bước nhảy khó mà gã không thể làm được.
Cao Ích Dân mỗi ngày dành 4, 5 tiếng, cùng Yến Khê huấn luyện vô nghĩa. Sau đó lại nhờ ông Yến làm một kế hoạch huấn luyện khác, lén lút dành thêm 4, 5 tiếng đồng hồ, luyện thêm bước nhảy và kỹ thuật.
Luyện đến 15 tuổi, Cao Ích Dân bị phế.
Khối lượng huấn luyện của cậu ta quá lớn, cơ hồ không ngừng ở trong trạng thái mệt mỏi và tổn thương cao độ, loại tổn thương này khắc ở phương diện ý thức, đã không cách nào xóa bỏ.
Năm 15 tuổi, khoang nuôi dưỡng bình thường của Cao Ích Dân hết hạn. Cậu ta đã tham gia vào cuộc thi trượt băng trong thế giới thực, uống 7 viên thuốc giảm đau để thi, sau đó ngã xuống và bị gãy một chân trong lần đầu tiên cố gắng nhảy Axel.
*Axel là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt. (Video tham khảo)
Hệ thống lật tới nơi này, bỗng nhiên mơ hồ cảm giác ra một tia quen thuộc: “….. Ký chủ, kịch bản cuối cùng của Dư Mục!” Những đội viên trượt băng nghệ thuật thiếu niên bị hủy diệt, luyện phế!
Mục Du cũng đang xem: “Cao Ích Dân là người đầu tiên.”
Dư Mục viết những kịch bản kia, logic từ trước đến nay rất rõ ràng: Yến gia xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, cần che giấu, vì thế tìm cách vu khống lên đầu Yến Chuẩn.
Những “tai nạn” này chủ yếu đến từ Yến Khê. Dù sao cho dù là tác giả bán chạy nhất của phương hướng nuôi dạy con cái như bà Yến cũng không thể thay đổi nhân cách phản xã hội bẩm sinh. Mà Yến gia vì bảo toàn địa vị xã hội làm che giấu, lại trở thành vô hình trung dung túng thêm một bước.
Trong tất cả kịch bản, phần cuối cùng, triệt để hủy diệt cuộc sống của Yến Chuẩn, cũng vô hình trung lặng lẽ đẩy Yến Chuẩn đến kết cục tử vong.
——Năm Yến Chuẩn 14 tuổi, lộ ra tin y ác ý làm xáo trộn kế hoạch huấn luyện của ông Yến, hủy diệt không biết bao nhiêu đội viên huấn luyện dưới tay ông Yến.
Cơn thịnh nộ và sự trả thù mất lý trí từ những nạn nhân này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè nặng lên số phận của Yến Chuẩn.
Lòng riêng của người nhà họ Yến, Cao Ích Dân là nạn nhân đầu tiên.
Tuyến thế giới chi tiết ở chỗ Mục Du, hệ thống túm tóc người tuyết nhỏ, thò tới nhìn theo: “Ký chủ, Cao Ích Dân tham gia trả thù cuối cùng sao?”
“Không có.” Mục Du khép kịch bản lại, “Cậu ấy đi theo cha mẹ đi làm thuê.”
Người nhà họ Cao thành thật bổn phận, xếp hạng mấy thế hệ đều là cấp C hoặc D, chưa từng có cao hơn.
Cao Ích Dân luyện trượt băng nghệ thuật từ 7 tuổi, luyện đến 15 tuổi, chỉ biết trượt băng. Tính cách của cậu nặng nề hướng nội, không có tài huấn luyện, què một chân cũng không thể lên băng nữa.
Sau khi xếp hạng rơi xuống cấp D, cuộc sống của cậu bắt đầu lặp lại ngày này qua ngày khác như cha mẹ, cùng cha mẹ tiết kiệm dành dụm để em gái lớn lên, sau đó vẫn bình thường như vậy.
Những ngày xoay tròn bay múa trên băng, nhìn những bông hoa băng bắn tung tóe nở rộ dưới ánh đèn, giống như một giấc mơ kỳ quái.
…©…
Mục Du đặt Yến Chuẩn trên mặt đất, dắt tay người tuyết nhỏ, cùng nhóc đi lên băng.
Nhóm của họ không cần hướng dẫn giảng dạy, ngay cả Đậu Đinh 5 tuổi cũng trượt rất tốt. Sau khi phát hiện ra điều này, Cao Ích Dân liền tránh đám người, tìm chỗ tiếp tục buồn bực luyện nhảy.
Đây là đang quay phim, Yến Khê sẽ không trắng trợn tìm phiền toái, chương trình huấn luyện hôm nay của Cao Ích Dân còn chưa hoàn thành, không có thời gian để lãng phí.
Mục Du quan sát động tác của Cao Ích Dân vài phút.
Yến Chuẩn quan sát Mục Du vài phút.
Hệ thống quan sát Yến Chuẩn vài phút.
“Ký chủ, ký chủ.” Hệ thống có phát hiện mới, “Yến Chuẩn căn bản là không ngại lực chú ý của ngài dời đi.”
…… Không bằng nói, ngoại trừ chơi đặc biệt cao hứng, cao hứng đến mức ngay cả khẩn trương cũng quên mất, tiểu nhân vật phản diện tựa hồ càng thích Mục Du nghĩ chuyện khác, nhìn chỗ khác.
Lúc này, Yến Chuẩn sẽ có vẻ rất thả lỏng, đi theo bên cạnh Mục Du, tự mình nhảy nhót chơi đùa một mình, vừa có cơ hội liền ngửa đầu nhìn chằm chằm Mục Du.
Ngược lại mỗi lần Mục Du ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Yến Chuẩn, phản diện nhỏ trong nháy mắt đều biến thành người tuyết nhỏ không động đậy sẽ không thở dốc.
“Suỵt.” Dư Mục nói, “Sự chú ý của tôi không có dời đi.”
Hệ thống ôm mũ len màu trắng của Yến Chuẩn: “?”
Mục Du bất động thanh sắc, gỡ nắm lên hệ thống đang đánh du xuống, kịp thời duỗi tay, vững vàng vớt được người tuyết nhỏ thiếu chút nữa bởi vì nặng nề mà ngã xuống.
Ở trường quay phải mắt nhìn 6 đường tai nghe 8 hướng, rời khỏi trường quay, lại phải đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện ống kính rình mò. Mục Du lớn lên trong hoàn cảnh này, mấy lần dùng chỉ là cách sinh tồn cơ bản nhất.
Để ý khoảng cách của Yến Chuẩn, quan sát đặc điểm động tác kỹ thuật của những đội viên thiếu niên trượt băng này, hiểu rõ phương thức huấn luyện của ông Yến, đối với cậu mà nói còn không tính là chuyện khó khăn.
Huống hồ….. Thời điểm nhóc con kia cho rằng cậu không nhìn ra, đúng thật sẽ tự tại hơn rất nhiều.
Mục Du cũng là lần đầu tiên làm giáo viên cho người tuyết nhỏ bé này, trong biển ý thức, cùng hệ thống thân thiện thảo luận: “Có nên làm một bảng biểu hay không?”
Hệ thống: “Bảng biểu gì?”
“Lực chú ý và mối tương quan tích cực không thể di chuyển.” Mục Du nói, “Sau này ở nhà, tương tác sẽ tương đối tự nhiên.”
Hệ thống lần đầu tiên nghe Mục Du thuận miệng nói “ở nhà”, sửng sốt mấy giây không kịp phản ứng, Mục Du đã chấp hành rất mạnh nói làm liền làm, thu thập số liệu cho bảng biểu.
Hầu hết các gia đình đang thực hành và thích nghi trên sân băng, nắm vững các kỹ năng cơ bản, hệ thống từ ngạc nhiên đến im lặng rồi tê liệt, đứng xem ký chủ của nó lần đầu tiên kiểm tra chi tiết nhân vật phản diện thế giới hiện tại.
Quá trình chủ yếu, chính là lúc Yến Chuẩn cùng mình chơi vui vẻ nhất, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, ngây thơ đến không chịu nổi nhìn chằm chằm nhóc con.
Phản diện nhỏ cho rằng Mục Du không chú ý đến nó, lặng lẽ nhét nhân quả phỉ tròn nhất vào túi Mục Du, đón nhận ánh mắt chăm chú của Mục Du, trong nháy mắt ngưng đọng lại: “….”
Phản diện nhỏ cho rằng Mục Du không chú ý đến nó, len lén ôm chân Mục Du, làm ấm đầu gối cho cậu. Đón nhận ánh mắt chăm chú của Mục Du, trong nháy mắt biến thành một bảo bối ấm áp thật lớn: “….”
Phản diện nhỏ cho rằng Mục Du không chú ý đến nó, muốn đến Yến gia trộm một viên kẹo trở về báo thù cho Mục Du, bị hệ thống kịp thời túm lấy mũ kéo về, đón nhận ánh mắt chăm chú của Mục Du: “….”
Phản diện nhỏ cho rằng Mục Du không chú ý đến nó, vòng quanh Mục Du, vỗ tay nhảy nhót xoay vòng, nghênh đón mục Du nhìn chăm chú, trong nháy mắt sẽ không nhúc nhích, há cánh tay chết lặng bay ra ngoài: “….”
Mục Du kịp thời bắt được người tuyết nhỏ thả diều, một tay chống xuống mặt băng.
Chân phải của cậu không thể gắng sức, lại ngã rất có kỹ xảo, giảm bớt lực thong dong, ngồi trên băng, đem toàn bộ đầu đuôi nhóc con khoanh tròn giữa cánh tay.
Yến Chuẩn sợ hãi, ngay cả thẹn thùng nóng lên cũng không để ý, luống cuống tay chân ôm Mục Du “A, a” không ngừng, nghênh đón nụ cười trong đôi mắt kia, mới nóng hổi sững sờ trong ngực Mục Du.
Hệ thống cũng là lần đầu tiên thấy Mục Du cười như vậy. Trước đó, nó vẫn cho rằng máy dò xét cảm xúc chọn lọc bị hỏng, cảm xúc của ký chủ dao động chưa từng vượt quá 10%.
Mục Du ôm người tuyết nhỏ, một tay đặt ở thái dương, cười đến không ngừng, không thể không hít sâu vào.
Cậu cúi đầu, chậm rãi dạy Yến Chuẩn gọi: “Thầy, giáo.”
Từ này phát âm so với “cảm ơn”, “lợi hại” khó hơn nhiều, Yến Chuẩn học vài lần cũng không học được, gấp đến độ không ngừng đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Không sao, không vội.” Mục Du nói, “Vẫn còn một thời gian dài nữa, chúng ta sẽ sửa dần dần.”
Mục Du cười xoa tóc Yến Chuẩn: “Chúng ta hãy lớn lên thật tốt.”
Năm lần bảy lượt luyện tập giải mẫn cảm, người tuyết nhỏ tựa hồ có chút tiến bộ, lúc bị Mục Du nhìn, đã có thể nhớ rõ hô hấp.
Hệ thống nhìn phản diện nhỏ bốc hơi nóng chui vào trong ngực Mục Du, có chút cao hứng, đang muốn cùng nhau chui vào, bỗng nhiên nhìn thấy Mục Du một tay vịn đầu gối.
Nó bay giữa không trung, nhìn về phía đội viên thiếu niên trượt băng vùi đầu luyện nhảy cách đó không xa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Chấn thương đủ để khắc vào ý thức, chỉ có trong một thời gian dài, không bị gián đoạn, không thể thoát khỏi mà lặp đi lặp lại, bị mắc kẹt trong tình huống đó, sẽ để lại dấu vết.
Vết thương cũ của Mục Du, thì ra là lưu lại lúc.
—©—