Tuyệt thế y tiên - Diệp Bất Phàm - Chương 61 “Tôi thay mặc cái tên mù này cảm ơn thần y”.
- Trang Chủ
- Tuyệt thế y tiên - Diệp Bất Phàm
- Chương 61 “Tôi thay mặc cái tên mù này cảm ơn thần y”.
Những người áo đen kia vừa vào cửa thì nhanh chóng chia thành hai bên, tạo thành một lối đi chính giữa, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.
Người này mặc áo khoác rộng, đeo một chiếc kính đen lớn trên mặt, tóc chải ngược ra sau, miệng ngậm điếu xì gà, khí thế trên người mạnh mẽ, hoàn toàn là hình tượng của một đại ca.
Đám người Đào Vĩ kinh sợ và sùng bái trong lòng, sớm đã nghe nói sau lưng Ma Cửu Gia có chỗ dựa vững vàng thần bí, chỉ là nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp, hôm nay vừa thấy quả nhiên lớn mạnh.
Đồng thời cũng âm thầm tự thấy bọn họ vì lựa chọn lúc trước của bọn họ họ, bây giờ tên kia chắc chắn xong đời rồi.
Ở xã hội này, chỉ dựa vào thân thủ tốt vẫn vô dụng thôi, cho dù anh có lợi hại đến đâu, một mình có thể đánh mười người, hay có thể đánh một trăm người thì sao? Thân thủ anh có tốt đến đâu, chẳng lẽ có thể lợi hại hơn vũ khí sao?
Thấy người trung niên vào cửa, Ma Cửu Gia tựa như nhìn thấy cứu tinh, vẻ lo lắng và khuất nhục lúc trước như mất sạch, từ dưới đất nhảy vọt lên, chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói: “Ông chủ, là tên nhóc đó đụng vào địa bàn chúng ta”.
Người trung niên nhìn Diệp Phi Nhiên, bỗng nhiên bước nhanh hơn đến gần đó lớn tiếng quát: “Quỳ xuống cho tôi!”
Vẻ mặt Ma Cửu Gia đắc ý, nói theo: “Nhóc con, nghe thấy không, mau quỳ xuống theo lời ông chủ tao, nếu không…”
Còn chưa kịp đợi ông ta nói xong, người đàn ông trung niên đã hung hăng quát lớn: “Tôi nói là anh đấy, mau quỳ xuống cho tôi! Hôm nay bác sĩ Diệp không cho anh đứng dậy thì anh cứ quỳ đến chết cho tôi!”
“Hả?”. Vẻ mặt Ma Cửu Gia ngơ ngác, bản thân ông ta trông đợi mong ngóng, chẳng dễ gì mới có cứu binh đến, sao lại còn bảo bản thân ông ta quỳ xuống?
“Ông chủ, có phải ông nhầm rồi không? Là tên nhóc này gây chuyện ở địa bàn chúng ta mà!”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên tức giận, nâng tay tát vào mặt Ma Cửu Gia, sau đó đá ông ta xuống đất, bực bội nói: “Con mẹ nó, tôi bảo anh quỳ xuống có nghe không?”
“Đã hiểu, đã hiểu”.
Tuy Ma Cửu Gia còn đang ngơ ngác, nhưng có một chuyện thì ông ta hiểu rõ, ông chủ không sau, quả thực ông ta muốn mình quỳ xuống.
Tuy lúc trước ông ta là đại lão hô mưa gọi gió, nhưng lúc này lại không dám chần chừ gì lâu, bởi vì mọi thứ của ông ta đều là do người người trước mắt này đưa cho.
Nếu không có ông chủ làm núi dựa sau lưng thì bây giờ ông ta cũng chẳng là gì cả, sợ là cỏ trên mộ cũng cao hơn đầu người rồi.
Ông ta lại quỳ xuống đất bịch một tiếng, so với lúc nãy càng quỳ cẩn thận, thẳng lưng hơn.
Vẻ mặt những người khác đều sững sờ, không biết xảy ra chuyện gì.
Kể cả Hàn Soái, vừa nãy đã âm thầm cầm một chai bia lên, chuẩn bị đánh một trận lớn, nhưng không ngờ sẽ xảy ra như chuyện trước mặt đây.
Nhưng Diệp Phi Nhiên đã nhận ra người trung niên này, chính là Đường Phong của nhà họ Đường.
Lúc mới xem bệnh cho ông cụ Đường vẫn còn là dáng vẻ con cháu hiếu thuận, không ngờ chớp mắt đã trở thành đại ca danh chấn Giang Nam.
Chuyện anh không biết chính là nhà họ Đường xuất thân từ võ đạo trước giờ đều là người thống trị thực sự của thế giới ngầm ở Giang Nam, mấy cái như Tứ Đại Long Đầu cũng đều là chó do nhà họ Đường nuôi.
Nếu nhà họ Đường không vui thì bất kỳ lúc nào cũng có thể loại bỏ những người kia.
Lúc này trán Đường Phong chảy đầy mồ hôi lạnh, ông cụ Đường bệnh nặng được trị khỏi khiến tâm trạng ông ta tốt hẳn, nhận được điện thoại của Ma Cửu Gia bèn dẫn người vội vàng chạy đến, không ngờ đối phương lại là Diệp Phi Nhiên.
Vừa nãy còn thương lượng với cha phải lấy lòng với thần y Diệp thế nào, thông qua tay nghề thần y của đối phương để bản thân bước vào hàng ngũ võ giả cấp Huyền, không ngờ thuộc hạ của mình lại gây ra rắc rối lớn như vậy.
Ông ta cẩn thận đi đến trước mặt Diệp Phi Nhiên, vẻ mặt tươi cười nói: “Thần y Diệp, thật sự rất xin lỗi, thuộc hạ tôi có mắt không tròng, mạo phạm đến cậu.
Nhưng cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng, chỉ cần một câu của cậu, tôi lập tức cho người nhấn anh ta xuống biển cho cá ăn”.
Ông ta vừa nói xong, mọi người có mặt vừa nãy mới bình tĩnh một lát đã lại kinh sợ trở lại.
Sắc mặt Ma Cửu Gia trắng nhợt, cũng không còn vẻ bình tĩnh và kiêu căng của một đại lão như lúc trước, tuy ông ta chỉ là một con chó nhà họ Đường nuôi, nhưng cũng là con chó biết rõ lấy lòng chủ mình, có thể mang lại lợi ích nhất cho chủ.
Trước kia, cho dù ông ta có đắc tội với nhân vật lớn thế nào, nhà họ Đường đều đứng vững vàng sau lưng ông ta, làm chỗ dựa cho ông ta.
Nhưng trước mặt người trẻ tuổi này, Đường Phong lại lựa chọn dứt khoát hy sinh vứt bỏ ông ta, rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai? Lai lịch phải lớn đến thế nào mới có thể khiến nhà họ Đường cúi đầu khuất phục chứ?
Chỉ dựa vào mỗi nhà họ Hạ chắc chắn không đủ, bởi vì địa vị nhà họ Đường không hề kém nhà họ Hạ, hơn nữa trông bộ dạng Đường Phong thì hoàn toàn là kính cẩn tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây ông ta lại sợ hãi trong lòng, rốt cuộc ông ta đã đắc tội phải nhân vật lớn nào vậy?
Chẳng lẽ hôm nay bản thân ông ta thật sự bị nhấn chìm xuống biển sao? Ông ta không nghĩ lời của Đường Phong là nói đùa.
Ba người Đào Vĩ quỳ ở đó cũng hoàn toàn ngây ngốc, thậm chí quên mất cơn đau đầu gối sưng tấy.
Quả thực không dám tin mọi thứ mình thấy trước mắt, tên nhóc lúc nãy còn coi thường chớp mắt đã đứng ở trên cao mà bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bọn họ ở trước mặt Ma Cửu Gia chỉ giống như một đám tép riu quỳ ở đó, mà bây giờ chủ nhân của Ma Cửu Gia lại cung kính với người ta như vậy, khoảng cách này lớn đến mức khiến bọn họ phải ngước nhìn cả một đời.
Lúc này Thạch Vũ Đình cũng rất hiếu kỳ trong lòng, rốt cuộc người bạn này của Hàn Soái có lai lịch thế nào?
Đầu tiên là trình độ đánh đàn piano thể hiện quá xuất sắc, sau đó lại có thân thủ kinh người, bây giờ lại chèn ép một đại lão như vậy, quả thực vượt ngoài tưởng tượng của cô ta.
Diệp Phi Nhiên nhìn Đường Phong, rồi lại nhìn sang Ma Cửu Gia đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói: “Nếu đã là người của ông thì chuyện hôm nay bỏ qua vậy”.
Thấy anh không tức giận vì thuộc hạ đã mạo phạm, cuối cùng Đường Phong cũng thở phào trong lòng, giấc mộng võ giả cấp Huyền của ông ta xem như vẫn chưa biến mất.
“Tôi thay mặc cái tên mù này cảm ơn thần y”.
Đường Phong quay đầu, lại đá vào Ma Cửu Gia: “Cái thứ có mắt không tròng này, ông cụ kính trọng thần y Diệp không ngớt mà anh còn dám mạo phạm.
Còn có lần sau thì ông đây thẳng tay băm anh ra, còn không mau cảm ơn thần y Diệp đi”.
Nghe thấy lời này, cơn giận và không cam tâm trong lòng Ma Cửu Gia cũng biến mất sạch sẽ, ông cụ nhà họ Đường là nhân vật thế nào, ông ta biết rất rõ, người mà ngay cả ông cụ cũng kính trọng thì sao ông ta có thể đắc tội được.
Con người chính là có tâm lý như vậy, nếu địa vị đối phương cao đến mức có thể khiến người ta ngước nhìn, thì tâm tư báo thù của anh ta sẽ không còn, mà chỉ còn lại sự kính trọng và khuất phục.
“Thần y Diệp, xin lỗi! Là Ma Cửu Gia tôi có mắt như mù, mạo phạm đến thần y Diệp, mong thần y Diệp xử phạt”.
Diệp Phi Nhiên xua tay nói: “Bỏ đi, đứng dậy đi. Chuyện hôm nay người không biết không trách, tôi cũng không truy cứu, nhưng ông nhớ rõ cho tôi, sau này phí bảo vệ thôn trong thành kia sau này không được thu nữa”.
Đường Phong la mắng: “Cái thứ không ra gì này, nghe thấy lời của thần y Diệp chưa, sau này tuyệt đối không cho phép làm ra chuyện không đứng đắn như vậy nữa”.
“Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi, sau này cam đoan sẽ không có người thu phí bảo vệ ở thôn trong thành nữa”.
Ma Cửu Gia vội nói, sau đó lại cảm ơn Diệp Phi Nhiên, lúc này mới đứng dậy từ dưới đất.
Mấy nhóm kinh doanh ở thôn trong thành còn chưa biết, bởi vì một câu này của Diệp Phi Nhiên đã hoàn toàn xóa bỏ cơn ác mộng nhiều năm nay của bọn họ.
Ma Cửu Gia nhìn ba người Đào Vĩ quỳ ở bên cạnh, cung kính hỏi: “Thần y Diệp, mấy người này xử lý thế nào?”