Tuyệt Thế Thần Y - Diệp Viễn - Chương 1307 Biết mình không thể chống lại được cú đấm này.
- Trang Chủ
- Tuyệt Thế Thần Y - Diệp Viễn
- Chương 1307 Biết mình không thể chống lại được cú đấm này.
“Này… điều này sao có thể chứ?”
Kyassuru Reiku thấy Diệp Viễn không bị làm sao, ông ta cảm thấy không thể tin nổi.
Một chiêu vừa rồi là chiêu mạnh nhất của ông ta, hơn nữa ông ta còn tốn hết nội kình vào đó nữa, ông ta ra tay một nhát là ra đòn mạnh nhất.
Mục đích chính là muốn một kích chém chết Diệp Viễn.
Nhưng không ngờ, chiêu mạnh nhất của mình đây, chiêu mà có thể dễ dàng giết chết một Huyền Vương, thế mà lại không làm tổn thương được Diệp Viễn.
Rốt cuộc, Diệp Viễn này mạnh đến mức độ nào vậy.
“Nếu ông chỉ có mỗi tí sức lực và thủ đoạn như này, thế thì ông đi chết đi!”
Nói xong, Diệp Viễn chắp tay ra sau lưng, chậm rãi như cơn gió lốc hướng về phía Kyassuru Reiku đang ngây người đứng im tại chỗ trên không trung.
Thấy thế, Kyassuru Reiku lại vung kiếm ra, thanh kiếm màu vàng lại lần nữa chém xuống trong quầng sáng màu vàng kia.
Đối diện với thanh kiếm màu vàng đang chém nhanh tới, Diệp Viễn vẫn không hành động gì, cả người chậm rãi đi lên phía trên.
Trong thoáng chốc, thanh kiếm màu vàng kia đã tới trước mặt Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới chậm rãi đưa tay phải ra, nắm tay thành nắm đấm, nhẹ nhàng đánh một quyền về phía thanh kiếm màu vàng kia.
“Cạch!”
Một tiếng nhẹ vang lên, trên thân kiếm màu vàng kia xuất hiện một vết nứt.
Giây tiếp theo, vết nứt kia như mạng nhện nhanh chóng lan ra khắp thân kiếm, rồi hóa thành từng quầng sáng màu vàng.
Cú đấm của Diệp Viễn vẫn
chưa dừng lại, vẫn văng ra đằng trước, những ánh sáng màu vàng nháy mắt đã tiêu tán sạch.
“Không chịu nổi một đòn!”
Sau khi rất là khinh thường nói ra một câu, Diệp Viễn thu tay phải về, thân hình tiếp tục lên như gió lốc.
“Hư không trảm!”
Kyassuru Reiku lại quát to một tiếng nữa, trong quầng sáng vàng phía trên, lại xuất hiện một thanh kiếm màu vàng nữa, và lại cấp tốc chém về phía Diệp Viễn lần nữa.
Lần này, Diệp Viễn chẳng thèm ra quyền, anh chỉ đưa tay phải ra, cong ngón tay búng lên mũi kiếm, thanh kiếm màu vàng kia lập tức hóa thành một đoàn ánh sáng vàng.
“Cút!”
Lại một tiếng hừ nhẹ, đoàn ánh sáng vàng kia đã tiêu tan sạch trong chớp mắt.
Mà lúc này, Diệp Viễn đã đi đến trước mặt Kyassuru Reiku, đứng đối diện ông ta.
“Lúc đầu tôi đã cho ông cơ hội rồi, tiếc là ông không trân trọng!”
Nói xong, Diệp Viễn lại đưa tay phải ra, nắm thành quyền.
Chậm rãi đấm về phía lồng ngực của Kyassuru Reiku.
Người ngoài nhìn cú đấm này của Diệp Viễn thì sẽ thấy có vẻ rất chậm, hơn nữa công còn mềm mại không có sức.
Nhưng Kyassuru Reiku phải đối mặt với cú đấm này thì lại cảm nhận thấy rõ rằng, tốc độ của cú đấm này nhanh cỡ nào, nó mang theo bao nhiêu năng lượng khủng bố.
Biết mình không thể chống lại được cú đấm này.
Kyassuru Reiku cắn răng, hung hăng vỗ vào ngực, trong nháy mắt, chỗ lồng ngực của ông ta đã có vô số khí huyết sát nồng đậm điên cuồng trào ra.
Sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một hình nhân khổng lồ đỏ như máu, vô cùng dữ tợn.
Khi Diệp Viễn lại lần nữa nhìn thấy hình nhân đỏ như máu này, anh khẽ nhíu mày.