Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full) - Chương 1192 Chính là tên khốn chết tiệt đó
- Trang Chủ
- Tuyệt Thế Thần Y! - Diệp Viễn (full)
- Chương 1192 Chính là tên khốn chết tiệt đó
Vừa xuống xe, anh đã trông thấy mấy người trẻ tuổi có khí chất siêu nhiên, mặt mày kiêu căng đang sốt ruột đứng chờ ngoài cửa ra vào.
Một cô gái trẻ trong nhóm này mặc quần áo luyện công, nét mặt đầy kiêu căng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, tỏ vẻ không vui:
“Giờ đã là lúc nào rồi, sao tên kia vẫn chưa tới chứ!”
Cô gái này tên là Dương Ngạo Tuyết, là con gái rượu của một cường giả siêu cấp của vùng đất Hư Vô, cũng là tiểu đội trưởng lần này của bọn họ.
Cô ta đã sống ở vùng đất Hư Vô từ nhỏ, hầu như rất ít khi đi ra ngoài giới trần tục.
Lần này, ông nội của cô ta bảo cô ta dẫn mấy thanh niên tài giỏi của vùng đất Hư Vô tới vùng biển quốc tế rèn luyện một phen.
Điều này khiến cô ta rất phấn khích.
Lập tức nhanh chóng rời khỏi vùng đất Hư Vô, chuẩn bị tới vùng biển quốc tế.
Thật không ngờ, tới lúc xuất phát, ông nội cô ta lại thông báo, lần này bọn họ tới vùng biển quốc tế sẽ phải dẫn theo một người của giới trần tục.
Hơn nữa ông nội còn yêu cầu tất cả bọn họ phải nghe lệnh của người của giới trần tục này.
Điều này khiến Dương Ngạo Tuyết vô cùng khó chịu, người của vùng đất Hư Vô bọn họ chưa bao giờ cần người trần tục chỉ huy.
Nhưng cô ta lại cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh của ông nội.
Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải đứng đây chờ Diệp Viễn.
Thế nhưng, bọn họ đã đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi mà Diệp Viễn vẫn còn chưa tới.
Điều này khó tránh khỏi khiến bọn họ bực bội.
Bọn họ đều là người của vùng đất Hư Vô, chưa từng phải chờ đợi người của giới trần tục.
“Ngạo Tuyết, ông nội cô không nói cho cô biết chúng ta phải chờ ai à?”
Lúc này, một chàng trai cao to, có khuôn mặt điển trai hỏi.
“Không biết, chắc là con trai của một gia tộc nào đó ở ngoại giới muốn nhân cơ hội này đi theo chúng ta mở mang hiểu biết!”, Dương Ngạo Tuyết trả lời.
Thực ra ông nội của Dương Ngạo Tuyết đã nói cho Dương Ngạo Tuyết biết thân phận của Diệp Viễn rồi.
Chẳng qua lúc đó Dương Ngạo Tuyết đang mải hưng phấn vì mình có thể rời khỏi vùng đất Hư Vô, tới vùng biển quốc tế.
Trong lòng cô ta chỉ mải nghĩ xem lần này sẽ chơi những gì, hoàn toàn không nghe thấy ông nội mình nói gì về thân phận của Diệp Viễn.
Cho nên, cô ta mới đoán rằng Diệp Viễn chắc là con trai của một gia tộc nào đó ở thủ đô.
“Hóa ra chỉ là con trai của một gia tộc, thế thì đơn giản rồi, Ngạo Tuyết, cô yên tâm đi, lát nữa, đợi tên kia tới, chúng tôi sẽ thay cô dạy cho tên đó một bài học!”
Người đàn ông cao to, mặt mày tuấn tú kia muốn nịnh bợ Dương Ngạo Tuyết nên nói như vậy.
“Đúng vậy, nhất định phải cho anh ta biết sự lợi hại của chúng ta”.
Một người đàn ông vạm vỡ, trông chẳng khác nào một cỗ xe tăng hình người hung hăng siết chặt nắm đấm.
“Có phải là tên kia không?”
Lúc này, một cô gái khác chỉ tay về phía Diệp Viễn vừa bước xuống xe, nói.
“Chính là tên khốn chết tiệt đó!”
Dương Ngạo Tuyết bực bội đáp.
Trước đó, ông nội cô ta đã gửi ảnh của Diệp Viễn cho cô ta nên chỉ cần liếc mắt một cái là cô ta nhận ra anh ngay.
Sau khi xác định Diệp Viễn chính là người mà bọn họ đang chờ, cả đám ngập tràn giận dữ đi về phía anh.
Đúng lúc bọn họ định mở miệng răn đe Diệp Viễn thì anh lại nói trước:
“Mọi người đã đến đông đủ cả chưa? Nếu đã đủ người rồi thì xuất phát thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn đi luôn vào trong sân bay.
Điều này khiến những người còn đang định dạy cho Diệp Viễn một bài học không khỏi ngẩn ra.