Tuyệt Thế Long Thần - Phí Hầu - Chương 233 Đây đích thực là một tên lưu manh.
Cô ta biết Dương Phàm rất mạnh, nhưng người trẻ thường khó tránh khỏi việc bị chiến thắng làm mờ mắt, dù sao thì Phó tông chủ và Tả Hữu sứ của La Hán Đường vẫn còn sống.
Bọn họ đều là cao thủ đã đột phá đến Ngưng Đan Cảnh.
Dương Phàm mỉm cười nói: “Tôi không có hứng thú với bọn họ, cứ lái xe đi, tôi đang vội.”
Lý Thi Hàn: “… ”
Đúng là một người kiêu ngạo, dù sao thì cô ta cũng là Thiếu tướng, bây giờ lại trở thành tài xế cho hắn.
Đương nhiên, cô ta vẫn tình nguyện làm tài xế, dù sao công lao bắt được Tông chủ của La Hán Đường có lẽ cũng coi là công lao hạng nhất.
Nếu có thể tiêu diệt hoàn toàn các vị La Hán, tìm ra bí mật của bọn họ thì đó sẽ là một sự kiện lớn mang lại vinh quang cho nước nhà.
Nghĩ đến việc có một cao thủ như vậy giúp đỡ mình, cô ta thầm cảm thấy vui mừng, khởi động xe chạy về phía trụ sở của La Hán Đường.
Sau khi ra khỏi nội thành, vượt qua một ngọn đồi nhỏ, Lý Thi Hàm dừng xe.
“Chúng ta để xe ở đây, cách đây không xa là La Hán Đường, có một vách đá nhỏ, ô tô không thể qua được.”
Hai người xuống xe, tiếp tục đi về phía trước.
Lý Thi Hàm mặc một bộ đồ màu xám, cột tóc đuôi ngựa cao, khiến cô ta có thêm vẻ hiên ngang.
Kết hợp với khuôn mặt tinh xảo đó, Dương Phàm không kiềm chế được suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ hắn là loại đàn ông cặn bã trong truyền thuyết? Sao thấy ai xinh đẹp cũng thích hết vậy?
Nhớ lại lần trước ở nhà cô ta, hắn có cơ hội nhìn cô ta từ trong ra ngoài mấy lần, Dương Phàm không thể nhịn được bật cười.
Lý Thi Hàm quay đầu nhìn Dương Phàm, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại cười?”
Dương Phàm lắc đầu, không nói gì, câu hỏi này khó mà trả lời, cũng không thể nói sự thật, phải không?
Thấy hắn im lặng, Lý Thi Hàm tiếp tục hỏi: “Anh từ đâu đến Giang Thành, tại sao tôi không điều tra được thông tin của anh?”
Trước đó sau khi gặp được Dương Phàm, cô ta đã điều tra Dương Phàm, thì phát hiện không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào trước khi Dương Phàm đến Giang Thành, giống như hắn xuất hiện từ hư không vậy.
Dương Phàm nhìn Lý Thi Hàm, cười hỏi: “Tại sao cô lại điều tra tôi, cô có ý gì với tôi à?”
“Có ý gì thì nói thẳng, nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp màng mỏng mà thôi, ở đây màn trời chiếu đất, âm dương hòa hợp, tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Hừ.” Lý Thi Hàn trợn mắt nhìn Dương Phàm, khinh thường nói: “Đừng tự tin quá, đồ lưu manh.”
Mặc dù nói như vậy nhưng mặt cô ta lại hơi đỏ lên.
Khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Dương Phàm đã trêu chọc cô ta, nói rằng chỗ đó của cô ta có một khối u nên cô ta đặc biệt chán ghét Dương Phàm.
Đây đích thực là một tên lưu manh.
Sau đó, Dương Phàm chữa khỏi bệnh cho cô ta, thì cô ta không còn ghét Dương Phàm nữa, ai biết số phận trêu đùa con người, Dương Phàm rơi từ trên sân thượng xuống, tình cờ nhìn thấy cô ta đang tắm.
Nhìn thấy toàn thân cô ta còn đánh vào mông cô ta, càng khiến cô ta ghét Dương Phàm đến mức muốn giết hắn.
Bây giờ nhìn thấy thực lực thực sự của Dương Phàm, Lý Thi Hàm biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Phàm, nhưng cô ta càng ngày càng tò mò về Dương Phàm.
Ngoại trừ có chút lưu manh thì mọi thứ còn lại đều rất tốt.
Trong khi cả hai đang nói chuyện thì bọn họ đã đến vách đá.