Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full) - Chương 228 Ai không có phận sự thì tránh ra.
- Trang Chủ
- Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (full)
- Chương 228 Ai không có phận sự thì tránh ra.
Sau khi Hầu Hiểu Linh cảm nhận được thông tin trong đầu thì cơ thể không khỏi run rẩy.
Cô ta vô tình trở thành võ giả mà còn thoáng cái thành võ giả Ngưng Đan Cảnh.
Điều này khiến cô ta rất phấn khích nhưng vẫn chưa có thời gian để học võ kỹ.
Dù sao thì võ kỹ Hoàng cấp cũng có giá khoảng một nghìn vạn.
Vậy mà bây giờ Dương Phàm đưa cho cô ta võ kỹ Địa cấp, điều này khiến tim cô ta đập rất nhanh.
Theo cô ta thấy, Dương Phàm chắc chắn xem cô ta như một người thân, nghĩ vậy nên gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng lên.
Thấy dáng vẻ cô ta như vậy, Dương Phàm cười nói: “Có gì đâu mà phải kinh ngạc, cũng không phải đồ tốt gì.”
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy khó chịu.
Võ kỹ Địa cấp mà không phải đồ tốt?
Versailles, đây chính là Versailles của Thiên cấp.
*Versailles là tỉnh lỵ của tỉnh Yvelines, thuộc vùng hành chính Île-de-France của nước Pháp.
Hầu Hạ Khởi đứng bên cạnh cũng vô cùng kích động.
Cho dù ông ta là người hiểu biết rộng rãi, trong lúc này cũng không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, con gái ông ta chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên nổi tiếng.
Thấy Dương Phàm chỉ tiện tay là có thể lấy ra võ kỹ Địa cấp, nhiều người có mặt ở đây đều đến mời rượu Dương Phàm.
Dương Phàm không thích những tình huống như này, sau khi uống hết một ly rượu thì cùng Tô Mộng Dao đi đến một góc khuất.
Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều cô gái đi tới muốn kết bạn với Dương Phàm, nhưng khi nhìn thấy Tô Mộng Dao ở bên cạnh, phần lớn đều cảm thấy tự ti, không dám bước tới nữa.
Một số ít người đến nói vài câu rồi rời đi.
Tô Mộng Dao bất lực lắc đầu, dùng ánh mắt chứa đầy tình cảm nói với Dương Phàm: “Khổng Học Văn tuy rất khó ưa nhưng vẫn có chỗ đáng để anh học hỏi.”
Dương Phàm nghe cô ấy nói như vậy, đương nhiên biết Tô Mộng Dao đang nói tới việc tặng hoa.
Thầm mắng một câu: Hắn không muốn học hỏi đâu, bị từ chối trước mặt nhiều người như vậy thật xấu hổ.
Thật khó hiểu, những cô gái dù lớn hay nhỏ vẫn thích hoa, không phải là nên thích cây cỏ sao?
Mặc dù cây cỏ không thơm nhưng lại dễ chịu, xét cho cùng thì quá trình quang hợp sẽ tiêu thụ oxy và làm thay đổi môi trường trong nhà.
Dương Phàm cười he he nói: “Ai mà không biết đẩy xe, căn bản là không cần học nhỉ?”
Tô Mộng Dao liếc hắn: “Trọng điểm không phải là xe đẩy, anh cố ý chọc giận em đúng không.”
Anh chàng này rõ ràng đang giả ngu, lần trước rõ ràng đã nói cho hắn biết khi theo đuổi một cô gái thì nên tặng hoa.
Dương Phàm cười đê tiện: “Hết cách rồi, lão hán tôi đây khoẻ mạnh, thích hợp đẩy xe.”
Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, dù sao lúc còn đi học, chủ đề trong ký túc xá nữ còn bạo hơn ký túc xá nam, đương nhiên là Tô Mộng Dao hiểu ý của Dương Phàm.
Cô ấy tức giận thở hổn hển, không nói chuyện với Dương Phàm nữa.
Nói ba câu đã đi vào ngõ cụt, thật sự không thể nói tiếp được.
Lúc này, một nhóm người đàn ông mặc áo choàng xám bằng vải bố bước vào sảnh tiệc.
Người dẫn đầu có khuôn mặt dài, trên đầu có một bím tóc ngắn, trông kiêu ngạo không chịu nổi.
Nhóm người này vừa bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Người đàn ông mặt dài hét lớn: “La Hán Đường làm nhiệm vụ, ai không có phận sự thì tránh ra.”
Mọi người nghe thấy tên La Hán Đường thì nhường ra một lối đi.
Trong tình thế như vậy, cho dù là bốn thương hội lớn cũng không dám đắc tội, ai lại đi đụng vào cái xui xẻo này?
Người đàn ông mặt dài bước tới trước mặt Sở trưởng Hầu, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, thấy thân thể Sở trưởng Hầu bình thường thì cũng rất khó hiểu.