Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full) - Chương 3222 Đương nhiên là khống hỏa!
Phải biết rằng, thực lực đan đạo của hắn chính là đệ nhất Nam giới.
Mà hạng cơ sở công lực nhất của đan đạo là cái gì?
Đương nhiên là khống hỏa!
Trên phương diện khống hỏa, thiên hạ to lớn này người có thể thắng được Diệp Viễn thật sự là lác đác không có mấy ai.
“Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý, nhìn Tống mỗ phá cho ngươi xem!”
Tống Tào cắn răng một cái, lại ra tay lần nữa.
Nhưng mà, bất luận hắn thi triển Khống Hỏa Chi Thuật như thế nào thì ngọn lửa nhỏ run rẩy kia vẫn giống như một viên kim cương nhỏ, sừng sững bất động.
Liên tiếp ra bảy tám chiêu nhưng Tống Tào vẫn không làm sao dập tắt được, mặt hắn âm trầm như sắp chảy ra nước.
Diệp Viễn cũng có chút không kiên nhẫn được nữa, thản nhiên nói: “Ngươi quá yếu, vẫn là đi mời sư tôn ngươi rời núi đi. Để ban thưởng cho ngươi, ta mời ngươi uống chén rượu.”
Nói xong, Diệp Viễn rót chén rượu đẩy đến trước mặt Tống Tào, lập tức hương khí lan ra bốn phía.
Sắc mặt Tống Tào âm trầm bất định, thế nhưng hắn lại bi ai phát hiện, chính mình đã sử dụng hết tất cả vốn liếng mà vẫn không làm gì được ngọn lửa nhỏ này.
Thậm chí hắn còn có loại cảm giác, ngay cả sư tôn Cô Hồng Thiên Tôn ở chỗ này e rằng cũng chưa hẳn có thể làm gì được!
Nhưng mà rất nhanh hắn đã xua đuổi loại ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.
Làm sao có thể?
Sư tôn là Đan Thần thất tinh, là vô địch ở cái Cửu Lạc Tập này!
Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa làm sao có khả năng khiến cho sư tôn cũng thúc thủ vô sách?
Lực chú ý của Tống Tào rất nhanh bị hương rượu nồng đậm hấp dẫn.
Rượu này, quá thơm!
Thơm đến mức khiến cho người ta không cách nào cự tuyệt!
Tống Tào nhịn không được nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc vẫn là một hơi uống cạn sạch trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Rượu ngon! Thật sự là rượu ngon! Lão phu chưa từng uống qua rượu nào mỹ vị đến vậy!”
Rượu vừa vào miệng, Tống Tào nhịn không được lập tức phát ra một tiếng tán thưởng từ tận đáy lòng.
Hắn cảm giác như có một cỗ quỳnh tương ngọc dịch chảy vào trong dạ dày, sau đó trong nháy mắt thiêu đốt toàn thân làm cho mỗi một lỗ chân lông đều thư giãn.
Trong lòng giống như có một vầng mặt trời chói chang chiếu rọi, ấm áp toàn thân.
Lấy Liệt Hỏa Thiêu mà mình vẫn luôn một mực yêu thích ra so sánh thì đơn giản chẳng khác gì rác rưởi.
Đám người nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn kia của Tống Tào thì không còn hoài nghi gì về Hú Dương Chiếu nữa.
Trước đó, mọi người còn nửa tin nửa ngờ, hoài nghi Ngô Tùng có phải là kẻ giả mạo hay không.
Hiện tại có Tống Tào đại sư đích thân chứng nhận rồi, còn ai sẽ hoài nghi?
Nhưng mà như vậy thì cả đám võ giả sẽ càng thêm thèm nhỏ dãi đối với Hú Dương Chiếu.
Cái tư vị nhìn thấy được nhưng uống không đến thật sự là khó chịu a!
“Tiểu tử, ta giúp ngươi giao chiến thư! Nhưng mà rượu này…” Tống Tào nhìn chằm chặp vào chiếc bình trong tay Diệp Viễn, mục đích không cần nói cũng biết.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nói một chén là một chén, đừng làm bộ dáng này với ta. Ngươi trở về nói với sư tôn ngươi, chỉ cần Cô Hồng Thiên Tôn hắn ứng chiến, nếu là Cơ mỗ thua thì sẽ chắp tay dâng lên đơn thuốc của Hú Dương Chiếu này. Đừng có dùng ánh mắt này nhìn ta, dựa vào một chút đạo hạnh tầm thường này của ngươi thì đoạt không nổi.”
Tròng mắt Tống Tào quay tròn, hiển nhiên đã động tâm tư muốn cướp đoạt trắng trợn.
Ở nơi như Cửu Lạc Tập này, căn bản không có cái gì gọi là thiên lý vương pháp.