Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương) - Chương 222 Tiên sinh, sao lại nhiều xe như vậy
- Trang Chủ
- Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
- Chương 222 Tiên sinh, sao lại nhiều xe như vậy
Nhưng Bành Giang Hoa lập tức nhận ra Trương Phàm không hề nao núng, đứng ở bức tường đối diện cửa ga ra, gõ nhẹ lên.
Có tiếng vọng, Bành Giang Hoa nghe rõ thấy.
Đằng sau bức tường này có khoảng trống!
Điều này có ý nghĩa gì?
Bành Giang Hoa lập tức trở nên nghiêm túc, cảnh giác nhìn bốn phía, giữ trạng thái nghiêm túc phòng bị hơn vừa nãy.
“Mở nơi này ra!” Trương Phàm nhìn trưởng thôn Phú Thái run rẩy dữ hơn khi hắn gõ lên bức tường, đanh giọng nói.
“Đây là tường, mở kiểu gì?” Trưởng thôn run lẩy bẩy.
Trương Phàm phát hiện lúc trưởng thôn nói đã liếc nhìn một chỗ, mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng đã đủ để khẳng định.
Hắn không hỏi nữa, bước tới chỗ trưởng thôn vừa liếc mắt qua, sử dụng tinh thần lực dò xét, lập tức tìm ra cơ quan.
Trên tường có hộp bảng điện, sau khi mở ra, bên trong có rất nhiều nút, Trương Phàm không hiểu cái này, nhưng không sao, hắn không nói hai lời, ấn tất cả một lượt.
Ầm ầm ầm!
Cuối cùng, sau khi ấn vào một nút thì bức tường đột nhiên phát ra tiếng động, bức tường kiên cố nhanh chóng tách ra hai bên, lộ ra cửa vào rộng cỡ khoảng cửa ga ra bên ngoài!
Lữ Hoa ló đầu vào trong xem xét, kinh ngạc kêu lên: “Tiên sinh, trong này có giấu xe!”
Trương Phàm lại ấn bảng điện, đột nhiên đèn bên trong bật sáng…
Sau đó, hắn đứng ở cửa vào, ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc.
“Cục trưởng Bành, phiền người của ông ở lại canh giữ bên ngoài ga ra, không cho phép ai đi vào!” Trương Phàm ra lệnh cho Bành Giang Hoa.
Bây giờ không phải là lúc khách sáo.
“Được!” Bành Giang Hoa cũng biết vấn đề hệ trọng, lập tức gật đầu, ra lệnh cho ba cấp dưới của mình.
Còn ông thì vội vàng đuổi theo Trương Phàm.
Thiệu Vĩ và Trình Dũng đều là Cổ Võ Giả mà vẫn bị hạ, vậy chứng tỏ rất có thể người trong ga ra này cũng là Cổ Võ Giả.
Và còn chưa rõ thực lực của Cổ Võ Giả này thế nào
Vậy nên ông cảm thấy phải bảo vệ Trương Phàm an toàn.
Ông cũng không biết Trương Phàm đang ở cấp nào… Trong suy nghĩ của ông, một bác sĩ thì có thể chiến đấu được gì? Tất cả phải dựa vào ông rồi.
Đằng sau bức tường là một lối đi xuống, dù nương theo ánh đèn cũng chỉ thoáng thấy chỗ ngoặt, không nhìn được điểm cuối.
Đương nhiên Trương Phàm đi đầu, Lữ Hoa và Quý Hải Phàm bám sát sau lưng hắn.
Nhưng chẳng mấy chốc Bành Giang Hoa đã vọt lên phía trước, trong tay ông cầm súng, trầm giọng nói:
“Cung phụng Trương, mọi người cẩn thận, để tôi đi trước dò đường!”
Trương Phàm cười nói: “Được!”
Dù sao thì hắn cũng sẽ không để Bành Giang Hoa gặp nguy hiểm gì.
Đi xuống mãi, qua khúc ngoặt, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy xe.
Đây là một thế giới dưới lòng đất, chiếm diện tích rất lớn, áng chừng bằng nửa sân vận động, bên trong đậu đủ mọi loại xe, có lớn có nhỏ, tổng cộng hơn hai mươi chiếc.
“Tiên sinh, sao lại nhiều xe như vậy!” Lữ Hoa sửng sốt.
Bọn Thiệu Vĩ và Trình Dũng có không ít người, nhưng chắc chắn không dùng tới nhiều xe như vậy..
“Quá rõ rồi, bọn họ không chỉ bắt cóc mỗi đám Thiệu Vĩ!” Trương Phàm lạnh giọng.
“Cung phụng Trương, liệu trong này còn có người khác không?” Bành Giang Hoa hỏi: “Hay là chúng ta gọi thêm tiếp viện đi!”
Mặc dù nơi này có đèn, cũng đủ sáng, nhưng Bành Giang Hoa vẫn cảm thấy u ám, khiến ông khó chịu vô cùng.
“Không cần!” Trương Phàm nhìn về một hướng, nói thẳng: “Người ở ngay đây rồi, mọi người có ngửi được mùi máu tanh không?”