Tuyết Rơi Mùa Hạ - DNguyen - Chương 51: Hạ Linh hôn mê
Hạ Linh được đẩy vào phòng cấp cứu ngay sau khi được đưa đến bệnh viện.
Lúc này gia đình cô đã có đầy đủ, ba mẹ, chị ba, chị tư và ngay cả chị hai đang đi công tác khi biết tin cũng lập tức đặt vé bay về trong đêm.
Minh Hoàng cũng đang rất lo lắng, đứng chờ trước phòng cấp cứu.
Anh trách bản thân mình vì đến quá trễ, nếu không phải anh đến muộn, lỡ hẹn với cô thì cô sẽ không xảy ra chuyện, tất cả là do anh.
Khi nhân viên nói với anh Hạ Linh trước khi biến mất đã nói chuyện cùng hai người đàn ông, anh liền bắt đầu nghi ngờ.
Thế nhưng tìm khắp quán vẫn không thấy cô, quản lý cho mở camera trước quầy cũng chưa thấy cô rời đi.
Lúc quản lý nói ở hành lang này có chỗ thông ra bãi đất trống, Minh Hoàng liền có linh cảm không lành vội vàng cùng nhân viên đi ra ngoài đó kiếm, đúng lúc này không biết ai đã gọi cảnh sát.
Cảnh sát nói vừa có người gọi báo án, nói ở gần quán trà này xảy ra một vụ xô xát nên họ liền đến. Minh Hoàng liền đoán chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hạ Linh, và có lẽ ngoài khu đất trống kia thật sự có chuyện.
Thế là anh liền nói ở đây vừa có người mất tích, nhưng chưa thấy cô ấy rời đi, và chỉ có duy nhất khu đất trống kia là chưa tìm kiếm.
Nghe thế cảnh sát lập tức hành động, Minh Hoàng cũng đi theo.
Khi vừa ra đến đó đã thấy Thuận An bế Hạ Linh đang ngất xỉu trong tay, đầu tóc cô bù xù, quần áo thì xộc xệch, trông vô cùng chật vật.
Cách đó không xa là người đàn ông mặt mũi bầm dập, máu me đang trong trạng thái mơ màng.
Minh Hoàng vội vàng chạy đến chỗ Thuận An, thế nhưng anh ấy đâu quen biết anh nên một mực bế Hạ Linh lướt qua người anh.
Cảnh sát nhận ra tình hình liền lập tức bắt tên kia lại, sau đó một viên cảnh sát lên tiếng.
– Người nói có tới hai người đàn ông và một cô gái, nhưng ở đây chỉ có một tên, còn anh chàng kia hình như là đến cứu chứ không phải là đồng bọn của tên này.
Cảnh sát trưởng nghe thế liền kêu cấp dưới tìm kiếm gần đó xem còn có ai không.
Đúng thật là cách đó không xa, cảnh sát phát hiện thêm một người đàn ông bất tỉnh với cái đầu đang chảy máu. Họ đưa cả hai tên kia đi cấp cứu, Hạ Linh cũng được đưa vào bệnh viện.
Thuận An sau đi đưa Hạ Linh đến bệnh viện, biết được Minh Hoàng là bạn học, anh ấy yên tâm để Hạ Linh lại và theo cảnh sát về đồn cho lời khai.
Trước khi đi, Thuận An cũng đã gọi báo tin cho ba mẹ cô, chuyện này quá nghiêm trọng, cần đến can thiệp của người lớn và cảnh sát. Thuận An chắc chắn đây không phải là ngẫu nhiên, gần đây có quá nhiều thứ tiêu cực nhắm vào Hạ Linh, những thứ này phải có người nào đó điều khiển.
…
Chuyện xảy ra ở quán trà tương đối lớn, có cả cảnh sát đến bắt người đưa đi, trong đó cũng có nhiều khách hiếu kì đến xem.
Rất nhanh chuyện này lan rộng, khắp trường học của cô cũng biết về thông tin này, mọi người bắt đầu bàn tán về nó.
Đặc biệt là lớp của Hạ Linh, sự việc lần trước khiến nhiều người ghét Hạ Linh, nhưng khi nghe cô bị như thế ít nhiều họ vẫn thương cảm. Đương nhiên cũng không ít thành phần đã ghét thì vùi dập người ta đến chết.
Trong khi đó Thanh Nga vô cùng lo lắng, kế hoạch này của cô ta lại thất bại, cô ta bắt đầu có chút sợ hãi.
Riêng Huyền Anh vẫn giữ thái độ trầm mặc, thế nhưng đâu ai biết trong lòng cô ấy hiện tại đã loạn ra thành cái gì rồi, sự đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữ sự thật và thù hận, thù hận lại chiến thắng.
Khi tan học, Huyền Anh đắn đo mãi không về nhà, cuối cùng lại chạy đến bệnh viện.
Thế nhưng vừa lúc này, Huyền Anh nhận được một cú điện thoại, sắc mặt cô ấy nhanh chóng thay đổi sau đó liền rời đi.
…
Hạ Linh sau khi cấp cứu đã được chuyển qua phòng bệnh bình thường, bác sĩ kết luận cô chưa bị xâm hại, những vết thương ngoài da không đáng lo ngại. Có điều tâm lý của cô đã bị ảnh hưởng không hề nhẹ.
Sau khi được đưa ra phòng bệnh bình thường, mọi người đã có thể đến thăm.
Hạ Linh ngủ hết một ngày một đêm vẫn không tỉnh.
Đến ngày thứ hai lại bắt đầu lên cơn sốt và mê sảng, mọi người đều vô cùng lo lắng, bác sĩ cũng nhận ra điều bất thường liền làm lại cho các tất cả các loại kiểm tra, nhưng kết quả cho ra vẫn là bình thường.
Bác sĩ đề nghị gia đình mời đến một bác sĩ tâm lý, trực tiếp chữa trị cho cô.
Cả gia đình cô mất ăn mất ngủ lo lắng, Thuận An cũng ở đồn cảnh sát về kể lại thông tin cho mọi người.
Hai tên côn đồ kia đã tỉnh và thú tội, bọn chúng đã thừa nhận được một người thuê làm việc đồi bại này qua một trang web, bên cảnh sát đã bắt đầu truy lùng thông tin, bên kia rất xảo quyệt dùng ẩn danh và địa chỉ giả.
Tuy nhiên đối với cảnh sát vấn đề này không là gì, tìm ra đối tượng kia chỉ là vấn đề thời gian.
Bên phía Hoài Thanh cô ta đã nhận tội và Hạ Linh không hề liên quan đến việc này, những tấm hình kia cùng đoạn băng ghi âm là do Thanh Nga làm ra, cô ta sớm thôi sẽ bị mời lên làm việc. Hoài Thanh chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm cũng như đền bù thiệt hại cô ta gây ra và Thuận An cũng không dễ dàng chuyện bọn chúng vu khống cho Hạ Linh, anh đã điều tra ra bài viết kia là do Thanh Nga kêu đàn em của cô ta đăng lên, Thuận An sẽ không để cô ta dễ dàng thoát khỏi vụ này.
Và còn cả vụ ở trường, hơn hết là sự việc ngày hôm nay, chắc chắn có liên quan đến cô gái Thanh Nga này.
Đáng nhẽ hôm ấy đến là muốn báo tin vui của sự việc Hoài Thanh cho Hạ Linh, thế nhưng khi đến lại không thấy bóng dáng cô đâu. Gọi điện thoại thì thấy trên bàn gần đó đang đổ chuông, không biết cô nhóc này đi đâu rồi?
Thuận An đi xung quanh tìm kiếm xung quanh, đến chỗ hành lang ở gần nhà vệ sinh cũng không có ai, anh định đi xung quanh khu vực khác.
Bỗng có một cô gái không biết từ đâu xuất hiện đụng trúng anh. Suýt thì cô ấy đã ngã, nhưng may sao Thuận An đỡ kịp, lúc cả hai nhìn rõ gương mặt của nhau liền có chút bất ngờ. Tuy nhiên rất nhanh sau đó cô gái kia đã bình tĩnh đứng thẳng lại, nói xin lỗi rồi liền rời đi.
Thuận An nhìn cô gái đó rời đi mà anh bắt đầu suy nghĩ, cô gái đó anh từng gặp qua là bạn của Hạ Linh, cái người mà tham gia cuộc thi sau đó váy bị phá hủy, chính là vụ kiện anh đang giải quyết, gặp nhau ở đây cũng thật trùng hợp.
Tuy có chút hiếukif với cô gái này, nhưng anh cũng không quá để tâm, gạt chuyện đó qua một bên tiếp tục tìm Hạ Linh, chỗ này đã không còn ai, anh liền đi chỗ khác, nhưng đúng lúc này dưới chân bỗng đạp trúng một cái gì đó.
Anh nghi hoặc dừng lại nhấc chân ra, cúi xuống cầm nó lên, là một chiếc lắc tay của nữ, trông khá quen thuộc.
Thuận An nhìn kĩ hơn một chút liền nhận ra là lắc tay của Hạ Linh, cái hôm trước anh vừa trả lại cho cô.
Nhưng sao nó lại nằm ở đây, chứng tỏ Hạ Linh đã từng đi qua đây và đánh rớt.
Linh cảm trong anh thấy có gì đó không ổn, cảm giác như Hạ Linh đã xảy ra chuyện gì đó.
Thuận An tìm kiếm xung quanh đó kĩ hơn, đột nhiên phát hiện ra một lối đi, anh tò mò đi theo lối đi ấy và thông ra một khu đất trống rộng lớn, nhưng khá u ám, có lẽ vì nó bị bỏ hoang quá lâu.
Thuận An tiếp tục đi về phía trước và tìm kiếm, anh mở đèn điện thoại lên và tìm.
Bỗng anh nghe thấy tiếng động ở phía bên phải, Thuận An liền soi đèn về hướng đó nhưng không thấy ai chỉ có một 2 cây cổ thụ thật lớn.
Anh tiếp tục đi về phía trước, nghe thấy tiếng hét của ai đó, anh vội vàng chạy đi.
Vừa lúc thấy một tên đàn ông đang thô bạo xé quần áo cô gái phía dưới, và càng hốt hoảng hơn khi cô gái kia là Hạ Linh.
Thuận An không nghĩ được nhiều liền tức giận lôi tên kia ra, đánh liên tục vào mặt hắn, đến khi hắn không còn dậy được nữa.
Cơn giận đã với bớt, nhưng khi nhìn đến cô gái nằm bên cạnh, quần áo rách rưới, mặt mũi tèm lem nước mắt và bùn đất, trên người còn có vết máu,Thuận An sợ hãi vội vàng đi đến cởi áo khoác ngoài đắp lên sau đó đỡ cô lên, Hạ Linh gục trong lòng anh khóc nức nở khiến anh lòng lòng vô cùng.
Hôm nay sau khi cho lời khai, liền trở vào bệnh viện, nghe nói Hạ Linh đã không sao, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đến mãi hôm sau Hạ Linh vẫn không tỉnh, còn cần trợ giúp đến sự hõ trợ của bác sĩ tâm lý.
Nhìn cô gái nhỏ trên giường bệnh mắt thì nhắm nhưng lại luôn mê sảng nói sợ, chứng tỏ những điều vừa rồi xảy ra quá mức kinh khủng.
Ngay cả bản thân Thuận An khi nhớ về ngày hôm cứu cô, anh vừa phẫn uất vừa đau lòng còn có chút sợ hãi, nếu thực sự hôm đó anh đến không kịp thì còn phát sinh điều tồi tệ hơn, thế nhưng anh chỉ ngăn được cô không bị xâm hại, còn việc cô bị ám ảnh về điều ấy là thứ không ngăn được.