Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL) - Chương 1517 Cái này em không thể xác định được.
Nghe câu nói mờ mịt của Giang Nguyệt Minh, ánh mắt Giang Nguyên nheo lại, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, nói:
– Ý của em là, vị tổ sư gia này thật ra không có quá nhiều ý tốt với nội viện?
– Cái này em không thể xác định được.
Khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên, lộ ra nụ cười tà dị, nhìn Giang Nguyên, lắc đầu nói:
– Nhưng anh có thể suy nghĩ một chút, nếu ban đầu tổ sư gia không bị hãm hại, vị trí này làm sao đến phiên Từ Khải Liễu được. Mấy năm qua, tổ sư gia dốc hết toàn lực thành lập Tuyệt Y Đường, chính là muốn tranh hơn thua với Thiên Y Viện. Anh cảm thấy ông có thể buông tha dễ dàng không?
Giang Nguyên nhìn người tóc bạc đằng trước, chậm rãi gật đầu. Hắn cảm nhận được khí tức tương tự Cửu Vĩ trên người tổ sư gia, cảm giác vị tổ sư gia này không đơn giản như bề ngoài. Mấy năm qua, cách làm của Tuyệt Y Đường hoàn toàn không phải là giải hòa với Thiên Y Viện.
– Chẳng lẽ, bây giờ Thiên Y Viện đã trị tội đám người Chu Thế Dương, vị tổ sư gia của các người cũng không hiểu ra sao?
Giang Nguyên suy nghĩ một chút, vẫn ôm hy vọng hỏi một câu.
Nghe Giang Nguyên hỏi, khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên, nói:
– Thời gian hai mươi năm, mặc dù nội tình của Tuyệt Y Đường kém hơn Thiên Y Viện một chút, nhưng những phương diện khác thì không chênh lệch bao nhiêu. Cho dù là giải hòa, tuyệt đối cũng vì duyên cớ khác. Nếu quả thật chỉ dựa vào việc muốn nối lại tình xưa thì đừng nói em không tin, chỉ sợ anh cũng không tin.
Giang Nguyên cười khổ. Giang Nguyệt Minh nói rõ ràng như vậy, hắn có hỏi lại cũng không có tác dụng. Chẳng qua, tiếp theo nên đi như thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn tình huống mà xem thôi.
Nhưng động Long Sơn Phong là cấm địa, khép kín ngàn năm, cấm bất kỳ người nào tiến vào. Nội viện trăm ngàn năm đã truyền xuống tổ huấn, nếu Lý Nguyên Bân muốn đánh chủ ý vào nơi này, chỉ sợ sẽ rất khó.
Suy nghĩ một chút, chân mày Giang Nguyên càng cau chặt hơn. Vị y sư Nguyên Bân này không giống như loại người tùy tiện làm việc. Rốt cuộc ông ta có chủ ý gì? Giang Nguyên thật sự không nắm chắc được.
– Chào Viện trưởng, chào La y sư.
Trên đường đi, mọi người gặp phải rất nhiều y sĩ cấp thấp của Thiên Y Viện, đều có chút ngạc nhiên nhìn Viện trưởng và La y sư đi cùng với y sư Lý Nguyên Bân. Nhưng bọn họ dĩ nhiên là không nhận ra Lý Nguyên Bân là ai, chỉ cung kính hỏi thăm hai vị thành viên Hội Đồng Viện mà thôi.
Nhìn những nhóm y sĩ đi ngang, cung kính chào hỏi hai người bên cạnh mình, ánh mắt y sư Lý Nguyên Bân hiện lên ánh sáng lạnh. Từ Khải Liễu và La Thiên Minh tất nhiên là không chú ý đến ánh mắt này, chỉ mơ hồ cảm nhận được trên người Lý Nguyên Bân dường như có khí tức chập chờn.
– Haha, dưới sự quản lý của Viện trưởng Từ, Thiên Y Viện vẫn phát triển như năm đó.
Lý Nguyên Bân cười nói.
Từ Khải Liễu mỉm cười:
– Lời này của Nguyên Bân đã quá khen rồi. Anh cũng biết trong viện có hệ thống bồi dưỡng hơn trăm ngàn năm qua. Hậu bối như chúng ta cũng chỉ sửa đổi lại một chút mà thôi. Tôi làm Viện trưởng, bất quá chỉ là thuận theo tự nhiên, nào có công lao gì chứ.
– Viện trưởng Từ quá khiêm tốn rồi. Tuy nói Thiên Y Viện có hệ thống giáo dục truyền lại từ ngàn năm, nhưng bà thân là Viện trưởng, tất nhiên không thể phủ nhận công lao rồi.
Lý Nguyên Bân cười nói:
– Nếu đổi lại là tôi, cũng chưa nhất định sẽ có được cảnh tượng như ngày hôm nay.
Nghe Lý Nguyên Bân nói, Từ Khải Liễu và La Thiên Minh cũng lơ đãng nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên sự lo lắng.
Các thành viên cấp thấp đi ngang qua, dĩ nhiên là không phát hiện được khí tức khó diễn tả bằng lời này của các vị đại lão, nhưng khi đi ngang qua hai người thanh niên đằng sau, liền sửng sốt một chút, vội vàng chào hỏi:
– Chào Thường ủy Giang.
– Chào hai người…
Nhìn hai nữ y sĩ thực tập mặt đỏ bừng chào hỏi Giang Nguyên, sau đó giật mình giống như nai con, nở nụ cười trong như chuông bạc rồi bỏ chạy thật nhanh.
Giang Nguyệt Minh mỉm cười cổ quái, nhìn anh trai của mình, hớn hở nói:
– Chậc chậc, Thường ủy Giang. Ai chà, đúng là giỏi, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.
– Được rồi, được rồi.
Nhìn lão đệ đang chế nhạo, Giang Nguyên có chút nhức đầu, sau đó thở dài nói:
– Hâm mộ cái đầu em đấy. Chẳng lẽ tiểu cô nương ở Tuyệt Y Đường còn ít sao?