Tuyệt Địa Chiến Long - Lăng Hạo - Chương 43 “Ý anh là chuyện hợp đồng?”
“Tôi xem một chút!” Chu Kiên lật đến trang cuối cùng.
Ngay lập tức, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Kiều, nói: “Cô không phải là cô Tần Vũ Hân?”
Hả!?
Ba ông cháu Tần Minh đều muốn rớt cằm xuống đất, trên mặt đều lộ ra vẻ ngơ ngác.
Có ý gì!?
“Chu… Chu tổng, ngài có ý gì?” Tần Vũ Kiều hít một hơi rồi hỏi.
“Hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để ký hợp đồng với cô Tần Vũ Hân, cô không phải cô ấy mà ký bừa cái gì?” Giọng điệu của Chu Kiên lập tức trầm xuống.
Hôm nay hắn đến đây là có một nhiệm vụ quan trọng, cấp trên của hắn nhiều lần nhấn mạnh muốn đích thân hắn đến tập đoàn Tần thị và nhất định phải để cô Tần Vũ Hân tự ký tên.
Hắn đã hỏi lãnh đạo trực tiếp của mình về thân phận của Tần Vũ Hân, sao lại được công ty chú ý đến vậy!
Lãnh đạo không trả lời trực tiếp mà chỉ cảnh báo hắn rằng nếu việc hôm nay có bất kỳ sai lầm nào thì vị trí giám đốc bộ phận xúc tiến đầu tư của ông sẽ chấm dứt.
Cho nên hắn coi chuyện này như thánh chỉ mà làm, sau khi ra khỏi phòng làm việc của lãnh đạo liền mang theo hợp đồng đến tập đoàn Tần thị.
Trước đó lúc nói chuyện với thư ký của Tần Minh, hắn chỉ nói là mời cô Tần ký hợp đồng chứ không nói tên đầy đủ của Tần Vũ Hân, kết quả là làm ra chuyện nhầm lẫn đầu đuôi như vậy.
“Chu tổng, có thể có chút hiểu lầm ở đây!” Tần Minh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc.
“Tần Vũ Hân mà anh nhắc tới chỉ là nhân viên bình thường của công ty con thuộc tập đoàn chúng tôi, cô ấy không có tư cách thay mặt công ty chúng tôi ký kết hợp…”
“Có cần tôi nhấn mạnh lại không?” Chu Kiên lạnh lùng đáp: “Tôi chỉ nhận cô Tần Vũ Hân, bất kỳ người nào khác ký tên đều vô dụng!”
Trong lúc nói, hắn xé hai bản hợp đồng thành từng mảnh, sau đó nói với giọng điệu không tốt.
“Nếu cô Tần Vũ Hân không đến, vậy chuyện này kết thúc ở đây!”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
“Tổng giám đốc Chu, ngài đợi một lát, uống chút trà trước, tôi sẽ gọi Tần Vũ Hân qua ngay!” Tần Minh vội vàng nói.
Vừa nói, trong đầu ông ta hiện lên những lời Lăng Hạo nói hôm qua.
Thực sự là quan hệ mà thằng đó tìm tới!?
Nhưng, không đúng nha! Đây rõ ràng là chuyện mà Tề gia giúp đỡ!
“Lát nữa tôi phải quay về công ty để họp, xin nhanh chóng mời cô Tần Vũ Hân đến công ty!” Chu Kiên lạnh lùng nói rồi ngồi xuống.
Đương nhiên, hắn thật sự không dám rời đi, nếu thật sự rời đi như vậy thì hắn cũng sẽ không cần trở về công ty nữa!
“Được, được, tôi lập tức gọi người.” Tần Minh lại gật đầu, nhìn Tần Vũ Kiều: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không lập tức gọi điện thoại đi?”
“Biết… Biết rồi!” Sắc mặt Tần Vũ Kiều như cha chết mẹ chết.
Vốn tưởng rằng từ hôm nay trở đi cô ta sẽ trở thành người dưới một người trên vạn người trong tập đoàn, ai ngờ chỉ sau vài phút đã bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.
Hương vị của chuyến tàu lượn siêu tốc này khiến cô phát điên!
Lúc này cô đương nhiên cũng hiểu được sở dĩ công ty Đông Châu nhiệt tình đến tập đoàn Tần thị như vậy không phải là nhờ mối quan hệ của Tề Hạo Kiên!
Trong lòng cô ta hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của nhà họ Tề, đồng thời cũng hận Tề Hạo Kiên đến nghiến răng nghiến lợi.
Mấy tháng qua coi như ngủ không công!
Cùng lúc đó, Tần Vũ Hân và Lăng Hạo đang chơi với Thụy Thụy ở nhà, gia đình ba người có vẻ rất hòa thuận.
Reng!
Điện thoại di động đặt trên bàn reo lên, Tần Vũ Hân cầm điện thoại lên nhìn, thấy là cuộc gọi của Tần Vũ Kiều.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi kết nối điện thoại, cô nhàn nhạt nói.
“Cô lập tức tới công ty!” Tần Vũ Kiều nói như ra lệnh.
“Có chuyện gì?” Lông mày Tần Vũ Hân khẽ cau lại.
“Bảo cô tới thì tới đi, nói nhảm nhiều vậy!” Giọng điệu của Tần Vũ Kiều rất không tốt.
“Không rảnh!” Tần Vũ Hân trực tiếp cúp điện thoại.
“Vũ Hân, sao vậy?” Lăng Hạo chú ý tới sắc mặt của cô có chút không vui.
“Không có gì!” Tần Vũ Hân lắc đầu: “Tần Vũ Kiều không hiểu sao lại gọi bảo tôi đến công ty, tôi mặc kệ cô ta!”
“Tại sao con đó đột nhiên kêu con tới công ty?” Thẩm Kỳ Nam ở bên cạnh hỏi.
“Con không biết!” Tần Vũ Hân lắc đầu, tiếp tục chơi đồ chơi với Thụy Thụy.
Reng!
Điện thoại lại vang lên, tất nhiên cũng là cuộc gọi của Tần Vũ Kiều.
“Vũ Hân, đừng nghe máy!” Lăng Hạo cười nhạt nói: “Cứ để cô ta gọi thêm vài lần nữa!”
“Anh rể, nghe giọng điệu của anh, anh biết cô ta tìm chị tôi có việc gì à?” Tần Vũ Phi đảo mắt nhìn Lăng Hạo.
“Ha ha, cô quên những gì tôi nói hôm qua rồi à?” Lăng Hạo nhún nhún vai.
“Có ý gì?” Tần Vũ Phi vẻ mặt khó hiểu.