Tuổi Mười Tám Tôi Có Mối Tình Đầu - Quỳnh Anh Kelly - Chương 17
Mái tóc của cô ướt sũng đôi mắt cô sắt bén đằng đằng sát khí nhìn về phía chúng tôi tức giận rồi nói:
– Tất cả các anh đi xuống văn phòng cho tôi.
Tiếng rầm dài một mét, chiều ngang bằng nữa gang tay, chất liệu được làm từ gỗ liêm cao cấp đập mạnh xuống bàn, đứng ở cửa lớp vẫn nghe thấy rõ.
– Bao nhiêu năm công tác ở trường, đón nhận và chia tay rất nhiều các thế hệ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái lớp nào mà quậy phá, không xem giáo viên ra gì như các anh các chị.
Thầy hiệu trưởng lướt mắt nhìn đám học sinh đang xếp hàng ngay ngắn trước mặt mà không khỏi phiền não, lớp cá biệt vang danh của trường nói riêng và các khối mười hai nói chung. Cô Phúc khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt vẫn không thay đổi. Áo dài cô ướt đẫm từng giọt nước nhỏ giọt tí tách rơi xuống sàn.
Cả bọn con trai gương mặt đứa nào đứa nấy đều cuối gầm đầu xuống, cố gắng nhịn cười, không dám cử động thành tiếng.
– Sao các anh câm như hến vậy? Biết sợ rồi à?
– Có câm đâu thầy. – Thằng Hiếu nói lí nhí trong miệng, Thắng đứng bên quay đầu ra sau suýt cười thành tiếng.
– Nói.
– Dạ bọn em xin lỗi thầy và Cô Phúc ạ. Tụi em thật sự không cố ý bắn nước lên người cô Phúc tại tụi em định trêu bạn Quân, không biết là hôm nay cô phúc sẽ đến lớp sớm ạ.
Nghe vậy cô Phúc liền lên tiếng:
– Ý của các anh là lỗi của tôi
– Dạ không ạ. – Cả bọn ríu rít lắc đầu.
– Thôi cô Phúc ạ, bọn trẻ biết lỗi rồi cô bỏ qua cho chúng nó.
Thầy quay ra nhìn bọn con trai rồi nói:
– Là một thằng con trai làm sai thì?
Còn chưa đợi thầy nói hết câu. Cả bọn đồng thanh tiếp lời “Thì phải biết chịu trách nhiệm ạ” Câu này đã ăn sâu vào trong tìm thức của các học sinh ở đây, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
– Tốt lắm, vậy bây giờ năm người các cậu mỗi người chạy mười vòng quanh sân trường cho tôi. Nhớ là chạy ai đi bộ tôi cho đi tới tối. Biết chưa?
– Dạ rồi ạ.
Dứt lời năm cái mạng cúi chào thầy cô rồi kéo nhau chạy vòng quanh sân trường, lúc này không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.
Cái Ly tựa người vào hành lang trước cửa lớp tầng hai nhín xuống đám con trai rồi nói:
– Sao rồi có bị làm sao không?
Cả bọn lắc đầu chỉ bị phạt chạy vòng quanh sân trường. Thắng thở hổn hển nói không ra hơi nhờ cái ly mua nước.
– Ai rãnh đi mua nước giùm chứ, tự gây họa tự sử đi.
– Bà nỡ lòng nào đối xử với tụi tui như thế sao, tui đau lòng quá.
Hân đi đến cạnh ly rồi đưa mắt nhìn xuống bọn con trai rồi nói:
– Chạy lẹ đi rồi về lớp, chuông sắp vang lên rồi.
Reng reng reng
Cô Phượng khí thế ảm đạm âm u bước vào lớp, gọng kính đen mái tóc xoăn tít, cô đưa tay hất tà áo dài phía sau. Nhìn danh sách lớp từ trên xuống, lớp tôi tim đứa nào đứa nấy như đập loạn cả lên, đôi mắt dính chặt vào sách không dám thở mạnh, cả lớp chìm vào trong khoảng không, không một tiếng động.
– An lên bảng. – Cô dõng dạc gọi tên.
Phù, một tiếng thở dài như chút được gánh nặng của các học sinh còn lại, gương mặt cũng bớt đi phần nào căng thẳng, chắc là do không học bài đây mà. Đứa nào cũng mừng thầm vì không bị gọi tên và buồn cho đứa vừa bị gọi lên bảng trả lời.
– An lên bảng. – Cô nhắc lại.
Cả lớp bắt đầu xì xào. Lớp trưởng đứng dậy nói với cô:
– Thưa cô lớp em có hai bạn tên An ạ.
– Minh An. – Cô nhấn mạnh.
– Dạ em đây ạ. Minh An Bình thản bước lên bục giảng với tâm thế đón nhận điểm không.
– Em trả lời đi.
– Dạ em không thuộc bài. – Tôi phì cười rất thẳng thắn.
– Tôi đã hỏi gì đâu.
– Cô có hỏi hay không thì kết quả vẫn thế thôi ạ. Em chưa thuộc là chưa thuộc.
– Không điểm về chỗ.
Cô lại lật danh sách tìm mục tiêu mới. Cả lớp lại rơi vào trầm tư.
– Chí Quân.
Vừa nghe đến cái tên cả lớp ai cũng bật cười. Quay sang nhìn mặt mày nhăn nhó biết ngay là chưa thuộc bài rồi.
– Cả lớp trật tự đi, Quân lên bảng trả đi. – Lớp trưởng nói.
– Em hãy cho cô biết đặc điểm của vùng đồng bằng sông Cửu Long nước ta?
– Có trong sách mà cô, cô lật ra là thấy ạ.
– Anh giỡn mặt với tôi đó hả, không thuộc bài chứ gì, không điểm về chỗ.
Vừa nói cô Phượng vừa vẽ con số không vào trong vỡ và dặn về nhà đưa cho bố mẹ ký, tuần sau mang lên cho kiểm tra.
– Nói với bố mẹ tuần này con kiểm tra được mười điểm nhưng trên đường rơi mất số một nên mang trứng về cho bố mẹ.