Tuổi Mười Tám Tôi Có Mối Tình Đầu - Quỳnh Anh Kelly - Chương 15
Tôi quay lại mỉm cười và đáp:
– Vâng ạ, bác tốt nhất quả đất đấy ạ hihi.
Sao tôi cứ có cảm giác bậc thang hôm nay dài hơn mọi khi thì phải, leo mãi mà chẳng thấy cửa lớp đâu.
Cuối cùng cũng thấy cửa lớp, thở không ra hơi luôn, tôi vịn tay vào tường mới chợt nhớ ra là hôm nay có tiết cô Thắm, thôi chết dở, cô giáo khó tính về đi học muộn nhất trường tôi.
Tôi bước vào cửa lớp:
– Cô ơi, em đi học muộn ạ.
Thấy tôi cô ngưng giảng bài quay sang đưa hai tay ra phía sau nói:
– Sao đây? Xe hư hay tắt đường?
– Tôi mỉm cười ngượng ngùng đáp:
Đường mình là nông thôn lấy đâu ra người mà tắt đường hả cô, cô cho em vào lớp ạ.
Có lẽ cô đã quá quen với việc tôi đi học muộn với lại cũng không muốn mất thời gian của lớp nên cô cho tôi vào chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi vào chỗ chưa kịp làm ấm ghế thì đã bị cô nhắc nhở:
– Oanh An, nói chuyện ít thôi. – Cô Thắm nhắc.
Cô vẫn nhiệt tình hăng hái giảng bài trên bảng, một vài học sinh thì gật gù với mặt bàn, số còn lại mơ màng ngoài cửa sổ, bỗng thằng Hiếu hét to, lay mạnh tay thằng Tài làm nó không giữ được thăng bằng đập đầu xuống bàn đau điếng.
Trời má tôi nghe đâu đó có tiếng đổ vỡ.
Thằng Tài quay sang lườm thằng Hiếu, còn thằng Hiếu thì nhìn đi hướng khác với gương mặt ngây thơ vô tội.
Reng.. reng.. reng..
Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng cũng vâng lên.
Tôi và lũ bạn kéo nhau ra căn tin mua đồ ăn về lớp ăn. Về đến lớp chúng tôi chia kẹo rồi ai về bàn nấy.
Về đến bàn tôi thấy An đang ngồi ngẩn ngơ nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hỏi ra mới biết là cậu ta đang ngắm chim sẻ. Tôi chìa kẹo về phía cậu ấy rồi ngồi xuống bàn nói:
– Đố An là hai con chim kia đang làm gì đấy?
– Chúng nó đang nói chuyện với nhau đó.
Tôi ngẫm nghĩ rồi bất chợt liếc mắt về phía An rồi nói:
– Sao cậu lại nghĩ thế?
An đáp:
– Bà không thấy sao một trong hai con đang hót con còn lại thì yên tĩnh lắng nghe thì đó không phải là nói chuyện chứ là gì.
Tôi xoa đầu An nói:
– Trí tưởng tượng phong phú quá ta.
Bỗng một hồi chuông vang lên kết thúc giờ ra chơi bắt đầu tiết học mới.
Cộc cộc cộc.
Tiếng giày cao gót đang sải bước trên hành lang lớp, đập vào mắt lớp tôi là một đôi giày cao gót năm phân đứng giữa cửa lớp, kèm theo đó là cái thước kẻ dày cộp, dài khoảng một mét. Đứa nào đứa nấy lớp tôi cũng run bần bật chỉ cần hình dung cái thước kẻ đó đập vào lưng một phát thôi là toát cả mồ hôi lưng rồi.
Một giọng nói trầm ấm vang lên giữa bục giảng.
– Cô chào cả lớp.
– Chúng em chào cô ạ.
Cô gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.
Không khí lớp đang căng thẳng thì bỗng thằng Hiếu cất tiếng nói:
– Cô mới mua đôi guốc mới hả cô? Đẹp thế ạ.
– Vậy hả? Cô mới mua hôm qua đó, các em thấy có đẹp không? – Được khen, cô giáo hiền hòa hơn hẳn.
– Đẹp lắm cô ạ, đôi guốc màu đen này rất hợp với dáng cô lắm ạ.
– Em nữ ngồi bàn cuối làm sao thế kia? – Cô hỏi khi thấy con Nhi gục mặt xuống bàn từ nãy đến giờ.
Thấy vậy thằng Thanh mới giải nguy nói với cô là Nhi bị ốm và mong cô để nó đưa Nhi về đến tận nhà. Thằng Thanh vừa dứt lời lớp tôi ồ lên một tiếng. Ai trong lớp cũng đều biết là Thanh thích Nhi, thấy nó nói vậy tôi quay sang nhìn nó cười ẩn ý, con Nhi thì hai má đỏ hồng cả lên.
– Thanh ga lăng quá nhỉ, lên lau cho cô tấm bảng đi. – Cô Lài cười.
– Ủa hai chuyện khác nhau mà cô.
– Lên ngay, không có làu bàu. – Thằng Định bàn trên cau mày nói.
Thằng nhỏ lững thững đi lên, nó cố tình câu giờ, vừa lau vừa uốn éo cười đùa với mấy đứa dưới lớp.
– Trời ơi, đứa nào trực nhật mà lười như heo thế, chẳng chịu giặt giẻ lau gì cả, bụi thế này ngửi có mà ung thư à. – Nó vừa lau vừa càu nhàu.
– Mày trực nhật chứ ai, thằng lợn. – Một quyển vở không biết của ai từ đâu bay lên bục giảng.
Cô Lài nhìn thấy quyển vở bay lên bục giảng liền trợn mắt nhìn xuống dưới lớp hỏi ai là người ném vở lên. Chúng tôi đồng thanh đáp:
– Thằng Thắng cô ạ.
Hết quậy phá trong giờ học, cả bọn lớp tôi quay ra ngủ, chỉ có con Ly với con Hân là tỉnh như sáo, học sinh chuyên văn của lớp có khác, bài văn có khó thế nào cũng không đánh gục được hai đứa nó, còn chúng tôi thì bại trận cả rồi, hai đứa nó cũng quen rồi.
Thấy tôi đang lim dim gục lên gục xuống Ăn quay qua khều tay tôi rồi nói:
– Công nhận học văn như ru ngủ ấy, hai mắt của tớ dính hết cả vào nhau rồi. – Tôi gật đầu lia lịa.
An nói tiếp:
– Cứ cái kiểu này khi nào mất ngủ phải thu âm một bài nghe cho dễ ngủ mới được, mà cậu có dự hè đi làm gì hay chưa.
Tôi lắc đầu.
Thầm nghĩ đông còn chưa kịp tới tính đến hè làm gì chứ.
Thấy thế An lại nói:
– Nếu chưa thì tớ có ý này, hay là để tớ xin cho cậu một chân giữ heo nhà Thằng Tài chịu không? Nhà thằng Tài có cả một đàn lợn lớn cơ mà.