Tuổi Mười Tám Tôi Có Mối Tình Đầu - Quỳnh Anh Kelly - Chương 13
– Nhiều trái cây ghê á. – Thằng Hiếu há hốc mồm.
– Ê, Oanh nhìn này, Phương lay nhẹ cánh tay tôi, tôi quay lại nhìn theo hướng nó chỉ.
– Ui, cóc kìa, cóc chua. – Tôi hét to, khoái chảy nước miếng. Thích nhất là cóc.
Nhìn về phía góc vườn nhỏ Mùi thấy một cây chùm ruột với chùm nào chùm nấy xanh tươi, cây sai trĩu quả, thốt lên rằng:
– Chùm ruột xanh chưa kìa?
– Để tôi hái cho, kiểu này phải mang cả bao tải ra đựng cũng không hết ấy chứ. – Thằng An vừa trèo vừa nói.
Bọn lớp tôi hái bao nhiêu là thứ, có cóc, có ổi, có chùm ruột, còn có cả nhãn nữa. Hái hăng quá thằng An bị sâu róm bò khắp người, nó ra sức gãi. Cô phải cho nó mượn quần áo của chú để nó tắm qua cho đỡ ngứa. Ăn no say, chúng tôi xin phép cô chú ra về.
– Oaaaa, buồn ngủ thế không biết.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài.
Hôm nay lớp tôi kiểm tra một tiết toán nên từ sáng sớm khi tới lớp tôi đã thấy trên bàn mỗi người là một quyển sách toán và một đống công thức toán loằng ngoằng đến khó nhớ.
– Cậu học ít thôi coi chừng tẩu hỏa nhập ma đấy. – An trêu tôi.
Tôi cả giận đáp:
– Cậu đang trù ẻo ai đấy hả tên đáng ghét kia?
An mỉm cười đáp:
– Đâu có đâu, tớ có lòng tốt nhắc nhở cậu thôi mà, cái đồ khó tính cộc cằn. Lêu lêu.
Tôi vừa xắn tay áo lên thì An đã lao ra cửa tôi hét to:
– Đứng lại cho tôi.
– Hai cái đứa này cứ như chó với mèo suốt ngày. – Con Ly nhìn theo chúng tôi lắc đầu.
– Công nhận, thế mà chúng nó cũng ngồi cùng bàn với nhau suốt ba năm trời liền. – Con Hân nói thêm vào.
Tôi phóng như bay ra khỏi cửa lớp tìm An, thì thấy cậu ta đang đứng ở phía xa xa quay lại cười hớn hở.
– Nhanh lên, chạy gì mà chậm như rùa. – An giục.
– Có muốn đâu, tại chân ngắn chứ bộ. – Tôi phụng phịu.
An đáp:
– Cần gì chân dài, chân ngắn đáng yêu mà, chân ngắn cộc cằn mà.
Tôi ngồi gục luôn xuống sân trường, ai đi qua cũng nhìn tôi như sinh vật lạ, tôi mặc kệ chẳng quan tâm, cái tôi quan tâm bây giờ là tên An kia đang đang lăm le lại gần tôi, tiếng loa phát thanh ở góc trường kêu ing ỏi, nhức hết cả đầu.
– An, cậu nhìn việc tốt cậu gây ra cho tớ này, chân tớ trật khớp rồi đó có biết không, huhu. – Tôi ngồi lì ra sức gào lên ăn vạ.
– Thật á, chân nào, đưa đây tớ xem nào, có đau lắm không?
Nghe thấy thế, cậu ấy lo lắng chạy lại liên tục hỏi thăm tôi, tôi cũng hết sức bất ngờ trước hành động quan tâm đó của An.
– Tất nhiên là đau rồi, hỏi thừa thế, huhu.
Khi An tiến lại ngồi xuống cạnh tôi, tôi nở một nụ cười nhan hiểm, vội vàng nắm cánh tay cậu ta. An đơ người một lúc nhìn tôi, như hiểu ra điều gì đó, cậu ấy cố thoát khỏi tay tôi:
Chạy đâu có thoát, tớ phải xử lý cậu chuyện vừa nãy, dám trù ẻo tớ hả? – Tôi cắn một cái thật đau vào tay An.
– Á, đau quá, Oanh đau tay tớ. – An nhăn nhó, la toáng lên.
– Chịu với hai cái đứa này. – Cô Xuân chủ nhiệm lớp tôi cười, lắc đầu nhìn chúng tôi.
Đến giờ kiểm tra toán của cô Sen.
– Các em cất hết sách vở đi, chúng ta bắt đầu làm bài kiểm tra.
– Cô ơi, chờ em chút, em chưa kẻ giấy kiểm tra.
Cả lớp lao nhao như một cái chợ vỡ, người xé vở, người xin giấy, người chụm đầu lại nói chuyện, một tiếng thước kẻ đập cái rầm xuống bàn, ngước mắt lên nhìn thấy gương mặt cô Sen đang cau có. Cô nhắc cả lớp trật tự, đã nhắc hôm nay kiểm tra mà không chịu chuẩn bị giấy trước. Được một lúc thì cả lớp mới yên tĩnh bắt đầu làm bài.
– Ôi trời, đề gì mà khó vậy nè. – Thằng Thắng nhăn mặt.
– Ừ! Đề “dễ” thế này không trên năm mới lạ. – Con Ly đồng tình.
– Haha, đề dễ thế này nên tao xin nhường cho người khác. – Tôi nói.
Cả lũ cười sặc sụa.
Thấy ồn quá con Vân quay xuống quát:
– Này, trật tự đi, có mỗi chuyện đề dễ hay khó cũng bàn tán, nhiều chuyện.
– Đang vui thì mất hứng, thiệt tình. – Thằng Thắng cáu.
Cả lớp im phăng phắc, theo trực giác của tôi thì một con muỗi bay qua cũng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của nó.
– Sao không cắt dây leo này đi, để nó leo không sợ ruồi bọ bò vào lớp à?
Cô Sen vừa nói vừa chỉ vào cái cây hoa giấy hồng thắm đang leo những nhánh hoa của mình vào cửa sổ lớp tôi, che kín cả một vùng cửa sổ lớp.
– Để đấy cho nó thiên nhiên cô ạ.
Thằng An ngồi cạnh tôi nói vọng lên.
– Đợi ra hoa bọn con gái tha hồ chụp ảnh sống ảo, không biết có được chụp ké không? – Thằng Huy lẩm bẩm.
– Tất nhiên là không rồi. – Con Mùi bên cạnh tiếp lời.
– Tụi bây đừng nói nữa, để tao làm bài coi. – Con Khánh gào lên.
– Thôi im, tao thấy nó viết cả hoa giấy vào trong bài kiểm tra rồi kìa.
Cô giáo khoanh tay lắc đầu chịu thua.
Lớp tôi cười sặc sụa lên như cái chợ vỡ, kiểu này phải thuê xe đưa lớp tôi vào trại tâm thần mất, con Vân nổi tiếng đanh đá, nghiêm khắc nhất trường mà vẫn không trị nổi cái lớp này mà.