Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện - Đàm Thạch - Chương 22: Nhìn thấu
Thật cũng không ít: nhảy lên ném rổ, đạp xe đạp lao về phía trước, chạy quanh sân chơi, cánh tay chống đầu đọc sách… lật ra phía sau còn có mấy bức nhân thể ký họa. Tất cả đều không ngoại lệ, là do tôi tự dựa vào trí nhớ của mình mà vẽ ra.
Một bức trong số đó làm tôi rất hài lòng, đó là lúc hắn hơi nghiêng người nằm xấp trên chiếc ga giường lộn xộn, chân giấu vào trong chăn. Trên lưng hắn tôi đã vẽ chiếc xương cánh bướm vô cùng xinh đẹp, hốc cột sống như ẩn như hiện, thắt lưng chặt chẽ lưu loát, nhìn qua ngây ngốc đến mê người.
Bức ảnh ký họa này được hoàn thành cách đây không lâu, nhắc tôi nhớ đến thời điểm kết thúc của ngày đại hội thể thao ngày hôm đó.
Hôm đó chạy xong tám ngàn mét tôi đến ký túc xá bọn hắn tắm rửa. Sau khi tắm xong, tôi buồn chán ngồi trên ghế mà hóng gió. Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, rơi vào trong màng nhĩ, làm cho tôi không khỏi có chút suy nghĩ bậy bạ.
“Lư Phái!” Âm thanh của Biên Nham như bị nghẹt lại ở phía sau cánh cửa phòng tắm.
“Làm sao vậy?” Tôi quay đầu lại, kéo dài giọng hỏi.
“Ầm ầm!” một tiếng, cửa phòng tắm từ bên trong mở ra, theo đó lộ ra đầu tóc ướt sũng cùng nửa thân thể trơn bóng, thanh âm cũng theo đó mà trở nên rõ ràng: “Cậu giúp tớ tùy tiện lấy một cái áo thun trắng từ trong tủ quần áo, cái thứ buổi sáng mặc có chút nóng.”
Tôi trả lời một tiếng, lấy cái áo bước về phía hắn: “Xem cái này có được không?”
“Tùy tiện cái nào cũng được.” Hắn đưa tay ra nắm lấy áo của mình, sau đó rụt người trở lại.
Cửa vừa khép lại, vẻ mặt chính nhân quân tử của tôi trong nháy mắt cũng không giữ được, quả thực muốn lập tức đập đầu mà trốn xuống ba thước đất.
Lại nói tiếp, mặc dù trước khi mười tuổi, bốn người chúng tôi thường xuyên cùng nhau tắm chung. Nhưng kể từ khi tôi phát hiện ra mình thích hắn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn để lộ bờ vai trơn bóng.
Có trời mới biết vì sao chỉ với một bờ vai trần trụi cũng có thể khiến tôi nằm sấp trên bàn, máu sôi suốt nửa ngày. Nhưng tôi lấy thẩm mỹ quan của một học sinh mỹ thuật thề, đó tuyệt đối là bờ vai có độ cong đẹp nhất mà tôi từng thấy từ khi mới sinh. Chứ đừng nói đến làn da trắng nõn bị hơi nóng xông lên, cùng với hai chiếc xương quai xanh thẳng tắp như chuôi đao nhỏ.
Tôi hoài nghi khi đó nếu thân thể hắn vươn ra ngoài thêm một chút, tôi đại khái sẽ giống như nam phụ ngây ngây ngốc ngốc trong manga, thẳng từ trong lỗ mũi mà phun ra hai dòng máu. May mắn thay, tôi vẫn còn chưa đến trình độ đó.
Đêm đó, bờ vai trắng bóng của hắn lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi. Không thể xóa bỏ, cũng không thể ném đi, chỉ có thể thuận theo suy nghĩ của mình, dựa theo trí tưởng tượng đem phần giấu sau cửa thể hiện ra trên giấy, vẽ nên một bức tranh cực kỳ kích động cảm giác của người họa ký.
Tôi nhìn vào bức ký họa ẩn chứa suy nghĩ xấu xa này, thầm nghĩ nếu tôi đưa bức ký họa này cho Biên Nham, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào.
Ý tưởng này vừa nảy ra, liền lập tức khiến tôi rùng mình một cái: Hay là quên đi, hậu quả đại khái so với tôi trực tiếp thổ lộ còn nghiêm trọng hơn một chút.
Đem bức ký họa kia đặt sang một bên, tôi lại lật lật mấy bức phác thảo khác có độ hoàn chỉnh tương đối cao. Cư nhiên lại không có một bức nào có thể làm cho tôi hài lòng đến mức có thể trực tiếp đưa tay chọn lấy.
Tôi đem những bức vẽ kia chất đống ở một bên, thân thể nghiêng nghiêng, nằm trên giường, có chút mê mang nhìn bầu trời đêm tối đen như mực ở bên ngoài mà nghĩ, tôi rốt cuộc nên vẽ tặng hắn một bức tranh như thế nào đây?
Không thể quá khô khan, cũng không thể quá đơn giản. Tốt nhất là nên có một chút ý nghĩa, và ý nghĩa này… tốt nhất còn có thể tiềm ẩn một chút. Vừa có thể biểu hiện ra một chút tâm tư của tôi, lại không trần trụi đến mức hắn vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Tôi kéo gối chôn mặt vào trong đó, cảm thấy thật đau đầu.
Quá khó rồi! Quả thực còn khó hơn đề thi của Học viện Mỹ thuật.
Ý nghĩ này cứ mãi lởn vởn ở trong đầu tôi gần nửa tháng cũng chưa có manh mối. Đối mặt với bảng vẽ, tôi có chút cảm giác không thể hạ bút.
Đương nhiên tôi có thể tùy tiện chọn một cảnh để vẽ, dù sao Biên Nham vô luận từ góc độ nào cũng đều rất đẹp. Nhưng tôi lại hết lần này tới lần khác muốn tìm một chút ý nghĩa hư hư thực thực mà vẽ ra, quả thực là có chút không tự lượng sức.
——
Lại đến thứ Sáu tuần được nghỉ, tôi chở Biên Nham về, dọc theo đường đi chậm rãi mà đạp xe. Đã đến tháng Mười hai, gió lạnh thấu xương, những cành cây trở nên khô cằn trụi lá.
“Lư Phái!” Biên Nham ở phía sau vỗ vỗ lưng tôi: “Lần trước cậu nói sẽ phác họa cho tớ mà, vẽ đến đâu rồi?”
Tôi còn chưa nghĩ ra là sẽ vẽ như thế nào nữa, chứ đừng nói là vẽ đến đâu rồi. Nhưng tôi tuyệt đối không thể nói thẳng ra là tớ còn chưa bắt đầu động bút. Nếu không thì hắn sẽ xù lông, phỏng chừng giống như hàng ngàn kim thép nhỏ —— vuốt thuận lông chẳng những không có hiệu quả, mà còn bị đâm cho tan nát.
Vì vậy, tôi đã chọn một cách khôn khéo là nói dối. Tôi mơ hồ nói: “Đã vẽ được một phần.”
“Trông như thế nào a?” Giọng hắn mang theo vẻ tò mò.
“Cái này đâu thể nói được.” Tôi nhắm mắt tiếp tục chém: “Nếu tớ đem nói hết với cậu, vậy thì còn gì là bất ngờ.”
“Vẽ tranh gì vậy?” Phương Khiếu quay đầu lại hỏi, bởi vì đạp xe ngược hướng gió theo dọc đường đi, nên tốc độ của Phương Khiếu cùng Lưu Dương cũng chậm lại.
Thanh âm của Biên Nham lộ ra chút hưng phấn: “Lư Phái nói sẽ vẽ phác họa cho tớ.”
“Lư Phái, sao ngươi lại thiên vị như vậy!” Phương Khiếu nhìn tôi, đôi lông mày dựng thẳng: “Sao cậu không vẽ phác thảo cho tớ với Lưu Dương!”
“…” Tôi lại nhớ tới trải nghiệm đau đớn khi còn bé bị hai tên này ấn vào phiến đá mà vẽ bọn chúng theo kiểu chibi với những cái đầu to.
Tôi giả vờ đánh trống lãng: “Biên Nham nói muốn đến lớp chúng tớ làm người mẫu, các cậu có muốn đến không? Sẽ được tới năm mươi bản phác họa.”
“Tới luôn!” Phương Khiếu hiển nhiên không qua suy nghĩ của đại não liền đáp ứng.
“Vậy nói rồi a, lần sau cần người mẫu thì sẽ tìm hai cậu.”
“Đừng… đừng đừng đừng.” Lưu Dương ở một bên mở miệng nói: “Hầu Tử nói muốn đi a, tớ không có nói, cứ tìm hắn là được.”
“Tớ nói đi thì chính là đi, đã nói rồi a, lần sau cứ tới tìm tớ.”
“Được, cứ như vậy đi!”
May mà Phương Khiếu không giống như tên tiểu tử chết giẫm Biên Nham, toàn thân đều là tâm nhãn. Nếu không với chỉ số thông minh của tôi, sao có thể dễ dàng nói cho qua chuyện được.
Một lát sau, Phương Khiếu và Lưu Dương đạp xe lên phía trước, Biên Nham ở phía sau lại gọi tôi: “Lư Phái, Lư Phái!”
“Hửm?” Tôi nghiêng đầu một chút.
“Vậy…” Hắn tựa hồ do dự một chút: “Khi nào mới có thể vẽ xong nha?”
…… Điều này phụ thuộc vào khi nào tôi có thể nghĩ ra a. Nghĩ đến là lại đau đầu, cuối cùng tôi chọn cho mình một mốc thời gian khá là rộng rãi: “Trước Tết chắc chắn có thể vẽ xong.”
“…” Hắn dừng một chút, đổi lại ngữ khí âm u gọi tên tôi: “Lư Phái.”
Rồi xong… Nghe giọng điệu này chính là điềm báo sắp xù lông, tôi vội vàng vắt óc tìm lý do: “Cái kia… sắp thi cuối kỳ rồi, thời gian tương đối gấp gáp, vội vàng thì có thể vẽ ra cái gì a, đúng không… Hơn nữa đến lúc đó, có thể coi như món quà năm mới để tặng cậu luôn, không phải rất tốt sao? Lại nói, từ nhỏ đến lớn không phải cậu chưa từng nhận được món quà năm mới nào sao?”
Hắn thực sự ngồi ở phía sau nhớ lại: “Ừm… có vẻ như là không có.” Ngay sau đó thanh âm lại vang lên một lần nữa: “Vậy qua Tết, nhớ đem cho tớ làm quà năm mới.”
Tôi quả thực không thể tin được hắn có thể thỏa hiệp nhanh như vậy, chuẩn bị một bụng lý do nhất thời không có đất dụng võ, đây vẫn là Biên Nham sao?
——
Khoảnh khắc cảm hứng lóe lên xuất hiện vào ngày cuối cùng kết thúc kỳ thi.
Bài thi cuối cùng kết thúc học kỳ là bài thi môn chính trị, đại diện các môn học ôm về một chồng lại một chồng đề, từ bàn trước lần lượt truyền ra bàn sau, mãi vẫn chưa hết. Sau khi giáo viên chủ nhiệm bố trí xong bài tập cho kỳ nghỉ đông, mọi người liền vác cái cặp sách căng tròn ra khỏi lớp.
Bên ngoài hành lang ồn ào, trước kỳ nghỉ lễ, cuồng hoan đang không ngừng lên men.
Tôi một đường chào hỏi, thỉnh thoảng gặp một vài người bạn học quen biết thì xen vào trêu chọc vài câu. Cuối cùng cũng chui vào được một khoảng trống mà đi tới trước cửa lớp của Biên Nham.
Hắn đang đứng đưa lưng về phía cửa, đầu hơi nghiêng sang một bên, tựa hồ đang giảng bài cho bạn học bên cạnh. Bạn học kia nghiêng người, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cằm liền hướng về phía tôi, cùng Biên Nham nói câu gì đó.
Biên Nham vẫn dựa vào bàn, nửa người trên quay về phía cửa, cùng tôi cười một cái. Nâng cao giọng, nói: “Lư Phái, chờ tớ một lát a.”
Đó là hơn bốn giờ chiều, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, khiến khung cửa sổ của lớp học đổ trên mặt đất tạo nên một cái bóng dài tinh tế. Hình ảnh thoáng qua chợt lóe lên trong đầu, làm tôi bất giác nhận ra nguồn cảm hứng để vẽ Biên Nham cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên nhớ tới kỳ nghỉ hè sau kỳ thi chuyển cấp năm đó, là lúc mà tôi vừa mới phát hiện ra mình đối với Biên Nham có phản ứng. Lúc đó tinh thần tôi thì đang bị tra tấn, còn cố gắng thông qua tiếp xúc với nữ sinh để làm cho mình trở nên “bình thường” lại.
Tôi nhớ tới buổi chiều hoàng hôn ngày hôm đó, tôi ở phía sau Biên Nham một đường cắm đầu mà chạy. Rốt cục tôi cũng đã nhìn thấy hắn, từ xa mà gọi tên hắn. Lúc đó, hắn cũng như vậy đưa lưng về phía tôi, khi nghe được tiếng của tôi thì hắn hơi xoay người ngoảnh đầu lại, đôi mắt nhìn tôi mà mỉm cười.
Chính là hình ảnh này, tôi theo bản năng nắm chặt nắm đấm, tựa hồ sợ trong nháy mắt linh cảm sẽ chạy mất.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng cách tôi không xa, bất giác mím môi gật đầu.
“Lư Phái!” Một cánh tay khoác lên vai tôi, “Nhìn cái gì mà nhập thần dữ vậy, nhìn nữ sinh nào vậy?”
Lúc này tôi mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên, thấy một đứa bạn cùng lớp, đang duỗi cổ thăm dò vào bên trong.
“Nào có?” Tôi bước sang bên cạnh hai bước, cười nói: “Vừa nãy đột nhiên nhớ tới một chuyện, nên thất thần.”
“Xéo cậu đi!” Hắn vỗ hai cái sau lưng tôi, biểu tình thoạt nhìn không tin tưởng: “Biểu tình của cậu, rõ ràng chính là đang nhìn nữ sinh nào đó, chỉ thiếu điều là muốn nhào tới ôm luôn. Ài, cậu cứ nói với tớ là ai đi, tớ cam đoan sẽ không nói cho người khác biết.”
“Nhìn nhầm đó, anh đây sao có thể…” Tôi vừa định cợt nhả trêu chọc lại hai câu, ánh mắt chợt quét tới Lưu Dương đang đứng cách tôi không xa.
Hắn đang chăm chú nhìn tôi, lông mày nhíu chặt, trong ánh mắt lại có loại nghiêm túc cùng sắc bén, không tương xứng với tính cách thường ngày của hắn.
Biểu tình rõ ràng không đúng này khiến tôi ngẩn người một chút, trái tim trong lồng ngực đập mạnh: Chẳng lẽ Lưu Dương nhìn ra cái gì?
Nam sinh vừa mới nói chuyện với tôi đợi bạn của mình đến, rồi vỗ vai tôi nói lời chào tạm biệt: “Này Lư Phái, tớ đi a, lần sau phải thẳng thắn khai báo.”
“Mau lăn đi!” Tôi miễn cưỡng cười hai tiếng đuổi hắn đi, lại kiên trì bước về phía Lưu Dương, giả vờ tự nhiên mà ôm lấy bả vai hắn: “Hôm nay sao lại lên lầu chờ?”
Lưu Dương nhìn sang chổ khác, lông mi rũ xuống che đi hơn phân nửa nhuệ khí trong ánh mắt, nhưng biểu tình vẫn cứng đờ đến mất tự nhiên: “Ở dưới lầu đợi hai cậu lâu quá, nên lên xem thế nào mà còn chưa xong.”
“À… Biên Nham đang giảng đề cho bạn hắn.” Tôi cẩn thận quan sát biểu tình của Lưu Dương, do có tật giật mình nên không biết phải nói gì: “Các cậu có nhiều bài tập về nhà không?”
“Cũng được.” Lưu Dương thủy chung không nhìn tôi nữa, vội vàng nói một câu: “Tớ xuống bãi đậu xe chờ các cậu.” Xong liền xoay người đi xuống lầu.
Hành lang ồn ào như vậy, thế nhưng thanh âm “bộp bộp” từ tiếng bước chân của Lưu Dương xuống cầu thang lại cứ thế mà rõ ràng truyền đến tai tôi. Tôi đứng yên bất động, nhìn hắn từ từ biến mất ở chỗ rẽ dưới lầu.
Máy móc chào hỏi các bạn cùng lớp đi ngang qua, tôi mơ hồ có một cảm giác khó thở: nếu lúc đầu là tôi quá nhạy cảm vì có cảm giác Lưu Dương đã phát hiện ra cái gì đó, thì sau đó biểu tình cứng đờ của hắn cho tôi biết chắc chắn là hắn đã phát hiện ra cái gì.
Lưu Dương có phải đã phát hiện ra rồi hay không? Có phải hắn đã biết tôi thích Biên Nham hay không?
Tôi tựa lưng vào tường, trái tim tự an ủi bản thân mình: chỉ với biểu hiện đó của tôi, không thể nào đâu? Làm thế nào hắn có thể phát hiện ra được, dựa vào cái gì hắn không cho rằng tôi đang nhìn các cô gái khác trong lớp chứ?
Tôi cắn răng nghĩ, nếu như Lưu Dương hỏi tôi, vậy tôi liền một mực cắn chết cũng không thừa nhận. Dựa vào cái gì hắn chỉ từ một biểu tình là có thể nhìn ra?
“Lư Phái!” Biên Nham từ trong phòng học đi ra, một cánh tay đã khoác lên vai tôi: “Đi thôi, có phải đã chờ rất lâu không?”
“Không phải đề rất dài sao, đã giảng xong rồi?” Tôi che giấu cảm xúc vừa rồi, vừa mỉm cười vừa hỏi.
“Đúng a!” Hắn nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, “Sao biểu tình lại không đúng vậy nè? Có phải làm bài thi không tốt không?”
“Không biết a.” Tôi bày ra một bộ biểu tình mặc cho số phận.
Có lẽ giả vờ quá không giống, Biên Nham đã thực sự nghĩ rằng tôi thi không tốt, nên ở bên cạnh an ủi tôi.
Đến bãi đỗ xe, Phương Khiếu đang dài cổ chờ hai chúng tôi. Lưu Dương thì ngồi trên xe đạp, một chân giẫm trên mặt đất, thủy chung vẫn không quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Dọc theo đường đi, hắn đều buồn bực đạp xe ở phía trước, cùng chúng tôi một câu trao đổi cũng không có.
“Lưu Dương có thể thi không tốt lắm.” Đi được một lát, Phương Khiếu quay đầu lại nói với chúng tôi: “Các cậu không nhìn thấy biểu tình vừa nãy của hắn, đặc biệt dọa người, từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng thấy hắn như vậy. Chỉ một kỳ thi thôi, có cần phải đến mức như vậy không? Các cậu nói coi.”
“Chuyện gì vậy?” Biên Nham ở phía sau nói: “Chúng ta đuổi theo lên xem một chút?”
“Đi, đạp nhanh lên Lư Phái!” Hai chân Phương Khiếu gia tốc đuổi theo.
Tôi nhớ tới ánh mắt Lưu Dương vừa nãy nhìn tôi chằm chằm, trong lòng có chút sợ cùng hắn đối diện trực tiếp. Nhưng Biên Nham ở phía sau liên tục giục tôi đạp nhanh hơn, tôi cũng chỉ có thể gia tốc mà đuổi theo.
Đến đèn giao thông, cuối cùng cũng đuổi kịp Lưu Dương. Hắn vẫn nhìn về phía trước, trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc căng thẳng, sắc mặt nhìn qua cực kỳ kém.
“Lưu Dương, Lư Phái đạp chậm quá, tớ qua ngồi xe cậu.” Không đợi Lưu Dương trả lời, Biên Nham liền từ ghế sau xe của tôi đi xuống, qua ngồi phía sau xe Lưu Dương.
Tôi đạp theo phía sau, cũng bởi vì có tật giật mình, nên không dám theo quá sát. Nhưng càng lại muốn nghe rõ bọn hắn đang nói cái gì.
Người đi đường và xe cộ tấp nập qua lại, nên tôi cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy Lưu Dương quay đầu nói cái gì đó với Biên Nham.
Tôi hơi khó chịu: ngay cả khi hắn biết tôi thích Biên Nham thì đã sao? Tôi thích ai cản trở gì đến người khác? Tôi cũng không có làm sai cái gì, hắn lại dựa vào cái gì đối với tôi bày ra thái độ như vậy?
Tôi hơi tức giận nghĩ: Nếu hắn tuyệt giao với tôi vì điều này, vậy thì cứ tuyệt giao. Nếu không thể hiểu và thông cảm cho nhau, sao có thể gọi là bạn bè?
Phía trước cách đó không xa, Lưu Dương vẫn thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với Biên Nham. Từ góc độ của tôi nhìn thấy biểu tình ở trên gương mặt hắn, cho thấy Biên Nham đã thành công chọc cười hắn.
Ài, ngươi xem Biên Nham tốt như vậy, tôi thích hắn, là chuyện mà tôi cũng không thể khống chế a.
Nhìn bộ dáng hắn nói chuyện với Biên Nham, đột nhiên trong đầu tôi một ý nghĩ chợt ập đến: Hắn sẽ không nói cho Biên Nham biết tôi thích Biên Nham chứ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, làm cho tôi nhất thời có chút kinh hồn táng đảm.
Chắc là không, tôi tự an ủi bản thân mình, hắn không có bằng chứng. Huống chi, Lưu Dương cũng không phải loại người này. Đối với điểm này của hắn, tôi mười phần tin tưởng.
Nhưng lo lắng thì vẫn lo lắng, không thể không ngừng lo lắng. Tôi nghĩ Lưu Dương căn bản không cần nói cái gì, hắn chỉ cần nói cho Biên Nham biểu tình của tôi nhìn Biên Nham vừa rồi, vậy bao nhiêu công sức hao tâm tổn trí bảo thủ bí mật liền tiền công tận diệt.
Đạp xe tới dưới lầu nhà chúng tôi, Biên Nham từ trên xe của Lưu Dương đi xuống, đứng ở một bên chờ tôi. Nhìn thấy biểu tình tự nhiên của Biên Nham, tựa hồ như Lưu Dương cũng không có nói gì với hắn. Tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khóa xe lại, tôi treo túi xách ở một bên vai, đi về phía Biên Nham.
Vừa mới bước vào hành lang, giọng nói của Lưu Dương từ bên ngoài truyền tới: “Lư Phái, cậu khoan lên đã, tớ có chuyện muốn nói.”
Trong lòng tôi “ầm” một tiếng, tựa hồ cả người thẳng tắp rơi xuống cái vực nào rồi, nhưng vẫn làm bộ tự nhiên mà vỗ vỗ vai của Biên Nham: “Cậu lên trước đi, Lưu Dương không biết tìm tớ có chuyện gì.”
“Chuyện gì vậy?” Biên Nham thoạt nhìn có chút nghi hoặc, nhưng hắn liền nhanh chóng nói: “Vậy cậu đi đi, tớ lên trước.”
“Ừm.” Tôi đáp một tiếng, đi về phía Lưu Dương.
Hắn đang đứng bên ngoài hành lang, mặt ngoài trầm như nước mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi nuốt xuống cổ họng, thanh âm ầm ầm vang lên.
Hai chúng tôi đứng mặt đối mặt, không ai nói gì, tựa hồ đang hình thành một cục diện giằng co nào đó.
Một lúc lâu sau, hắn mới chớp mắt một cái, giống như đã chuẩn bị thật tốt để làm một việc trọng đại gì đó, rồi mới mở miệng nói: “Lư Phái, cậu…” Mấy chữ vừa mới ra khỏi miệng, hắn lại ngậm miệng lại, thở dài nặng nề, rồi bỏ xuống một câu: “Thôi quên đi!” Sau đó xoay người rời đi.
Hết chương 22