Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện - Đàm Thạch - Chương 20: Vẽ tranh
Có lẽ là sẽ cao hơn tôi đi. Nhưng tôi vẫn còn đang phát triển, nhưng chúng thế nào cũng phát triển nhanh hơn. Chỉ là không biết đến cuối cùng thì tôi và chúng, ai sẽ bị đè chết.
Không biết sẽ như thế nào nếu bài kiểm tra chất kín cả lớp học? Hoặc phủ kín toàn trường? Mỗi lần suy nghĩ như vậy, trong đầu tôi sẽ hiện lên một ngọn núi bài kiểm tra, khắp núi phủ đầy hoa trắng. Trên núi bài kiểm tra, cách một đoạn thời gian còn có thể có mưa bài kiểm tra. Vì thế, núi bài kiểm tra lại càng ngày càng trở nên cao hơn, có lẽ cuối cùng sẽ trở thành một tòa tháp thông thiên bài kiểm tra.
Hình ảnh này làm cho tôi vừa cảm thấy buồn cười vừa nghẹt thở.
Sau giờ học, tôi đứng lên khom lưng, hai tay luồn xuống dưới chồng bài kiểm tra, xúc lấy ngọn đồi định đem vào văn phòng của giáo viên tiếng Anh.
Lúc Thôi Phóng đi tới bên cạnh tôi, tôi còn đang ngẩn người ở trước góc bàn.
“Ai, Lư Phái! Tiểu trúc mã của cậu gặp phải chuyện gì a? Hình như cậu ấy đang bị chủ nhiệm lớp khiển trách thì phải.”
“Hả? Cái gì?” Tôi hồi phục tinh thần quay sang nhìn hắn: “Biên Nham bị làm sao?”
“Không biết a, đang bị mắng ghê lắm, thì ra chủ nhiệm lớp Nobel lại hung dữ như vậy!”
Trong lòng tôi nhảy dựng, hai tay chống lên mặt bàn một chút liền đứng thẳng dậy, bỏ lại một câu “Tớ đi xem!” Sau đó nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Đi đến nhà vệ sinh ở giữa hành lang, tôi dừng bước. Lời nói của thầy chủ nhiệm lớp Biên Nham loáng thoáng truyền đến bên tai. Tôi nghe không rõ ràng, nhưng đại khái cũng thông qua vài ba câu mà đại khái đoán ra ý tứ của thầy chủ nhiệm. Đơn giản là học trung học giống như thuyền đi ngược dòng, nếu không tiến lên thì sẽ bị thụt lùi. Lại đưa ra ví dụ của học sinh mấy năm trước đó, nói học sinh lúc mới vào lớp Nobel đã ưu tú như thế nào, cuối cùng thi đại học lại danh lạc Tôn Sơn(*) ra sao.
(*)Danh lạc Tôn Sơn: là tên xếp dưới Tôn Sơn. Tôn Sơn là người thi đỗ cuối bảng ở thời Tống. Khi thi đỗ về làng, có người hỏi: “Người cùng thi với anh ra sao?” Tôn Sơn đáp: “Tên cuối bảng là tôi, anh ta không có tên trên bảng vàng” nghĩa là anh ta thi trượt.
Quả nhiên là bởi vì Biên Nham đã nửa chừng bỏ thi môn tiếng Anh hôm thứ Sáu vừa rồi.
Ài, nguyên lai tất cả các giáo viên chủ nhiệm trung học đều thích chuyện bé xé ra to như vậy.
Có lẽ thật sự sẽ có người gặp phải chuyện thành tích tụt dốc ngàn trượng này, nhưng tôi tuyệt đối không tin chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người Biên Nham.
Không biết tại sao, đối với Biên Nham, tôi luôn luôn có một loại tin tưởng mù quáng. Tôi luôn cảm thấy rằng, nếu hắn không giỏi thứ gì đó chỉ vì đó là thứ hắn không muốn làm, chứ không phải vì hắn không thể làm tốt. Chẳng hạn như chữ viết hay ca hát chẳng hạn.
Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, trên bầu trời xanh thẳm có vài đám mây mỏng manh. Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ phía đông của dãy phòng học chiếu xuống rọi lên thành một mảng sáng. Nếu nhìn từ phía bên kia của dãy phòng, dường như tất cả mọi thứ ở bên này đều bị mất đi màu sắc, trở thành một mảng tối đen kịt thay vì ánh lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Bóng của Biên Nham đổ xuống tạo thành một hình ảnh tinh xảo. Hắn đứng ở trước mặt thầy chủ nhiệm, chắp tay sau lưng, đầu hơi cúi xuống, tóc trước trán rũ xuống mềm mại, cùng sống mũi nối liền thành một đường cong lưu loát.
Nghĩ đến hắn đang bị chỉ trích vì bỏ thi để cùng tôi chạy bộ, mà trong lòng tôi liền dâng lên một loại cảm giác rất phức tạp. Vừa cảm thấy băn khoăn, lại có chút đau lòng cho Biên Nham, còn có tràn ngập tức giận với thầy chủ nhiệm của hắn. Nhưng điều khiến tôi không muốn thừa nhận nhất chính là, tôi thế nhưng lại cảm thấy có một chút vui vẻ.
Nhận thấy trong lòng có suy nghĩ này, tôi quả thực muốn tát mình một cái: Biên Nham vì tôi mà bị khiển trách, tôi cư nhiên lại có chút vui vẻ?…… Lư Phái à, ngươi quả thực là quá vô lương tâm rồi.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, tôi len lén quan sát sắc mặt của hắn, phát hiện trên mặt hắn tựa hồ cũng không có cảm xúc buồn bã gì.
“Chủ nhiệm lớp cậu có phải rất hung dữ không?” Tôi vừa nuốt xuống miếng cơm vừa hỏi hắn.
“Bình thường thì cũng được, bất quá nếu phạm một chút sai lầm là thực sự thảm.” Hắn xem ra cũng không có ý định giấu diếm chuyện buổi sáng bị mắng, biểu tình trên mặt tựa hồ còn có chút ủy khuất: “Buổi sáng trong giờ học, vậy mà nhẫn tâm đem tớ ra mắng cho một trận.”
“Có sao không?” Tôi thấy hắn không cố ý giấu diếm, liền trực tiếp hỏi: “Có thể sẽ để lại ấn tượng gì xấu trong mắt thầy chủ nhiệm không?”
“Không có việc gì a, chủ yếu là do cô giáo tiếng Anh cáo trạng. Bởi điểm môn tiếng Anh của tớ vốn đã không tốt như các môn khác. Có lẽ cô ấy cũng đã sớm muốn nói với thầy rồi.” Hắn nói xong câu này, cười hì hì liếc mắt nhìn tôi một cái, thoạt nhìn hình như cũng không đem những lời chỉ trích kia để ở trong lòng.
Nhìn xem nhìn xem đi, tôi nói có đúng không, hắn là loại không để bụng chuyện gì, lại rất lạc quan, căn bản cũng không cần tôi lo lắng mà đề phòng cả buổi sáng.
“Đúng rồi, đại hội thể thao vừa rồi giải thưởng của cậu là gì a?” Hắn gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát, ngẩng đầu lên hỏi tôi.
Tôi ăn nhanh hơn hắn, nên ngồi đối diện chờ hắn ăn: “Hai cuốn sổ tay in logo trường học, đặc biệt xấu xí, cậu muốn không? Nếu muốn tớ cho cậu.”
“Tớ mới không cần.” Hắn chém đinh chặt sắt mà từ chối ngay tức khắc.
Tôi cũng đoán hắn không cần, có chết hắn cũng muốn đẹp. Đối với những thứ không dễ nhìn, từ trước đến nay hắn đều khinh thường.
Ngày hôm đó sau khi trở lại lớp học, đáy lòng tôi bắt đầu có những suy nghĩ không an phận mà ngo ngoe rục rịch: có phải là tôi nhầm lẫn hay không, thực tế Biên Nham có thích tôi hay không?
Nhỏ cùng bàn với tôi lúc trước đã từng nói, nếu nghi ngờ một người có thích mình hay không, hãy nghĩ về những gì người đó làm cho mình có phải là duy nhất hay không.
Vậy thì… Hắn cũng sẽ bỏ thi để bồi Lưu Dương, Phương Khiếu chạy tám ngàn mét ư?
Bồi Phương Khiếu hẳn là sẽ không đi, dù sao Phương Khiếu vốn rất có thể chạy.
Còn Lưu Dương thì sao?
Trực giác của tôi nói không, nhưng lại sợ chính mình đang tự mình đa tình.
Ngày hôm đó khi hắn vừa chạy đến bên cạnh tôi, hắn nói ở trong lớp học vì nghe thấy ngoài sân quá náo nhiệt, nên thực sự không thể ngồi yên mà chạy ra.
Có lẽ đó là sự thật đi.
Tỉ như hắn ngồi không yên, sau đó nhớ tới Lưu Dương đang chạy tám ngàn mét ở ngoài sân thể dục, liền dứt khoát chạy ra khỏi lớp học bồi Lưu Dương chạy vài vòng. Tựa hồ giải thích như vậy cũng có khả năng a.
Ngoài ra, nếu hắn vì bồi tôi chạy mà bỏ thi, tại sao hắn không nói thẳng ra mà lại tìm một cái cớ?
Nếu hắn thích tôi, tôi đây lại thích hắn, hẳn là rất rõ ràng đi.
Thêm nữa, ngày đó quả thật hắn đã nhìn Kiều Dịch Hạ hơn hai mươi phút. Nếu hắn không thích Kiều Dịch Hạ, tại sao hắn lại nhìn chằm chằm lâu như vậy? Nếu hắn không thích Kiều Dịch Hạ, những phản ứng trước đó của hắn sẽ phải giải thích như thế nào đây?
Ài, từ lần đó từ ký túc xá của Biên Nham trở về, tôi cảm thấy mình sắp biến thành thám tử rồi. Trước kia tôi nào quan tâm đến những chuyện nhỏ này a, hiện tại cư nhiên mà học được cách phân tích từ những lý luận trực tiếp gián tiếp, còn đồng thời học xong luôn cách tự mình chứng thực.
Thích Biên Nham thật sự là một chuyện phí não a. Tôi đại khái đã thích hắn được một khoảng thời gian, những đề chứng minh toán học trước kia đối với tôi mà nói giờ đây cũng không thể làm khó được tôi? Cứ hy vọng vậy đi.
Tuy nhiên, kể từ khi Biên Nham sống ở ký túc xá trường, tôi bắt đầu có hy vọng mới: Tám Trung cách một tuần là được nghỉ cuối tuần. Biên Nham thì bình thường luôn ở trong khuôn viên trường nên không sử dụng xe đạp. Thế nên vào những tuần được nghỉ, tối thứ Sáu tuần đó và sáng thứ Hai tuần sau, chúng tôi luôn cùng nhau đi về rồi lại cùng nhau đến trường. Bởi vì nhà tôi và hắn ở gần nhau nhất, nên hắn cứ thế mà hiển nhiên ngồi ở ghế sau xe tôi.
Tôi bắt đầu háo hức chờ đợi đến buổi chiều thứ Sáu, mặc dù điều đó có nghĩa là phải hoàn thành cả chồng bài tập về nhà cho cuối tuần. Ngay cả sáng thứ Hai, tôi cũng trở nên ít khó chịu hơn, khi hắn ngồi ở ghế sau xe của tôi, lần đầu tiên trong đời tôi trải nghiệm cái gì gọi là “Sáng sớm là thời điểm vàng trong ngày”.
Tôi hay nhớ lại những gì chúng tôi đã nói với nhau trên con đường đến trường trong khoảng nửa giờ đó, nhưng thường thì cái gì cũng đều không nhớ rõ ràng. Có lẽ đó chỉ là những câu chuyện rất nhàm chán, nhưng tôi lại nhớ rõ một điều rằng, chúng tôi đã nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Tất nhiên, có đôi khi chúng tôi cũng không nói chuyện. Lúc im lặng, tôi lại bắt đầu hát. Không khiêm tốn mà nói, trên thực tế, tôi hát cũng rất dễ nghe. Lúc trước khi còn ở Sơ Trung, mỗi khi có các hoạt động ca hát giữa các lớp, tôi cũng đã từng là một học sinh hát dẫn đội.
Có đôi khi tôi sẽ thì thầm hát hết bài này đến bài khác, mà lúc tôi hát Biên Nham cũng luôn rất yên tĩnh. Nghĩ đến vị thính giả đang ngồi ở phía sau là Biên Nham, những bài hát trong đầu tôi liền cuồn cuộn không ngừng xuất hiện.
Đôi khi sau khi hát xong một bài hát, tôi sẽ quay đầu lại không biết xấu hổ mà hỏi hắn: “Có dễ nghe không?”
Câu trả lời của hắn vĩnh viễn luôn là: “Dễ nghe a.”
Tôi liền cao hứng, làm bộ khoan hồng độ lượng mà giơ tay về phía sau: “Vậy tớ liền phê chuẩn cho cậu chọn bài hát tiếp theo.”
Hắn thích nghe bài “Cầu Vồng” của Châu Kiệt Luân, nên luôn chọn bài này cho tôi hát.
Tôi cúi đầu thấp giọng hát cho hắn nghe: “Vì cái gì bầu trời an tĩnh như vậy, những đám mây theo anh chạy đến nơi này”, “Có lẽ thời gian là một loại giải dược, cũng là chất độc mà giờ đây anh đang uống”, “Không thể nhìn thấy nụ cười của em, anh làm thế nào có thể ngủ. Bóng dáng của em gần như vậy, anh lại chẳng thể ôm vào lòng.”
Có đôi khi tôi cũng hát “Thất Lý Hương”, “Hương vị của cá thu đao cùng em anh đều muốn hiểu, hương thơm của mối tình đầu cứ như vậy được chúng ta tìm về”.
Lúc mới đầu, tôi còn cố gắng đuổi theo Phương Khiếu cùng Lưu Dương, sau này thì cố tình mà đạp chậm lại, chỉ vì muốn ở bên Biên Nham thêm một lát. Ngay cả những chiếc dốc đáng ghét trước đây cũng trở nên đáng yêu, bởi vì khi đạp xe lên dốc, thời gian tựa hồ như càng trở nên chậm hơn.
——
Một buổi chiều thứ Sáu tháng Mười Một, khi tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nơi góc mắt liền nhìn thấy Thôi Phóng cùng Kiều Dịch Hạ đang đứng bên cửa sổ phía đông hành lang.
Thôi Phóng dường như đang nói chuyện gì đó với Kiều Dịch Hạ, thậm chí còn dùng cánh tay ôm vai Kiều Dịch Hạ một chút.
Tôi thật sự không nghĩ ra là sẽ có người làm động tác này với Kiều Dịch Hạ, thì ra hai người bọn họ đã thân nhau đến như vậy rồi ư?
Sau khi tôi trở lại lớp học, chốc lát sau Thôi Phóng cũng đi vào. Hắn đóng cửa lại, bước lên bục giảng, cầm miếng lau bảng mà đập lên bảng vài cái.
Bởi vì Thôi Phóng là lớp trưởng, tất cả mọi người đều nghĩ chắc cậu ta có nhiệm vụ gì cần phải bố trí, tiếng nói chuyện ồn ào vừa rồi lập tức liền yên tĩnh lại. Tất cả ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nhưng ai ngờ hắn lại không phải muốn nói chuyện chính sự, hắn nắm tay gãi tóc, có chút ngượng ngùng nói: “Tiết tự học cuối cùng, tớ có tìm cho mọi người một bạn học làm người mẫu, mọi người chắc đều không có ý kiến đi.”
Trong lớp học đầu tiên là một trận hai mặt nhìn nhau, sau đó lập tức nổ tung: “Ai a, ai a?”
Phải biết rằng ở Tám Trung, người mẫu chân chính cũng không dễ tìm. Học sinh ở Tám Trung nói chung ai nấy cũng đều ngượng ngùng, ai cũng không muốn tiếp nhận ánh mắt săm soi của cả lớp. Huống chi đều là học sinh nghèo, làm người mẫu chẳng những phải miễn phí, mà còn phải mất đi một tiết tự học vô ích.
“Dẫn vào là các cậu liền biết, rất thích hợp làm người mẫu.” Hắn nói xong câu đó, tựa hồ có chút sốt ruột đi xuống bục giảng, mở cửa lớp học ra vẫy vẫy tay, ngữ khí rất ôn nhu: “Vào đây!”
Ai cũng không nghĩ tới, người tiến vào lại là Kiều Dịch Hạ. Kiều Dịch Hạ ở lớp Nobel, thành tích rất tốt, bình thường thoạt nhìn lạnh như băng sương.
Kiều Dịch Hạ ở khối chúng tôi rất nổi danh, không chỉ bởi vì diện mạo cùng khí chất, mà còn bởi vì thành tích tiếng Anh của hắn hầu như lần nào cũng là đứng đầu khối. Từ đầu năm học lớp Mười Một đến bây giờ, tên của hắn đã xuất hiện không dưới năm mươi lần trong miệng của giáo viên tiếng Anh.
Các nữ sinh trở nên hưng phấn mà châu đầu ghé tai, có một số tên tương đối sôi nổi thậm chí còn hét lên với Thôi Phóng: “Lớp trưởng, cậu thật trâu bò nha!”
Tôi cũng cảm thấy Thôi Phóng có thể mời được Kiều Dịch Hạ làm người mẫu đúng là rất trâu bò. Dù sao nhìn biểu tình mà xem, Kiều Dịch Hạ tựa hồ cũng không phải là loại thoải mái cởi mở cho lắm.
Thôi Phóng ra hiệu cho mọi người im lặng, cười nói: “Thật vất vả tớ mới mời tới được, các cậu đừng có dọa cho cậu ấy chạy mất a.” Xong, lại quay đầu nói với Kiều Dịch Hạ: “Cậu cứ tùy tiện đứng, miễn thấy thoải mái là được.”
Cả lớp bắt đầu luống cuống tay chân, nhanh chóng lấy ra bảng vẽ cùng bút chì ra.
Lúc bắt đầu vẽ, tôi phát hiện Kiều Dịch Hạ dường như có chút khẩn trương quá độ. Cả người hắn thẳng đứng, hai tay nắm chặt trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất phía trước. Mắt chớp chớp, sự lúng túng lộ rõ trước mặt mọi người nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào.
Cũng đúng, bị ánh mắt của bốn năm chục người trong lớp cùng nhau chào hỏi, người có tố chất tâm lý tốt căn bản cũng không thoải mái. Hắn cứ như vậy mà đứng cũng không được tự nhiên, chúng tôi cứ như vậy mà vẽ cũng không được thoải mái.
Thôi Phóng đứng dậy, kéo hắn đến cửa sổ: “Hay là cậu ngồi ở trên ngưỡng cửa sổ đi, không cần phải đối mặt với bọn tớ.”
Nhà trường phân cho chúng tôi phòng học này làm phòng vẽ vì bố cục không giống với các phòng học của các lớp khác. Phòng này có cửa sổ lớn hơn, ánh sáng cũng tốt hơn, ngưỡng cửa sổ rộng, đủ để một người ngồi.
Sau khi Kiều Dịch Hạ ngồi xuống, tôi chợt nhớ tới cái gì đó, liền chạy qua phòng bên cạnh. Khom lưng, từ trong hộc bàn tìm kiếm một trận, lấy ra quyển “Người đuổi theo diều”.
“Kiều Dịch Hạ, chụp lấy, cho cậu quyển sách để xem.” Đi đến cách hắn không xa, tôi liền ném quyển sách cho hắn. Hắn giơ tay lên đón lấy quyển sách, lật lật, rồi ngẩng đầu lên nói cảm ơn.
Như vậy thì tốt hơn nhiều, tư thế cũng không cứng nhắc nữa, ánh mắt cũng không cần phải tránh né. Cả người mẫu cùng người vẽ tranh đều thoải mái.
Trước khi đặt bút, tôi đại khái đã phác họa ra một chút ở trong đầu, cảm thấy bản vẽ Kiều Dịch Hạ này hẳn là rất đẹp. Họa nhân vật quan trọng nhất là vẽ ra được thần thái, mà khí chất trong trẻo lạnh lùng trên người Kiều Dịch Hạ kỳ thật là phi thường nổi bật. Nếu như xử lý tốt đường nét và ánh sáng, lại thông qua một ít chi tiết nhỏ để thể hiện ra được cái khí chất độc đáo này của hắn… Trong đầu tôi dường như đã hiện lên thành phẩm, cảm thấy hiệu quả hẳn là sẽ không tệ đi.
Khi tôi bắt đầu vẽ đường nét tổng thể, tôi vẫn chưa có cảm giác gì. Đợi đến khi vẽ đến những chi tiết trên mặt, tôi lại bắt đầu tâm phiền ý loạn. Nghĩ đến Biên Nham thích Kiều Dịch Hạ, chắc hẳn là bắt đầu từ việc thích gương mặt này đi, dù sao hắn vẫn luôn thích những gì đẹp mắt mà.
Dưới những nét vẽ liên tục không ngừng, trong lòng tôi lại thầm thở dài: Ài, khuôn mặt này của Kiều Dịch Hạ thật sự rất đẹp a. Cho dù có bỏ tôi vào lò để đúc lại lần nữa, cũng nhất định không thể tinh xảo đến như vậy.
Hơn nữa thành tích cũng có thể địch lại Biên Nham, nào giống với tôi a… Nếu tôi là Biên Nham, đại khái chắc cũng sẽ lựa chọn thích Kiều Dịch Hạ đi.
Chỉ còn vài phút nữa là tan học, tiếng nói chuyện trong lớp học dần vang lên, xem ra mọi người đều đã vẽ gần xong. Thôi Phóng đi tới bên cạnh Kiều Dịch Hạ, cúi đầu nói gì đó bên tai hắn, Kiều Dịch Hạ gật gật đầu, từ bệ cửa sổ nhảy xuống.
“Lư Phái!” Hắn đi tới, trên tay là quyển “Người đuổi theo diều”, “Tớ có thể mượn quyển này để xem không?”
Tôi đang hoàn thiện các chi tiết cuối cùng, nghe hắn nói vậy, ngẩng đầu cười: “Có thể, cậu lấy đi.”
Hắn và tôi nói lời cảm ơn nhau xong thì xoay người đi ra ngoài. Thôi Phóng đi theo sau hắn cùng ra khỏi lớp học.
Đợi vài phút, mọi người trong lớp lục tục rời đi gần hết. Tôi mới bước ra khỏi lớp, nhìn thoáng qua lớp Nobel ở phía đông, thấy Biên Nham vẫn chưa ra. Trong lòng thầm nghĩ chắc đang có chuyện gì rồi a, liền thuận tiện đi vệ sinh một chuyến.
Khi trở lại lớp học, tôi đã thấy Biên Nham đang đứng trước bảng vẽ của mình, hơi cúi người xuống nhìn bức tranh của tôi.
Tôi vẫy nước trên tay: “Cậu ra rồi à?”
“Vừa mới ra.” Hắn không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm bức vẽ rất nghiêm túc.
Tôi đột nhiên chợt nhớ tới người mới được vẽ trên đó là Kiều Dịch Hạ. Thấy Biên Nham nhìn không chớp mắt, đột nhiên từ đáy lòng tôi dâng lên một cảm giác chua lè. Tôi khô khan mở miệng giải thích: “Kiều Dịch Hạ vừa mới tới làm người mẫu cho lớp bọn tớ.”
“Ừm… “Hắn không có ý định dù chỉ một chút che dấu ánh mắt trước mặt tôi, vẫn nhìn chằm chằm vào bức họa kia mà nhẹ nhàng nói: “Cậu vẽ rất tốt a, thần thái, khí chất đều rất chân thật.”
Tôi giận dỗi suýt nữa là nói “Cậu đã thích đến thế thôi thì cầm về luôn đi.” Nhưng lời nói ra đến miệng thì lại nuốt vào: Đem tranh cho hắn là thực sự tốt ư? Lúc không nhìn thấy người hắn còn có thể đem tranh ra ngắm, hơn nữa lại còn là tranh tôi vẽ, vậy tôi không phải thật sự bị nghẹn khuất a.
Hết chương 20