Tuổi Dậy Thì Ô Long Sự Kiện - Đàm Thạch - Chương 18: Lao tới
Hai người ở phía trước nhất thời cũng chạy như điên, sợ tôi đuổi theo kịp. Nhưng tôi một lòng cầu thắng, xuất ra khí lực, chạy nước rút mấy chục thước cuối cùng. Bọn họ vẫn còn muốn lưu lại chút thể lực, thế nên tôi cư nhiên so với họ trở nên dũng mãnh hơn nhiều.
Lòng bàn chân cứ như vậy đột nhiên phát gió, đuổi theo hơn nửa vòng. Rốt cục một hơi mà vượt qua được hai người phía trước, nhưng cũng cách họ không quá xa. Bởi sợ bọn họ ở phía sau đột nhiên phát lực đuổi theo, tôi lại càng cắn răng cắm đầu mà cố chạy về phía trước thêm mấy trăm mét.
Cũng may một trận đuổi theo mãnh liệt vừa rồi, hai người phía sau hẳn là cũng đã đủ mệt, nhất thời bọn họ cũng không tính đuổi theo.
Muốn dựa theo đà bùng phát mãnh liệt này, đại khái chạy thêm một hơi nữa vượt qua Diêm Lỗi cũng không phải là không có khả năng. Nhưng chung quy thể lực tôi có hạn, tăng tốc mấy trăm thước như vậy đã cảm thấy muốn đến cực hạn. Sâu trong cổ họng khô rát như lửa đốt, mỗi một hơi hít vào đều giống như lưỡi dao sắc bén, tựa hồ muốn đem khí quản cắt rách đi.
Biên Nham vẫn chạy theo bên cạnh tôi. Trừ bỏ mấy bước đầu kia, hắn đại khái không ngờ tôi đột nhiên tăng tốc, chạy theo phía sau mà gọi tên tôi vài lần, rồi sau đó cứ như thế vô thanh vô tức mà theo tôi cả chặng đường.
Tôi liều mạng nuốt xuống cổ họng, nghiêng mặt qua nhìn hắn: “Nha Nha, không ngờ cậu còn có thể chạy a, cư nhiên không…”
“Ngậm miệng, đừng nói chuyện!” Tôi còn chưa nói xong, đã bị hắn không lưu tình mà cắt đứt. Hắn chạy theo tốc độ của tôi, bước chân cũng chậm lại: “Chạy đường dài mà còn nói nhiều như vậy.”
Tôi bất mãn vì bị cắt ngang, vừa định há miệng cãi lại, thì một tiếng huýt sáo truyền đến bên tai. Thanh âm của Phương Khiếu cũng theo đó mà đến: “Lư Phái, rất có năng lực nha, vậy mà cũng có thể đuổi kịp.”
Tôi quay đầu nhìn lại, Phương Khiếu và Lưu Dương đã thi xong, đang từ hướng giữa sân thể dục chạy về phía tôi. Lưu Dương cầm một chai nước khoáng trong tay, mở nắp đưa cho tôi.
Không phải không có lý do mà bình thường chúng tôi đều nói Lưu Dương đáng tin cậy, vào thời khắc mấu chốt hắn đều đúng lúc mà thể hiện ra, đây thật sự chính là nước sinh mệnh có thể cứu mạng a!
Tôi cầm lấy, vừa định ngửa cổ một hơi rót xuống, thì bị Phương Khiếu cướp lấy. Tôi lập tức quay đầu, trợn mắt nhìn hắn.
“Chạy đường dài giữa chừng sao có thể uống nước a, lát nữa cậu còn phải chạy nước rút. Đừng uống, chạy xong hẳn uống.”
Tôi cố sức từ trong cổ họng đang cháy khát mà nhả ra được hai chữ: “Tớ khát…”
Biên Nham ở một bên tiếp lời: “Uống một chút chắc hẳn là không sao chứ?”
“Uống nhiều nước sẽ mất mạng a, có hiểu không?” Tay Phương Khiếu lắc mạnh, hất hơn phân nửa chai xuống đất, đưa cho tôi một chút nước còn sót lại: “Uống chút này đi, uống chậm một chút.”
Nếu không phải đang thi đấu, tôi cảm thấy mình có thể nổi điên mà bóp chết hắn! Nhưng trong thâm tâm tôi cũng biết là hắn muốn tốt cho tôi. Thế nên tôi chỉ có thể nghẹn khuất cầm lấy bình nước, ngửa cổ mà đổ vào trong cổ họng.
Bất quá tuy rằng không nhiều lắm, chút nước này nuốt xuống, tôi vẫn cảm thấy cái cảm giác bỏng rát này giảm bớt đôi chút.
Tôi nhét chai rỗng vào tay người nào đó bên cạnh, cũng chẳng biết là ai. Lúc này mới phát hiện ra cả ba người bọn họ vậy mà đều ở trong sân thể dục chạy theo tôi.
Tôi dở khóc dở cười, vừa chạy về phía trước vừa nói: “Các ngươi có thể đừng bu quanh như vệ sĩ có được không?”
“Lư Phái, chúng tớ chính là đội vệ sĩ chân ái của cậu a!” Phương Khiếu còn sợ thiên hạ không đủ loạn, kêu: “Còn không chạy nhanh lên, cậu có còn xứng với vị trí ngôi sao Thiên Vương này của cậu nữa hay không?!”
…… Ngôi sao Thiên Vương gì đâu tôi không thấy, lại thấy bốn đứa cùng nhau chạy thật có chút dở hơi.
“Đừng, đừng… đừng chạy theo tớ!” Tôi tăng nhanh bước chân, khí tức bất ổn.
“Đừng nói chuyện!” Biên Nham lại ngắt lời tôi.
Tôi nhe răng trợn mắt nhìn hắn một cái, tính nói điều gì đó, chưa ra đến miệng lại đột nhiên ngừng lại: hắn đã chạy với tôi được một vòng, lúc này trên mặt cũng bắt đầu ửng hồng, trán cũng có chút sáng bóng, đôi mắt dưới hàng mi đen nhánh mang theo ánh nước.
Trong nháy mắt, tôi đột nhiên quên mất mình đang định nói gì, tim đột nhiên đập lỡ nhịp, vội vàng dời đi ánh mắt.
…… Mệt đến không còn sức lực vậy mà tâm còn có thể dao động được, tôi cũng phục tôi luôn rồi.
Chạy được một lúc, rốt cục dưới sự phản đối kịch liệt của tôi, bọn họ cũng dừng bước không chạy theo tôi nữa. Chỉ thỉnh thoảng lúc tôi chạy ngang qua, thì họ mới chạy với tôi một đoạn.
Còn có hai vòng cuối cùng, tiếng bước chân của hai người tôi vượt qua khi nãy càng ngày càng gần. Tất cả mọi người bắt đầu chậm rãi phát lực chạy nước rút, thể lực nãy giờ mỗi người bảo tồn lúc này cũng không hề giữ lại mà toàn bộ phóng thích ra. Vị trí thứ ba tôi thật vất vả mới chiếm được đang tràn ngập nguy hiểm.
Lần đuổi theo lúc trước đã làm cho thể lực của tôi cạn kiệt. Lúc này mồ hôi đổ như mưa, hai chân mềm nhũn vô lực, thoáng cái giống như đang giẫm trên bông.
Cổ họng đầy mùi rỉ sét, khí quản dường như đầy sỏi. Tôi rõ ràng trong thanh âm ồn ào nghe được tiếng hít thở của mình: nặng nề, dồn dập, ngắn ngủi hít vào rồi lại nặng nề thở ra. Tôi biết nếu tình trạng này kéo dài sẽ bị hụt hơi, nhưng tôi đã không còn sức lực để điều chỉnh.
Tôi không thể cảm nhận được hai chân của mình đã chạy như thế nào, chúng dường như không còn ở trên thân thể của tôi nữa, như một cái máy mà chuyển động về phía trước.
Tôi cắn chặt răng nhìn người thứ hai đang chạy trước tôi gần nửa vòng: Tôi phải đuổi kịp cậu ta.
Vài người bạn cùng lớp bước xuống từ khán đài, đứng bên cạnh vòng chạy hét lên cổ vũ cho tôi. Khi chạy qua Biên Nham và những người khác, bọn họ ba người lại chạy theo tôi lần nữa.
Phương Khiếu thấy tôi thở hổn hển, vừa chạy theo vừa hướng dẫn cho tôi thở.
Nhưng trong đầu tôi lúc đó tất cả những điều này đều mông lung không rõ, từng gốc cây chạy qua, từng thanh âm ‘Cố lên’ xa xăm văng vẳng bay vào trong tai. Còn có tiếng hướng dẫn nghiêm túc của Phương Khiếu “Thở ra – Hít vô – Thở ra – Hít vô ——”, tất cả đều như ở trong mơ.
Phía trước, Diêm Lỗi đã vượt qua tất cả mọi người được hơn một vòng và chạm tới vạch đỏ đầu tiên. Nơi cuối đường đua liền vang lên một trận tung hô.
Tôi kéo hai chân tê dại nặng nề từng bước chạy tới vị trí người thứ hai, gần như vậy mà lại xa như vậy. Giống như khoảng cách vĩnh viễn cũng không thay đổi, mà tôi vĩnh viễn cũng không đuổi kịp.
Tôi không đuổi kịp… Biên Nham?
Tôi đột nhiên ở trong tình huống mệt mỏi đến cực độ, ý thức tan rã mà sinh ra một loại cảm giác gần như tuyệt vọng.
Nếu vĩnh viễn vẫn không thể đuổi kịp, tôi nên làm gì bây giờ?
“Lư Phái, không cần tăng tốc, người thứ hai còn cách cậu rất xa, không đuổi kịp đâu.” Biên Nham vẫn chạy bên cạnh tôi lúc này lên tiếng, kéo tôi ra khỏi trận cảm xúc khó hiểu vừa rồi.
Tôi không nói gì, trên thực tế, chỉ đơn giản là tôi không còn sức để phát ra âm thanh. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người ở vị trí thứ hai đang chạy ở phía trước, với một suy nghĩ duy nhất ở trong đầu: Tôi phải đuổi kịp cậu ta.
Tôi toàn thân đột nhiên dâng lên một cỗ khí lực bất ngờ, không ngừng lao về phía trước. Đến cuối cùng đã không biết là nửa người trên đang kéo hai chân chạy, hay là hai chân đang chống đỡ nửa người trên chạy.
Năm mươi mét – ba mươi mét – hai mươi mét – tôi đang đến gần vị trí thứ hai.
Tôi chỉ hận bản thân mình không thể đột nhiên mọc ra đôi cánh thật dài để có thể ngay lập tức chạm tới vạch đích.
Tôi bất chấp hô hấp hỗn loạn, bất chấp bản thân mình mệt mỏi như thế nào.
Mười mét – Tôi sắp đuổi kịp rồi.
Năm mét – Tôi đã sánh vai với người ở vị trí thứ hai.
Ba mét – cậu ấy dường như nhanh hơn tôi một bước.
Hai mét – một mét —— cũng không biết là ai chạm vạch đích trước. Tôi không thu lại được bước chân, lảo đảo lao vài bước về phía trước. Hai chân đã không còn nghe tôi sai khiến, vấp vào nhau, cảm giác sắp ngã tới nơi thì được ai đó đỡ lấy.
“Không sao chứ, Lư Phái?” Chui vào bên tai tôi là một giọng nói lo lắng.
Theo bản năng, tôi lắc đầu đồng thời cảm giác cánh tay của mình đang được Biên Nham kéo lên quàng qua vai hắn.
Tôi cũng muốn chạy tám ngàn mét xong còn có thể sinh long hoạt hổ mà khoe khoang một trận. Nhưng thời điểm đó tôi chỉ cảm thấy tứ chi tê dại xụi lơ, ý thức tan rã không rõ, chỉ có thể vô lực tựa đầu vào vai hắn, từng đợt hô hấp nặng nề.
Khí lực toàn thân tôi kéo hắn trì xuống theo, tôi muốn ngồi luôn trên mặt đất, rồi nằm lăn ra đất. Hắn bị tôi kéo đến không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể dùng tay đỡ lấy tôi, để cho tôi chậm rãi mà ngồi xuống.
“Ai ai ai ai, đừng ngồi a, đi về phía trước đi để hơi thở ổn định lại một chút đã.” Phương Khiếu đi tới, phụ Biên Nham cùng nhau đỡ tôi đứng lên.
Tôi cả người như bại liệt, nào còn khí lực để đi? Chỉ có thể đem hơn phân nửa thân thể đều dựa vào trên người Biên Nham, mặc cho hắn chậm rãi kéo tôi bước về phía trước.
Trong ngực tựa hồ như có một ngọn lửa cháy cực mạnh, nhiệt độ truyền đến đỉnh đầu, cảm giác mắt cũng bị thiêu rát đến không thể mở ra.
Tay của Biên Nham nắm lấy cánh tay tôi đang buông thỏng trên ngực hắn. Lòng bàn tay hắn lạnh lẽo, lúc nắm lấy tay tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái.
“Nha Nha…” Tôi khàn khàn thấp giọng gọi hắn.
“Hả? Có chuyện gì vậy?” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, lông mi dường như quét vào mặt tôi.
“Tớ muốn uống nước…” Tôi cố gắng nuốt xuống cổ họng.
“Lưu Dương đã đi mua, sẽ quay lại nhanh thôi.” Thanh âm của hắn cũng thấp, so với lúc giảng bài cho tôi còn ôn nhu hơn.” Cậu trước hết đem hơi thở ổn định lại, Phương Khiếu nói chừng nào cậu hết thở dốc mới có thể uống nước.”
“Ừm…” Tôi nheo mắt lại, lười biếng mà trả lời.
Trên cái cổ trắng nõn của hắn toát ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cho tôi càng thêm miệng khô lưỡi khô.
Tôi nghĩ nếu vươn đầu lưỡi ra liếm một chút, hẳn là sẽ rất ngọt đi, giống như sương sớm. Tôi cũng không thể lý giải được tại sao mình lại sinh ra cái loại suy nghĩ này.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không có lá gan đó, chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng lau cổ hắn. Hắn liền run lên, nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng lộn xộn, ngứa.”
Đi một hồi, hắn thấy tôi không còn thở dốc như lúc nãy nữa, mới đỡ tôi ngồi xuống thềm đá ở kế bên. Tôi vẫn đặt cánh tay trên vai hắn, thoải mái mà chiếm lấy tiện nghi không dễ gặp này. Hơi thở tôi dần ổn định, thể lực cũng chậm rãi khôi phục lại, không biết tại sao lại nổi lên tâm tư đùa giỡn, nâng cằm lên, hướng cổ hắn thổi một hơi.
Lần này hắn càng giật mình, có chút tức giận mà giật tóc tôi: “Lư Phái, cậu còn như vậy nữa thì đừng có dựa vào tớ.”
Tôi bị phản ứng của hắn chọc cười, vùi ở trong cổ hắn mà cười rộ lên.
Nụ cười này, làm động đến cổ họng như lửa cháy của tôi, khiến tôi ngay lập tức ho đến tê tâm liệt phế. Tôi vội vàng đứng dậy, chống tay lên đầu gối của mình mà ho khan.
“Sao lại ho đến thế này?” Phương Khiếu cùng Lưu Dương ôm mấy chai nước đi tới: “Uống chút nước đi!”
“Cậu nhìn cậu xem.” Biên Nham cầm lấy chai nước, mở nắp ra đưa tới cho tôi, thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Tự mình hại mình.”
Tôi nhận lấy chai nước, ngửa đầu lên, một trận mãnh liệt mà rót xuống. Không đến một phút, toàn bộ nước trong chai đều ùng ục chảy vào bụng. Uống xong, lại cầm lên thêm một chai nữa từ trên mặt đất ở bên cạnh.
“Còn chưa uống đủ à?” Biên Nham ở một bên nói.
Tôi không lên tiếng, mở nắp chai, đưa chai nước lên đỉnh đầu, ào ào mà tưới xuống.
Hầy —— cuối cùng trên mặt cũng không còn nóng nữa.
Biên Nham đoạt lấy chai nước trong tay tôi: “Cậu làm gì vậy?”
Tôi vuốt vuốt mặt, ngẩng đầu lên trời kêu một tiếng: “Thật sảng khoái a!”
Ai ngờ một giây sau, gió lạnh thổi qua, tôi liền rùng mình một cái: “…”
“Cậu cẩn thận, đột quỵ a!” Hắn khẽ cau mày nhìn tôi, tựa hồ như là suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: “Ký túc xá của bọn tớ có thể tắm rửa, cậu cùng tớ trở về ký túc xá đi. Gió thổi như vậy, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.”
Hết chương 18