Tước Đăng Tiên - A Lăng - Chương 99
– ———————————
Ma quân hiện tại, thật sự bị khi dễ đến thê thê thảm thảm.
Trong tẩm cung, Tinh Như nằm ở trên giường, tấm lưng trắng nõn tương phản với chăn gấm đen, trên người tràn ngập vết hôn đỏ ửng, y lắc lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn, cơ hồ không thở nổi, suy yếu nói với Phong Uyên: “Ta không được nữa.”
Cả người y ướt sũng như ngâm trong nước, thập phần chọc người ta yêu thương.
Năm đó thân thể Cơ Hoài Chu không tốt, rất tiết chế loại chuyện này, mà Tinh Như lại thường xuyên đọc thoại bản, cảm thấy chính mình ở phương diện này có thiên phú dị bẩm, hôm nay mới biết, cái người có thiên phú dị bẩm hóa ra chính là tên kia.
Phong Uyên lên tiếng, muốn nhìn xem Tinh Như thế nào, nhưng hắn vừa duỗi tay, Tinh Như lập tức dịch đến góc giường như lâm đại địch.
Tay Phong Uyên dừng giữa không trung, vẫy vẫy Tinh Như, miệng nói: “Lại đây, để ta xem thử.”
Tinh Như nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Phong Uyên, hai tay vẫn gắt gao che ngực, như cô nương nhà lành bị đạo tặc khi dễ.
Nam nhân thật sự không đáng tin, lời trong miệng đều là lừa người gạt quỷ, lúc trước hắn cũng nói vậy, kết quả y thảm rồi.
“Thật sự, ta chỉ nhìn mà thôi,” Phong Uyên dở khóc dở cười, hỏi y: “Ngươi không tin ta?”
Nếu hắn là Cơ Hoài Chu, Tinh Như khẳng định sẽ tin, nhưng hiện tại hắn nói những lời này, y liền không thể dễ dàng tin tưởng.
Giống như vừa rồi, ngoài miệng hắn nói được được, y muốn dừng liền dừng, kết quả là kéo dài hơn hai canh giờ! Lão thượng thần cấm dục suốt mấy vạn năm, nay hóa thú thì còn có gì đáng để tin?
Thấy Tinh Như không nhúc nhích, Phong Uyên trực tiếp tới bên cạnh y, nhìn thoáng qua địa phương tư mật kia, có chút sưng đỏ. Hắn duỗi tay muốn chạm liền bị Tinh Như không nặng không nhẹ đạp một cái, Phong Uyên bắt lấy mắt cá chân y, nói: ” Ta thực sự chỉ muốn nhìn xem có cần bôi thuốc không.”
Tinh Như trừng mắt nhìn phía dưới bụng Phong Uyên, thầm nghĩ nếu lúc này hắn có thể thu liễm lại một chút, lời này có lẽ sẽ đáng tin hơn!
Mắt thấy hắn lại muốn tới đây, Tinh Như thở hổn hển, cả giận hô: “Ngươi đừng —”
Nhưng lập tức thanh âm của y bị nuốt trở về, Phong Uyên không biết lấy thuốc mỡ từ đâu ra, cẩn thận bôi cho y.
Một lúc sau, Phong Uyên ngừng tay, đặt thuốc mỡ sang một bên, quay đầu nhìn Tinh Như tự cuốn mình thành con nhộng, có chút buồn cười, lại nhanh chóng thu liễm lại, chậm rãi nói với Tinh Như: “Khi đó trên thiên giới —”, hắn có chút không nói được, nhưng đây là thứ không thể trốn tránh.
Tinh Như lại đột nhiên ngắt lời hắn, xua xua tay nói: “Ta biết lúc đó người nói bậy, không cùng người so đo.”
Khi đó sao lại có thể coi như hắn nói bậy, Phong Uyên còn muốn nói gì đó, Tinh Như lại bồi thêm một câu: “Sau này đem người ở bên cạnh bổn quân là được.”
Như vậy làm sao tính là trừng phạt?
Phong Uyên cúi xuống, cắn môi Tinh Như, có chút hàm hồ mà lên tiếng: “Tuân lệnh.”
Cảm giác Phong Uyên lại muốn đè mình, Tinh Như cay mày đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Cho nên sau này ta kêu người dừng lại, người nhất định phải dừng lại.”
Phong Uyên: “…”
Bỗng nhiên thật không muốn bồi thường cho y.
Tinh Như ngủ thêm nửa ngày mới xuống giường, cùng Phong Uyên đến hoa viên phía sau ma cung, y lót một cái đệm thật dày trên xích đu, ngồi một bên nhìn Phong Uyên ủ rượu.
Y mặc dù ghét bỏ mộc nhân ủ rượu không ngon, nhưng lại rất thích nước nho mộc nhân lưu lại.
Nước nho trong cốc lưu ly nhanh chóng cạn, Tinh Như uống xong, tay chống cằm, hai cái chân đung đưa đung đưa, ánh mắt dừng trên cánh tay Phong Uyên một chút lại cúi xuống nhìn chân mình, sau đó lại chuyển mắt đến vai Phong Uyên, không biết y nghĩ tới cái gì, hai má đột nhiên ửng đỏ, vội vàng buông chân xuống.
Mây mù nhàn nhạt mang theo yêu khí ngọt ngào lượn lờ bốn phía, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua những tán lá rậm rạp, để lại một vài đốm sáng trên mặt đất, Tinh Như nhìn Phong Uyên một lúc, bỗng hỏi hắn: “Chúng ta thành thân được không?”
Động tác của Phong Uyên dừng lại, quay sang nhìn Tinh Như, trong mắt mang theo ánh sáng khác thường, hắn nghe Tinh Như nghiêng đầu, nói tiếp: “Khi ở nhân gian ta đã muốn thành thân cùng người.”
Đó là khi hắn từ Bắc Cương trở về, hoàng đế ban cho Cơ Hoài Chu một mối hôn sự, hôn phục đều đã làm xong, chỉ là hôn sự cuối cùng bị Cơ Hoài Chu phá hỏng. Tinh Như từ lúc đó vẫn luôn muốn nhìn thấy điện hạ mặc hỉ phục.
“Được, “Phong Uyên đậy lại vò rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn Tinh Như, khóe miệng cong cong nói với y: “Đợi ta tính toán ngày tháng.”
Tinh Như ừ một tiếng, gõ gõ đầu, lại không nhịn được mà dặn dò Phong Uyên: “Nhanh một chút.”
Phong Uyên buông vò rượu trong tay, tùy ý bấm ngón tay, hỏi Tinh Như: “Muốn nhanh đến mức nào?”
Tinh như nhìn lướt qua mười mấy vò rượu dưới gốc cây, nói: “Nhanh như người hiện tại là được.”
Phong Uyên trầm mặc một lát, làn gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc trước trán, hắn nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tinh Như, nghiêm túc hỏi: “Ta nhanh sao?”
Tinh Như chớp chớp mắt, không hiểu sao cảm thấy vấn đề này của Phong Uyên cứ kỳ quái thế nào ấy. Lúc còn ở nhân gian, hắn đem quả nho rửa sạch, phơi khô, sau đó nghiền nhỏ, cuối cùng bỏ vào vò, ít nhất cũng mất một ngày, vậy nên y nhìn Phong Uyên, nói: “Cũng tính là nhanh đi, còn chưa đến một canh giờ.”
Phong Uyên ý vị thâm trường mà ồ một tiếng, gật gật đầu, chậm rì rì nói: “Lần sau ta sẽ tận lực chậm một chút.”
Cảm thấy vấn đề này càng nói càng sai, Tinh Như nhìn bộ dạng cười như không cười của Phong Uyên cũng nghiêm túc cân nhắc lại cuộc đối thoại kỳ lạ nãy giờ.
Mụ nội nó!
Tinh Như lườm hắn một cái, không thèm để ý đến hắn nữa, ngửa người nằm trên xích đu.
Phong Uyên cúi đầu cười một tiếng, buộc tua dây lên nắp vò rượu, chờ mấy ngày nữa rượu lên men, lại đem bình đậy kín.
Tinh Như ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, rõ ràng vừa ngủ một giấc, hiện tại lại có chút mệt mỏi rã rời. Y ngáp một cái, hai tay che mắt liền ngủ say. Khi y tỉnh dậy, Phong Uyên đã xếp gần hai mươi vò rượu thành hàng chỉnh chỉnh tề tề ở dưới đất, mấy tua lụa đỏ buộc trên giàn nho, theo gió nhẹ nhàng bay bay.