Tước Đăng Tiên - A Lăng - Chương 97
– ———————————
Đứa bé vòng tay qua ôm cổ Tư Tuyền, áp mặt vào má hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cha tới đón con về nhà sao?”
Tư Tuyền ừ một tiếng, ôm chặt nó vào lòng, nước mắt từng giọt rơi xuống, hắn gật đầu nói: “Phải, cha tới đưa con về.”
Nhưng mà nhà còn đâu?
Tư Tuyền hôn lên đỉnh đầu đứa trẻ, năm đó bọn chúng phong ấn đứa trẻ này trong một khoảng sân tối tăm, khiến nó không thể luân hồi chuyển thế, mãi đến nhiều năm sau mới tụ ra được mấy điểm hồn phách này. Hắn vốn nên ở bên nó, che chở nó, bảo hộ nó an an ổn ổn mà trưởng thành.
Nhưng hắn không còn cơ hội nữa.
Hắn ôm tiểu hài tử từ Cửu U cảnh ra ngoài, không ai ngăn cản. Tư Tuyền ra ngoài Canh Thủy, dùng chỗ thần lực còn lại tu bổ hồn phách cho nó, lại vì nó mở ra cánh cửa luân hồi.
Hắn hôn lên gương mặt bầu bĩnh của đứa trẻ, nhẹ đẩy nó lên trước, nói: “Đi thôi, đi qua đây liền trở về nhà.”
Đứa bé nghiêng đầu, dùng giọng nói thanh thanh lại nũng nịu của tiểu hài tử hỏi hắn: “Cha không cùng con trở về sao?”
Tư Tuyền có chút bi thương mà nói: “Cha phạm sai lầm, cần phải chuộc tội.”
Tiểu hài tử, lắc lắc đầu, như trước đây Tư Tuyền dạy nó: “Không có việc nào bằng biết sai chịu sửa.”
Tư Tuyền bật cười, xoa xoa đầu nó, nói: “Đúng vậy.”
“Vậy cha về sớm chút a.”
Tư Tuyền mỉm cười gật đầu, hắn cũng muốn tiếp tục cùng hài tử nói chuyện, cùng nó ngắm phong cảnh thế gian, như đã từng đáp ứng với nó, nhưng không có nhiều thời gian như vậy. Hắn im lặng nhìn hài tử bước qua cánh cửa luân hồi, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Phải đi thôi, hài tử của ta.
Phải đi thôi.
Đi bắt đầu một kiếp tái sinh mới, cầu ngươi cả đời không chịu khổ cực, cầu ngươi cả đời trôi chảy vô ưu.
Trong Cửu U cảnh, Tinh Như dựa vào trường cung, mơ màng sắp ngã xuống, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Phong Uyên trên cao, hắc sắc trường bào theo gió bay phấp phới, phượng hoàng trên áo như muốn vỗ cánh bay ra, hắn đã đem Thiên Ma ép tới Thiên Ngoại Thiên, chỉ còn thiếu một tầng phong ấn cuối cùng.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mấy người ở dưới, lại nhìn về chính mình, cân nhắc liệu tách ra hơn phân nửa thần hồn, mình còn có thể trụ nổi hay không.
“Để ta tới đi.” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
Phong Uyên quay đầu, người đến là Tư Tuyền, hắn đưa hài tử qua luân hồi, trừ bỏ tâm ma, hiện tại đến lúc sửa chữa sai lầm rồi.
“Ngươi ——” Phong Uyên còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tư Tuyền tế thần hồn, hòa vào bên trong kết giới.
Thiên Ma trong phong ấn điên cuồng thét gào, kim sắc lưu quang từ phong ấn sôi nổi rơi xuống, gột rửa hết thảy huyết sắc cùng mây mù nơi đây.
Tư Tuyền hóa thành tầng phong ấn thứ 33, từ đây trở về với thiên địa.
Thiên địa một mảnh tĩnh lặng.
Rất lâu sau, mây tan mưa cũng ngừng, bầu trời dần quang đãng.
Tinh Như dựa vào trường cung, đã ngủ.
Vòng xoáy trên không biến thành làn khói hồng nhạt, chậm rãi trôi theo gió, hoa cỏ lần nữa sinh trưởng, một khung cảnh tràn đầy sức sống. Cửu U bia linh chống cằm ngồi bên bia đá, trên mặt ẩn ẩn nụ cười.
“Tinh Như”, Phong Uyên từ trên không đáp xuống trước mặt Tinh Như, vỗ vỗ vai y, nhẹ giọng nói: “Về nhà thôi.”
Tinh Như nhíu mày mở mắt ra, nhìn hắn một cái, thu hồi trường cung, dang rộng hai tay, nũng nịu nói: “Ta đi không nổi.”
Phong Uyên bất đắc dĩ cười cười, quay người, ngồi xổm xuống trước mặt y: “Lên đi, ta cõng ngươi trở về.”
Tinh Như lập tức xông tới, vòng tay ôm cổ Phong uyên, áp mặt lên vai hắn.
Phong Uyên cõng y trên lưng, đi về phía bên ngoài Cửu U, thoáng nhìn Mộng Xu còn đang bất tỉnh bên cạnh Kiếm Ngô, không dừng bước chân. Tinh Như ở bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Mộc nhân ủ rượu không ngon chút nào, người trở về lại nhưỡng cho ta mấy vò a.”
“Được.”
“Tượng gỗ người khắc trong Lan Tháp xấu quá, khắc lại đi.”
“Biết rồi.”
“Lưu Già trước kia đến nhân gian cướp đoạt được nhiều xuân cung đồ, chúng ta trở về cùng nhau xem được không?”
Phong Uyên lại ừ một tiếng, nhất nhất đáp lời.
“Còn nữa, lông đuôi của ta hình như bị Thiên Ma giật xuống rất nhiều, trở về có nên ăn chút hà thủ ô không?”
“Không phải do ngươi tự mình giật xuống sao?”
“Có chuyện này sao?”
“…”
Ngũ sắc kinh kỳ tung bay ngoài thành Canh Thủy, ánh nắng ôn nhu lướt qua núi đồi, hoa ưu đàm nở rộ như tuyết.
Năm tháng trường lưu, bất phụ tương tư.
Phong Uyên cõng Tinh Như chậm rãi ra khỏi Cửu U giới, bia linh vẫn ngồi trên tấm bia, thanh phong thổi qua, vài cánh hoa tuyết trắng đọng trên vai hắn. Bia linh nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, quay đầu liền nhìn thấy Phong Uyên cùng Tinh Như đi ra, hắn lắc đầu chậc lưỡi liên tục, thậm chí còn huýt một tiếng sáo.
Tinh Như nhìn bia linh, nghĩ nghĩ, lại huýt một tiếng, so với nó còn cao hơn một chút.
Không cam lòng yếu thế, bia linh lại thổi một tiếng càng cao hơn, muốn phân cao thấp với Tinh Như.
Vì thế, tiếng huýt sáo hết đợt này đến đợt khác vang lên ở bên ngoài Cửu U.
Phong Uyên: “…”
Tinh Như thổi một hồi cũng cảm thấy nhàm chán, y ngáp một cái, đôi mắt xám nhanh chóng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, hai cánh tay ôm chặt cổ Phong Uyên, cọ cọ sườn mặt hắn.
Phong Uyên ôn nhu nói: “Mệt liền ngủ một chút, rất nhanh liền trở về.”
Tinh Như nga một tiếng, sau đó không nói gì nữa, hô hấp dần trở nên đều đặn, ngay lúc Phong Uyên nghĩ rằng y đã ngủ lại nghe thấy Tinh Như thấp giọng nói bên tai:
“Ta rất nhớ người a.”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Phong Uyên, bước chân hắn hơi khựng lại, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đáp một tiếng: “Ta cũng nhớ ngươi.”